(Conan) Vì Trở Nên Nổi Bật Trong Truyện Tranh Tôi Đã Trả Giá Quá Nhiều

2. Chuyện hàng ngày ở Học viện Cảnh Sát


4 tháng

trướctiếp

5.

Khu nội trú của bệnh viện tổng cộng có 6 tầng, hai bên trái phải đều có cầu thang lên xuống, ở giữa có 2 cái thang máy, cách không xa thang máy là bàn trực ban, còn lại đều là phòng bệnh được đánh số theo thứ tự.

Phòng bệnh của Chiyoya Saori nằm ở phía bên phải của tầng 3, ra ngoài hành lang là có thể bao quát cả tầng.

Trong tay cô lúc này đang cầm cái tay nắm cửa bị thần kỳ bẻ ra, khom lưng dựa sát bức tường màu xanh lục, đôi mắt xám đậm phản chiếu vở kịch khôi hài phía trước.

【 Ngài thật xui xẻo, dear. 】 bên tai cô văng vẳng tiếng hệ thống cắn hạt dưa hóng chuyện, tấm tắc, 【 nằm viện cũng có thể gặp vụ án giết người, không trở thành thám tử thì thật phí —— vụ án mới sẽ luôn chào đón cô! 】

Chiyoya Saori nhịn không được phản bác trong lòng: 【 Ta vốn muốn trở thành thám tử! 】

Nếu không phải vì trận hỏa hoạn mười năm trước, cô không chừng bây giờ đã trở thành nữ thám tử học sinh cấp 3 nổi tiếng —— à khoan, là sinh viên.

Nhưng mà hiện giờ không được, nếu trở thành thám tử, cô không bao giờ có thể vượt qua giá trị nổi bật của dàn vai chính, càng đừng nói, Saori không cảm thấy chính mình thông minh hơn dàn nhân vật chính bao nhiêu.

【 Mà chính ra cái tay nắm cửa phải bồi thường đấy, ngài còn bao nhiêu tiền tiết kiệm? Độc giả chắc sẽ thích nhân vật có nhiều tiền chút ha? 】

【 Đã nói là mua ít gối ôm slime thôi......】

Chiyoya Saori trực tiếp uy h·iếp: 【 Nói thêm một câu nữa ta sẽ khiếu nại mi. 】

Mạnh tay trấn áp cuộc đối thoại vô nghĩa với hệ thống, Chiyoya Saori quan sát vụ việc.

Trước mắt cô, đường cong chỉ có cô nhìn thấy đang từ từ hình thành, phân loại các loại thông tin, tổng hợp lại hiện trước mặt cô.

Nơi phát sinh sự cố là bàn trực ban, nhân số ở nơi ấy là 3-1+1.

Một người đàn ông cường tráng mặc áo thun màu xanh biển và đội mũ lưỡi trai cầm khẩu súng Tokarev đe dọa, quát lớn với vị y tá trực ban duy nhất xuất hiện trước mặt hắn.

"Mau chuẩn bị phòng bệnh cho tôi! Con gái của tôi chỉ là tạm thời hôn mê thôi! Gọi bác sĩ tới đây, chỉ cần truyền dịch là con bé có thể tỉnh lại!"

Bên cạnh hắn là một chiếc xe lăn, một cô gái đang ngồi trên chiếc xe lăn ấy.

Nếu cô không nhìn lầm, cô gái kia có dáng ngồi cứng đờ, khớp xương có độ uốn lượn không bình thường, khả năng cao cô gái không còn sống nữa, nhân số phải -1.

"Thưa ngài, đây là khu nội trú, khu chuẩn đoán và truyền dịch không ở khu vực này, hơn nữa tầng này không còn phòng bệnh nào trống cả......"

Trên má y tá có một vết máu đỏ chói mắt, nhưng có vẻ không có thêm vết thương nào trên người, đoán chừng đồng nghiệp của cô ấy đã bị trúng đạn và ngã vào một góc khuất cô không thể thấy, nhưng nghe tiếng rên rỉ nhỏ phảng phất, người chưa chết, nhân số +1.

Chiyoya Saori dùng cách thức mình quen dùng nhất, ném khung cảnh vào trong não, biến thực tế thành một trò chơi, cố làm giảm sự sợ hãi trong lòng. 

Nghe tiếng súng ngay gần bản thân, người bình thường sẽ không dám tò mò lại gần hóng chuyện, dù cho có không ít bệnh nhân vẫn luôn chú ý bên này, thấy vụ việc như vậy cũng ngay lập tức trở về.

Không có người không liên quan quấy nhiễu, độ thuận lợi +10%.

Vị bác sĩ kia có vẻ sắp bắt đầu nói năng lung tung, rất có khả năng kích thích tội phạm. Phân tích biểu tình của kẻ bắt cóc, tâm trạng hắn đã gần như hỏng bét.

Giả dụ như ngay khi có tiếng súng đã có người báo cảnh sát, vậy thì sẽ còn 7 phút trước khi cảnh sát tới đây, nhưng khả năng cảnh sát có thể đàm phán với kẻ phạm tội chỉ có 30%.

Tổng hợp lại toàn bộ tính toán —— trong vòng 30 giây, cô phải khống chế được kẻ phạm tội.

Chỉ suy nghĩ đúng một lần, Chiyoya Saori không chút do dự nâng bước tiến tới chỗ kẻ bắt cóc, lại bất ngờ vừa đi được hai bước đã bị giữ lại.

Chiyoya Saori quay đầu, phát hiện năm người kia ngồi cùng một tư thế đằng sau cô, dán sát bờ tường như một con mèo, bộ đồng phục của họ vì lăn lộn mà biến thành màu xanh xám.

Morofushi Hiromitsu buông cánh tay cô, nhỏ giọng nói: "Đừng hành động thiếu suy nghĩ, kẻ bắt cóc có súng, cậu bị thương chưa khỏi."

"Mấy người chúng ta hành động cùng nhau sẽ gây động tĩnh lớn." Furuya Rei nói, "Toru cậu lui về sau, tôi đi thu hút sự chú ý của kẻ bắt cóc, rồi lớp trưởng lao tới đoạt khẩu súng."

Dù cho họ chỉ vừa mới nhập học học viện Cảnh Sát, đối mặt với kẻ bắt cóc tàn bạo, năm cậu thanh niên không hề có ý muốn rút lui, dù cho đôi mắt họ vẫn luôn ánh lên sự khẩn trương.

Chiyoya Saori chớp mắt, có vẻ như cuối cùng cô cũng hiểu tại sao họ lại nổi tiếng như vậy.

—— Nghĩ đẹp đấy, nhưng đó là nếu mấy đứa tụi bây không mặc đồng phục trường cảnh sát.

Bệnh viện này cách học viện rất gần, từng khám cho rất nhiều học sinh không may bị bệnh, không ít cảnh sát cũng hay tới đây thăm khám.

Kẻ bắt cóc có thể chọn bệnh viện này, trừ khi không biết gì, nếu không thì là không coi cảnh sát ra cái gì, hoặc là ôm ý định chết chùm, kéo thêm người xuống nước.

Dù cho là nguyên nhân gì, chỉ cần là đồng phục trường cảnh sát và cảnh sát, đều có thể kích thích đến dây thần kinh nhạy cảm của tên bắt cóc. Mà lúc này, trong tay hắn có con tin.

Chiyoya Saori chỉ đồng phục của năm người rồi chỉ bộ quần áo bệnh nhân trên người mình, ra một cái thủ thế.

Cô tự hỏi một chút, ngón tay thon dài cử động, giơ ra mấy con số.

Không chờ mọi người phản ứng, cô nhanh tay đút tay nắm cửa vào túi áo, lao ra ngoài.

Morofushi Hiromitsu định đi theo nhưng bị Hagiwara Kenji giữ lại: "Cậu ta nói đúng đấy, kẻ bắt cóc mà thấy bộ quần áo chúng ta đang mặc rất có thể sẽ có tác dụng ngược."

"Một mình cậu ta mà đòi làm anh hùng!" Matsuda Jinpei nghiến răng nghiến lợi, "Rõ ràng lúc trước đã sơ sẩy khiến bản thân phải nằm viện rồi."

"Mấy con số kia......" Furuya Rei ngẩng đầu nhìn biển số phòng bệnh, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

Date Wataru túm bộ đồng phục duy nhất trên người, khụ một tiếng thật mạnh.

Đều trong cái tuổi đầy nhiệt huyết, máu liều nhiều hơn máu não, họ làm sao có thể để bạn học một mình đối mặt với tên tội phạm nguy hiểm mà bản thân chỉ có thể đứng một bên như con rùa đen rụt đầu.

Đám thanh niên liếc nhìn nhau, không chút do dự cởi quần áo ngay tại chỗ.

Người duy nhất còn đang cố gắng giải mã ý nghĩa của những con số - Furuya Rei: "......"

Quá nhanh quá nguy hiểm!

6.

Chiyoya Saori tự nhận có kỹ thuật diễn không tồi, ba năm trước cô dọn tới phố Beika, tình cờ hàng xóm của cô chính là gia đình Kudo.

Kudo Yukiko ngày thường không hay đi đóng phim, ở nhà rảnh rỗi dễ như trở bàn tay lật tẩy kỹ thuật cải trang non nớt của cô lúc ấy, biết được cô cũng học cải trang từ Kuroba Toichi, ngay lập tức coi cô như đàn em, dạy cô không ít kỹ thuật diễn.

Hiện giờ, vai của cô là một bệnh nhân "rõ ràng rất sợ hãi nhưng vẫn quyết định phải làm gì đó", nhân lúc mọi người không chú ý, "Vèo" một phát đến gần bọn họ.

"...... Mau sắp xếp phòng bệnh cho tôi!" Kẻ bắt cóc còn đang kích động hét vào mặt nữ y tá, "Dẫn tôi đến đó ngay lập tức! Nếu Mina mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ bắn chết cô."

Hai mắt nữ y tá đỏ hoe, cắn chặt môi dưới, mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống, cô ấy không nói gì, thậm chí còn không chú ý Chiyoya Saori đã tới gần.

Gần đây xảy ra một vụ tai nạn liên hoàn rất nghiêm trọng, bệnh viện họ đã kín hết phòng bệnh, giờ căn bản không có phòng trống!

Nếu cô dẫn kẻ bắt cóc vào một phòng bệnh bất kỳ, cô có lẽ sẽ không có chuyện gì, nhưng người bệnh bên trong phải làm sao!

Cô không làm vậy được!

Dù cho có khả năng cô sẽ bị bắn xuyên qua thân thể giống đồng nghiệp, chỉ có thể nằm trên sàn nhà lạnh băng cảm nhận máu chảy từng chút một ra khỏi cơ thể, Kamikawa Nana cũng không thể để bệnh nhân gặp nguy hiểm.

Ngay lúc này, trường hợp đang lâm vào cục diện bế tắc đột ngột biến đổi, cậu thiếu niên từ phòng bệnh chạy ra không biết khi nào đã đến bên cạnh kẻ bắt cóc, thậm chí còn nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay hắn.

"Ai!" Tay kẻ bắt cóc run lên, khẩu súng kêu lên một tiếng "Cùm cụp", nghe khiến con người khẩn trương.

Sắc mặt Kamikawa Nana nháy mắt trắng bệch, cô nhận ra cậu thiếu niên tên Chiyoya Toru này, mấy ngày hôm trước vì hăng hái làm việc tốt mà bị thương, ở tại phòng bệnh 310.

Cậu thiếu niên có vẻ ngoài ưa nhìn, cười rộ lên trông rất hiền lành, chỉ là thân hình có hơi gầy, có vẻ cơ thể cũng không tốt lắm.

Hơn nữa vì cậu bị thương ở cổ nên không thể nói, y tá các cô ngày thường coi cậu như em trai mà đối đãi, thường thường cũng hay đưa cho cậu mấy quyển sách thú vị để tiêu khiển.

Nhưng cậu sao lại chạy ra đây rồi!

Kamikawa Nana điên cuồng ra hiệu bằng mắt với Chiyoya, nhưng người này lại coi như không nhìn thấy, nở một nụ cười vô hại với kẻ bắt cóc, rồi quay đầu, chỉ vào hành lang trống rỗng.

"Cái gì?" Kẻ bắt cóc chĩa súng vào cậu, độc ác nói, "Nếu mày muốn kéo dài thời gian trị liệu của Mia, tao bắn mày ngay lập tức!"

"Làm...làm ơn đừng!" Kamikawa Nana run rẩy nói, "Cậu ấy thực ra......"

Trước khi vị nữ y tá trông không lớn hơn mình bao nhiêu kịp bịa ra một lý do để cứu chính mình, Chiyoya Saori không chút do dự nắm tay cô ấy, bàn tay khô ráo nắm chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi, thành công ngăn cô tiếp tục nói.

Cô trực tiếp kéo nữ y tá khỏi bàn trực ban.

Kẻ bắt cóc không hiểu ý cô, nhưng thấy nữ y tá nguyện ý đi theo, nở một nụ cười vặn vẹo: "Hiểu rồi, là muốn dẫn đường cho tao sao? Đúng vậy, Mina của tao cần được nghỉ ngơi."

Hắn nhìn Chiyoya Saori, không khách khí nói: "Ê, thằng kia, đến đây đẩy xe lăn giúp tao."

Kamikawa Nana bị dọa sợ lâu như vậy, sớm đã kiệt sức, cô ấy dựa vào người Chiyoya Saori, khuôn mặt tràn đầy lo sợ bất an.

Yên tâm, có tôi đây rồi.

Thiếu niên không thể nói liền dùng khẩu hình miệng để an ủi cô, rồi cậu buông tay cô, như là không đứng vững nghiêng sang một bên, đồng thời lén lút sờ súng của kẻ bắt cóc.

Súng Tokarev có một đặc điểm, khi chốt an toàn ở giữa sẽ tự động khóa.

"Ê, mày muốn làm gì!" Tiếng kẻ bắt cóc chửi tình cờ giấu đi tiếng "cùm cụp" nhỏ.

Cậu thiếu niên quay đầu nở một nụ cười hối lỗi, nhanh tay đẩy xe lăn, mắt nhìn thẳng phía trước.

Kẻ bắt cóc bị thu hút sự chú ý, dí súng vào lưng cậu, không để ý Kamikawa Nana đứng một bên nữa.

Trái tim nữ y tá đập thình thịch, cô ấy nhìn đồng hồ treo tường, phát hiện từ nãy đến giờ mới trôi qua 4 phút.

Mà từ khi Chiyoya xuất hiện, đến khi cậu dẫn kẻ bắt cóc đi, toàn bộ hành trình thực ra còn chưa đến 1 phút.

—— Cảm giác như đang nằm mơ.

Kamikawa Nana ngó trái ngó phải, lại trông thấy ánh mắt kính nể của người đồng nghiệp đang trốn ở góc hành lang không dám hành động thiếu suy nghĩ.

7

Tiếng xe lăn lộc cộc, tiếng bước chân không đều nhau, tiếng thở gấp gáp của tên bắt cóc.

Mùi thuốc súng, mùi máu tươi, mùi hôi thối của thi thể và mùi thuốc sát trùng.

Vô số thông tin bị nhét vào não cô, rồi bị đánh vỡ ra từng mảnh, từng con số trên bảng giá trị tưởng tượng bị bỏ qua một bên, Chiyoya Saori chỉ yên lặng đếm trong lòng.

"304, 306, 308......"

"310!"

Bước chân đột nhiên dừng lại, theo quán tính khẩu súng dí sát vào lưng cô, Chiyoya Saori đột ngột quay đầu, một tay giữ chặt cổ tay kẻ bắt cóc, nâng khuỷu tay đập mạnh vào khớp khuỷu tay của hắn.

"A —— mày muốn chết à!" Tên bắt cóc kêu lên thảm thiết, hai mắt đỏ lên, không chút do dự chuyển tay cầm súng, mũi súng chỉ thẳng vào Chiyoya Saori mà bắn.

Nhưng khung cảnh máu bắn tung tóe như hắn nghĩ không xảy ra, khẩu súng trong tay hắn như súng đồ chơi của trẻ con, không hoạt động.

