Nhiếp Chính Vương Là Tên Yêu Đương Não Tàn

Chương 5


1 tháng

trướctiếp

13.

Tôi vô thức nắm lấy tay Tiêu Ngư, lẩm bẩm nói: “Sự tình chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy đâu. Đế Vương thời cổ đại mỗi khi ra một quyết định quan trọng nào đó thì đều là vì củng cố sự thống trị của chính mình. An Vương Phi đã sáng chế ra nhiều thứ có ích cho dân chúng như vậy, trước đó đều rất yên ổn. Sao bỗng dưng tự nhiên lại muốn s.át hại bà ấy.”

“Bởi vì bà ấy quá ngu ngốc.”

Tiêu Ngư ôm chặt lấy tôi, nhẹ giọng nói: “Bà ấy sống lâu ngày bên An Vương nên đã nảy sinh tình cảm với ông ấy. Sau khi sinh Tiêu Như Thần đã nói rõ lai lịch của bản thân.”

An Vương Phi đã nói với An Vương rằng, ở thế giới mà bà ấy từng sống, mọi người đều bình đẳng, không có Hoàng Đế, cũng không có nô tì.

Người người an cư lạc nghiệp, vì chính mình mà phấn đấu mỗi ngày.

Lúc đó, bà ấy vừa mới “phát minh” ra kỹ thuật in, muốn thông qua nó để giúp cho nhiều người được tiếp cận với sách vở hơn.

Bà ấy nói: [Những phát minh đó của ta chỉ là sao chép lại trí tuệ của các bậc tiền nhân. Sau khi nghề in được phổ biến thì sẽ giảm được giá thành sản xuất sách. Ta sẽ tích cực sản xuất, cố gắng nộp thuế đầy đủ để có thể phổ cập giáo dục đến tất cả thần dân.]

[Đọc sách có thể giúp con người mở mang kiến thức, giúp họ thoát khỏi sự mê muội, từ đó mà cuộc sống sẽ trở nên ngày càng tốt đẹp hơn.]

Thậm chí bà ấy còn biên soạn một bộ sách về giáo dục, truyền bá khắp nơi, hi vọng có thể để cho dân chúng cả nước đều có thể đọc được.

14.

“Bà ấy thật sự quá đơn thuần” - Tôi càng nghe càng cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

“Trong xã hội quân chủ chuyên chế như này, lợi ích của người thống trị là trên hết. Từ thời cổ đại, những người biết đọc sách, tham gia thi cử đại bộ phận đều là hào thân quý tộc. Người đứng đầu chỉ có nắm giữ trong tay quyền kiểm soát thì mới có thể cai trị được thuộc hạ bên dưới. Thi thoảng cũng sẽ có cá chép vượt long môn, nhưng đó cũng chỉ là nhờ vào may mắn, nhân lúc những tầng lớp kia lơ là mà lọt lưới thôi.”

Cũng giống như tôi khi còn là giám đốc kinh doanh đã có chiến lược, 80% số tiền thưởng dùng để trao cho các nhân viên có doanh số bán hàng cao nhất. Bên cạnh đó, 20% còn lại sẽ thưởng cho những người có doanh số bán hàng tiềm năng nhằm khích lệ họ đóng góp nhiều hơn cho công ty cũng như giúp họ có động lực nỗ lực hơn. Nếu như họ từ chức, thì số tiền thưởng này cũng không đáng là bao. Nhưng nếu như nhờ có phần thưởng khích lệ này mà họ kiên trì tiếp tục sẽ có thể tạo nên nhiều giá trị, lợi ích cho công ty hơn.

Tiêu Ngư nhỏ giọng nói tiếp: “Bà ấy cho rằng, tình yêu của An Vương có thể giúp mình thực hiện lý tưởng cao đẹp đó nên đã thành thật nói hết lòng mình ra. Nhưng An Vương lại cho rằng bà ấy tâm trí có vấn đề nên đã giam cầm bà suốt 10 năm liền. Không ai có thể ngờ rằng, ước mơ của An Vương Phi không hề bị dập tắt. Sau khi bà bị giam cầm, những thuộc hạ dưới trướng của bà chuyển sang hoạt động ngầm. Họ đem sách “Khởi mông thư tịch” mà bà biên soạn đi truyền giáo ở những địa phương xa xôi hẻo lánh. Mình đã xem qua bộ sách đó, rất có giá trị sử dụng. Mãi đến năm thứ 10 khi bà ấy bị giam cầm, công cuộc truyền giáo này mới chấm dứt. Có một đứa trẻ thôn quê nghèo đã thi đỗ trạng nguyên, đứng trước điện lớn.”

15.

Người đó không sở hữu một mảnh đất nào, tổ tiên không tiền của, đến tài sản thuộc quyền sở hữu cũng không có một chút nào.

Ba thế hệ nhà người đó đều là dân tị nạn, một chữ bẻ đôi cũng không biết.

Người lớn lên ở hoàn cảnh như vậy, thế mà có thể đỗ trạng nguyên.

Năm đó thiếu niên ấy đứng trước điện lớn đã làm cả triều đình kinh ngạc.

Ngọn lửa nhỏ mà An Vương Phi gieo xuống, cuối cùng cũng có thể đốt ch.áy cả thảo nguyên.

Lúc đó Tiên Hoàng đã hạ lệnh, một cuộc th.ảm sát đẫm máu liền xảy ra.

An Vương Phi bị đồn là qu.ái vật, đang sống sờ sờ cứ thế mà bị th.iêu ch.ết.

Tôi và Tiêu Ngư trầm mặc hồi lâu, trong mắt hai đứa đều đẫm lệ.

“Bà ấy tên thật là gì?” - Tôi hỏi.

Tiêu Ngư đáp: “Sau khi bà qua đời, An Vương đã tiêu hủy mọi thứ liên quan, chỉ có thể biết bà ấy họ Trần.”

Tôi không biết tại sao bản thân lại đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Ánh mắt của Tiêu Ngư cũng dần thay đổi.

Tôi khó khăn nói: “Hiện tại Tiêu Như Thần là Nhiếp Chính Vương, nếu hắn có một bà mẹ đ.iên loạn bị giam cầm 10 năm như vậy, lại còn bị Tiên Hoàng hạ lệnh th.iêu sống, hắn nhất định sẽ xóa bỏ mọi tin tức về mẹ của mình. Cho nên, Tiêu Ngư à, cậu tìm được thứ này bằng cách nào?”

Tất cả chỉ có một đáp án.

Tiêu Như Thần cố ý để Tiêu Ngư tìm được những tin tức này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp