8.
"Này này, Toru, cậu có sao không?" Hagiwara Kenji vẫy vẫy tay trước mắt cô.
Thấy đồng bọn không đáp lại, Hagiwara Kenji buông cánh tay đang đặt trên vai Chiyoya, vòng về trước, cúi người 135 độ tò mò nhìn cậu bạn đang cúi đầu không nói gì.
Chỉ thấy sắc mặt vốn tái nhợt của Chiyoya giờ bỗng bị màu đỏ bao trùm, màu đỏ hơi nhạt, nhưng chẳng thể bỏ qua, kéo dài từ mặt đến hai tai, luồn lách đến tận những lọn tóc đen bồng bềnh.
Hagiwara Kenji hít sâu, do dự hỏi: "Toru, cậu đang —— thẹn thùng hả?"
"Vì thấy cơ bụng ấy hả?"
Vừa nói một câu đùa cợt, Hagiwara Kenji lập tức thấy nỗi đau thấu tâm can từ bụng truyền đến , ngẩng đầu thì nhìn thấy một đạo dư ảnh của cánh tay đang lùi về, Chiyoya Toru cơ thể cứng đờ, mắt nhìn thẳng, đi đến chỗ kẻ bắt cóc đang bất tỉnh.
Hagiwara Kenji xoa bụng, suýt thì cười thành tiếng.
Đứng bên cạnh nhìn, Matsuda Jinpei tới quàng vai anh, mặt cười cười: "Trời, Toru đang thẹn thùng đúng không, sai làm sao được!"
"Suỵt, đừng lớn giọng như vậy." Hagiwara Kenji dùng khuỷu tay chọt chọt cậu bạn, nhỏ giọng nói, "Cậu ấy xuống tay không nhẹ đâu."
Matsuda Jinpei "A" một tiếng, gãi đầu: "Không nghĩ cậu ta phản ứng mạnh vậy, tôi còn tưởng cậu ấy là kiểu dù trong lòng loạn cào cào, ngoài mặt vẫn luôn bình tĩnh chứ."
Anh còn đang sợ gặp phải loại người hay tính toán, không thể sống chung an ổn, nên giờ nhìn Chiyoya Toru càng thuận mắt.
"Nhìn sơ qua là thấy được dạy dỗ rất tốt, có khả năng cậu ta chưa từng sống tập thể." Hagiwara Kenji sờ cằm, "Với cả mình nhớ rõ trong hồ sơ ghi Toru mới hai mươi đúng không, nhỏ hơn chúng ta 2 tuổi, coi như thiên tài nhảy lớp?"
"Thế sao, lợi hại thật." Matsuda Jinpei khó tin thừa nhận.
Phải biết rằng mọi người đều là tân sinh trường cảnh sát, nhiều người tư thế bắn súng còn chưa làm đúng, nói chi đến việc nhận ra và phân loại chức năng một số loại súng thông thường.
Chiyoya Toru có thể nhận ra khẩu súng mà kẻ bắt cóc dùng trong thời gian rất ngắn, hơn nữa còn dựa vào cơ chế bảo hiểm của súng Tokarev mà đưa ra phán đoán chính xác, toàn bộ quá trình đều rất bình tĩnh và lý trí mà giải cứu các nạn nhân, còn biết lợi dụng ưu thế hoàn cảnh mà hành động......
Đương nhiên, quan trọng nhất là, cậu ta cũng không cố chấp lao lên làm anh hùng một mình, mà là trong trạng thái không thể nói, vạch ra chiến lược và nhắc nhở bọn họ trong thời gian ngắn, cứ như biết rằng họ chắc chắn có thể hiểu ý cậu.
Matsuda Jinpei cảm thấy nhận được sự tín nhiệm của loại người như này cũng không tệ.
Từ chuyện này cũng có thể thấy vị bạn học vừa khai giảng đã nằm viện này của họ không thể coi thường, có cái —— cái sự kiện hồi trước ác liệt như nào, mới có thể khiến Chiyoya Toru bị thương đến mức phải nằm viện, gần học viện Cảnh Sát có tên tội phạm nào lợi hại như vậy sao?
Thanh niên tóc xoăn càng ngày càng tò mò, quyết định trở về sẽ nghiên cứu vụ án kia.
"Cảnh sát chắc sắp tới rồi." Furuya Rei nhìn đồng hồ, "Chờ họ đến rồi giao tên này cho họ —— a, đã giờ này rồi!"
Morofushi Hiromitsu rên một tiếng: "Giờ chắc huấn luyện viên Onizuka đã rít gào tìm chúng ta rồi."
"Dù sao cũng là làm việc tốt, không đến mức bị phạt đâu...nhỉ?" Date Wataru gãi đầu, "Nhưng vẫn nên chạy về cho kịp huấn luyện buổi tối."
"Mà giờ chuyện này rốt cuộc là sao?" Hagiwara Kenji đến cạnh xe lăn, nhìn thi thể cô gái đã bắt đầu co cứng.
Cô gái trông nhỏ hơn họ một chút, môi tím tái, nhìn thì có vẻ không có vết thương ngoài da, có thể là bị bệnh hoặc do trúng độc chết.
Từ lời nói kích động của kẻ bắt cóc, mọi người đại khái có thể đoán là hắn lo lắng cho con gái, lo đến phát điên, không thể chấp nhận hiện thực, nhưng đây cũng không phải lý do cho phép hắn chĩa súng vào người vô tội.
Sự hưng phấn sau khi thành công phi vụ giải cứu bỗng biến mất, mọi người đồng loạt trầm mặc.
Trước mặt một bi kịch, ai cũng không thể không thương cảm.
9.
Chiyoya Saori ngồi xổm cạnh kẻ bắt cóc, kiểm tra tình trạng của hắn, Furuya Rei và Date Wataru ra tay không lưu tình chút nào, bùm bụp phát là khiến hắn nằm đo ván trên mặt đất, mà chưa kể đến hắn ăn một cú headshot bằng tay nắm cửa kim loại của cô, sợ rằng hắn bị chấn động não rồi.
Cô đứng dậy khoa tay múa chân với năm người, ý bảo họ về trường trước đi, nơi này để cô giải quyết nốt cho.
Cô thật ra cũng rất muốn hỏi họ sao đánh nhau lại phải cởi quần áo, nhưng chuyện này để khoa tay múa chân diễn đạt thì thật sự rất ngại, thay vào đó đọc truyện tranh muộn hơn bình thường còn hơn.
Cậu thiếu niên trắng nõn làm màu hồng nhạt bên tai bỗng trở nên lóa mắt, nhưng vẫn rất nhanh chóng an bài thỏa đáng, rất đáng tin cậy lại khiến người ta nổi lên lòng trêu chọc.
Matsuda Jinpei nhịn không được kêu một câu: "Toru cậu như vậy rất dễ bị bắt nạt đó."
Chiyoya Saori nghiêng đầu, phất phất tay, ý bảo cậu mau lùi về sau.
"Cái gì?" Matsuda Jinpei không hiểu, "Giờ mà đánh một trận thì không hay lắm đâu?"
Cậu thiếu niên thoạt nhìn thư sinh yếu đuối chỉ chọc vai Matsuda Jinpei, kêu anh lùi về sau 2 bước, rồi dưới ánh mắt tò mò của mọi người ——
Chiyoya Saori tung một quyền thẳng vào vách tường sát mặt Matsuda Jinpei.
Trần nhà soàn soạt rơi xuống một ít bụi trắng, mọi người mơ hồ cảm thấy sàn nhà dưới chân cũng rung chuyển mấy giây.
Matsuda Jinpei - người bị một quyền dọa đến sốc: "......"
Bốn người - tưởng rằng hai người lao vào đánh nhau tại chỗ: "......"
Như này ai dám bắt bạt cậu ta? Chỉ có người không thiết sống nữa thôi!
Mọi người không khỏi nảy ra một suy nghĩ —— mấy ngày hôm trước bọn tội phạm khiến Chiyoya Toru phải nằm viện, rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Người này tuyệt đối không cần họ hỗ trợ, một người là thừa để xử lí kẻ bắt cóc. Để họ hỗ trợ chẳng nhẽ là nhường sân khấu cho họ tỏa sáng?
Bọn tôi không cần thể loại quan tâm săn sóc này mà!
Đương cái tuổi thanh xuân hừng hực, ý chí quyết đấu dâng lên trong lòng mỗi người, quyết định trong huấn luyện về sau phải cùng Chiyoya Toru đánh một trận ra trò, để chứng minh thực lực của họ.
Chiyoya Saori cười tủm tỉm rút tay về, thổi một thổi vào nắm tay.
Thực ra sức mạnh của cô cũng rất lớn, có cái ngày thường cô cũng không hay đánh người khác, hơn nữa phải khống chế sức lực khiến cô có phần bó tay bó chân.
Vừa rồi đối phó với kẻ bắt cóc, cô cũng không dám ra sức lớn quá, sợ trực tiếp đánh người từ khu nội trú bay đến khu cấp cứu.
Dù sao nhóm F5 cũng không thể không có một trang truyện nào, từ họ chủ động tham gia đến cô kéo họ tham gia, tính chất không hề giống nhau. Nói tóm lại họ không lỗ, mà cô cũng kiếm lời.
Nhận thấy bản thân đã tạo nên hình thượng người có giá trị vũ lực cao, nhân tiện dùng thực lực chứng minh cô sẽ không bị bắt nạt, Chiyoya Saori vừa lòng vỗ tay, ý bảo năm người mau rời đi.
Cô hoàn toàn không biết rằng năm người này, dù là Morofushi Hiromitsu có vẻ ôn hòa nhất, trong đầu cũng đều chung ý nghĩ muốn cùng cô so tài một hồi.
Họ trong thời gian ngắn đều thừa nhận thực lực của Chiyoya, quan hệ cũng thân mật hơn không ít.
10.
Lúc này cảnh sát cũng xuất hiện, đi theo họ là Kamikawa Nana người vẫn còn run như một con thỏ bị dọa sợ, Chiyoya Saori theo bản năng đẩy năm thanh niên trần trụi kia vào phòng bệnh, bản thân đứng ra.
Nữ y tá thấy cô hai mắt liền tỏa sáng, bước nhanh tới khom lưng cảm ơn: "Cảm ơn Chiyoya-kun vừa rồi đã cứu tôi."
Chiyoya Saori xua tay, rút ra một chiếc khăn mùi xoa sạch từ túi áo bệnh nhân đưa cho Kamikawa Nana.
Đoạn cốt truyện này còn chưa kết thúc, là trung tâm của toàn bộ trang truyện cô không phút giây nào có thể buông lòng cảnh giác.
Huống chi cái khăn mùi xoa này không chỉ là để xoát độ hảo cảm của độc giả.
Trên trán nữ y tá mồ hôi lạnh vẫn chảy từng giọt, nhận lấy khăn mùi xoa, cô ấy cảm kích nhìn cô một cái.
Chờ cảnh sát kiểm tra hiện trường xong, bắt đầu hỏi chuyện người có liên quan, Chiyoya Saori đứng bên cạnh là đối tượng hàng đầu.
Cảnh sát đi đầu là Takada Ichigo, cao to, trên mặt có một vết sẹo lớn kéo dài nửa khuôn mặt, đúng kiểu người mà trẻ con nhìn thấy sẽ khóc toáng lên, ít nhất Kamikawa Nana vừa nhìn thấy ông ấy là run ngay lập tức.
Ông ấy chỉ đạo cấp dưới đi kiểm tra camera, theo dõi và tiến hành phỏng vấn, rồi nhìn hai người đứng một bên.
"Để tôi tới trả lời, tôi là y tá trực ban, toàn bộ hành trình tôi đều tham gia" Kamikawa Nana nhận được ánh mắt cổ vũ của Chiyoya Saori, lấy hết can đảm nói, "Cổ Chiyoya-kun bị thương, không nói chuyện được."
Vừa nói xong, tác dụng khác của lời nói liền xuất hiện.
Takada Ichigo theo bản năng hỏi lại: "Chiyoya?"
Ánh mắt của ông ấy nhìn sang bên người Saori, lúc này mới bừng tỉnh: "Ồ ồ hóa ra là cậu, sao lại bị cuốn vào án kiện rồi, cứ bị như này suốt cũng không ổn lắm, tôi có mang bùa may mắn này hay cậu cầm một cái mà mang bên người?"
Ông dứt lời liền lục lọi người tìm lá bùa, nhưng sờ nửa ngày chỉ lấy ra được 2 viên kẹo trái cây, ngượng ngùng cười cất kẹo vào túi: "Hình như tôi quên mang theo rồi!"
Chiyoya Saori mím môi xua tay, mi mắt cong cong.
Vị cảnh sát này trông có vẻ đáng sợ, thực ra lại là một ông chú hơi lắm lời, còn rất thích dùng kẹo "dụ dỗ" mấy bạn nhỏ nhưng kết quả lần nào cũng thất bại.
Hai người không ôn chuyện quá nhiều, nhanh chóng quay trở về vụ án, Kamikawa Nana phụ trách giải thích toàn bộ quá trình, Chiyoya Saori chỉ phụ trách gật đầu và nhắc nhở.
"Chuyện là như này, vào 5 giờ chiều nay, tôi và y tá Murage đang trực ban theo kế hoạch......"
Nữ y tá nói chuyện hơi vấp, thỉnh thoảng còn phải đi loanh quanh để kể lại những chi tiết nhỏ, nhưng tóm lại quá trình ghi chép rất thuận lợi.
Đợi giải thích tình huống cụ thể xong, Chiyoya Saori lại bị cảnh sát Takada giáo dục vài câu "Chú ý an toàn, bảo vệ chính mình", chuyện tạm thời kết thúc.
Vị cảnh sát khi rời đi còn xoa cổ tay cảm khái: "Vụ án của con gái hắn cũng là tôi phụ trách...... Ài, thật không ngờ.."
Những lời này chứng tỏ cái chết của cô gái kia có gì đó khác lạ.
Chiyoya Saori nhướng mày, cảm giác vụ án này 80% là mở đầu của một bộ phim.
Nhưng mà về những vụ án liên quan, cảnh sát Takada không nói nhiều, chỉ dặn dò Chiyoya Saori nghỉ ngơi cho tốt, khỏe lại rồi về trường học.
Các bước ghi chép lời khai kỹ hơn tiếp theo Kamikawa Nana cũng có thể lo, Chiyoya Saori tạm biệt mọi người, quay về phòng bệnh.
—— Tay nắm cửa coi như vật chứng nên bị mang đi.
Thấy cậu vào phòng, năm người đang ghé sát cửa gỗ nghe trộm cuộc nói chuyện bên ngoài bật dậy.
"Chúng tôi chưa nhìn thấy gì hết." Morofushi Hiromitsu khụ khụ một tiếng.
Hagiwara Kenji gật đầu: "Phải phải, mà chính ra nữ y tá kia cũng rất đáng yêu, hình như cô ấy cũng có thiện cảm với Toru đấy."
"Chậc, nói vậy là lộ rồi đấy đồ ngốc!"
Chiyoya Saori: "......"
Dame! Cô chỉ là tuyển thủ mới debut trước ống kính thôi!
Tựa hồ nhìn ra sự cạn lời và khó hiểu của cô, họ hi hi ha ha vội vàng chào tạm biệt, chạy lấy người.
11.
Trời đã tối đen như mực, nhóm F5 đã đói đến mức bụng kêu gào đòi ăn, bọn họ tùy tiện đến một cửa hàng tiện lợi mua bánh mì rồi đi về học viện, vừa ăn vừa thảo luận vụ án chấn động hôm nay.
"Toru thật sự trông rất ngây thơ luôn." Hagiwara Kenji phán một câu, "Cậu ấy như vậy rất dễ bị mấy chị đại từ trên trời rơi xuống theo đuổi!"
Matsuda Jinpei: "Cậu cũng đừng nhìn chằm chằm mấy em gái nữa...... Nếu không tôi sợ Toru sẽ là người đầu tiên định đánh cậu, cậu ta không giống người sẽ yêu đương."
"Tóm lại, tôi sợ hạng nhất của Zero khó mà giữ được." Morofushi Hiromitsu cười nói, "Cần cố gắng hơn rồi, Zero!"
Dù bị trêu, Furuya Rei lực chú ý lại đặt ở một chuyện khác: "Với trình độ của Toru, sao cậu ta có thể bị thương khi cứu người nhỉ?"
"Quả thật rất kỳ lạ."
Date Wataru cũng thở dài: "Còn vụ án hôm nay nữa, cũng không biết động cơ phạm tội và nguyên nhân là gì."
Mấy người bọn họ đầu đầy câu hỏi về đến bờ tường học viện, ngậm bánh mì trèo tường vào trường.
Matsuda Jinpei là người đầu tiên leo lên trên, cúi đầu, đập vào mắt là ánh mắt tử vong của Onizuka Hachizou.
"......" Xong đời rồi!
Một mặt khác, Chiyoya Saori vừa ăn bữa cơm cảm ơn miễn phí đầy xa hoa của bệnh viện, thoải mái dựa vào đầu giường, mở diễn đàn truyện tranh.
Sắp đến khúc cô lên sân khấu, cô không nhịn được lòng đầy háo hức.
Cô chắc chắn màn debut của cô rất là tuyệt luôn!