"Đáng ghét, mày cũng muốn ngăn cản Mina nhận trị liệu hả!" Tên bắt cóc ném khẩu súng đi, đỏ hai mắt lao đến muốn dùng vũ lực khống chế cậu, thiếu niên trông có vẻ rất yếu đuối, giống một con gà con hắn có thể một tay xé xác, hắn hét lên, "Chết đi cho tao!"

Nhưng mà không chờ hắn đụng vào cậu, cậu thanh niên trông thư sinh yếu đuối trước mặt không biết móc đâu ra một tay nắm cửa kim loại, không nể tình đập thẳng vào người hắn.

Dù cho có lợi thế về kỹ thuật, thể hình Chiyoya Saori và kẻ bắt cóc vẫn có sự chênh lệch đáng kể, cô chắc chắn không thể khống chế hắn dễ dàng, thậm chí, một khi cô hơi lơ là, cô sẽ bị lật xe ngay lập tức.

Nhưng vấn đề là, không chỉ có mình cô ở đây.

"Bùm!" Cánh cửa phòng bệnh mất tay nắm bị mở ra đột ngột, đập mạnh vào tường phát ra âm thanh lớn.

Năm người đàn ông cơ bắp cởi trần lao ra như đang quay phim Tarzan.

Hai người đấu vật tốt nhất, Date Wataru và Furuya Rei, mỗi người một bên giữ chặt kẻ bắt cóc, vật hắn về sau, rồi đá thẳng vào đầu gối kẻ bắt cóc, ép hắn quỳ xuống, hai người động tác thống nhất, mạnh mẽ khống chế.

Hagiwara Kenji đưa Chiyoya Saori sang một bên, tránh cho cô bị ngộ thương.

Morofushi Hiromitsu chạy ra đẩy xe lăn đang giữa hành lang vào phòng, phòng khi đánh nhau va chạm vào xe lăn.

Matsuda Jinpei nhặt khẩu súng bị ném ra xa, kiểm tra qua cò súng rồi nhanh chóng lấy hết đạn ra, thuận tay tháo luôn súng.

Mấy người bọn họ cùng hợp tác, nguy hiểm được hóa giải trong giây lát.

"Ài, xong rồi, Toru cậu là cái đồ ngốc, thế mà khoa tay múa chân loạn một hồi rồi xông lên như con thiêu thân, quá nguy hiểm!"

Tay Hagiwara Kenji đè một bên vai Chiyoya Saori, tay còn lại lau mồ hôi lạnh trên trán: "Thật nguy hiểm, nếu Furuya mà không phản ứng nhanh, mấy người bọn tôi thật sự chẳng thể get ý cậu."

Chiyoya Saori cũng cảm thấy mình lần này hơi vội vàng, nhưng không biết có phải do truyện tranh ảnh hưởng không, cô luôn có lòng tin vào năm người này.

Dù sao họ hiểu được ý cô cũng coi như là thành công rồi!

Chiyoya Saori bình tĩnh lại sau pha hành động mạnh, giao diện trò chơi tưởng tượng mà cô cố gắng tạo ra trước mắt cũng biến mất, bộ dáng năm người cũng rõ hơn.

Cô vừa định nở nụ cười khen mấy cậu bạn học đáng tin cậy một phen, đằng nào cũng sắp đồng hành với nhau, kết quả lại nhìn thấy mấy cơ thể cường tráng trần trụi.

Sau khi đánh ngất kẻ bắt cóc, Furuya Rei và Date Wataru đứng dậy xoay cổ tay, cảm giác rất sảng khoái.

Matsuda Jinpei đứng bên cạnh cầm một đống linh kiện, lẩm ba lẩm bẩm: "Chốt an toàn đã bị khóa lại."

Anh ngẩng đầu, đương nhiên mà hỏi: "Toru, là cậu làm?"

Chiyoya Saori: "!"

Hagiwara Kenji vỗ vai cô, khen một câu: "Hóa ra cậu cũng khá hiểu biết súng ống đấy chứ."

Chiyoya Saori như người máy bị rỉ sắt, cổ phát ra thanh âm "Cạch cạch", cô quay đầu nhìn người vừa nói, hơi cúi đầu xuống, đập vào mắt là cơ bụng của Hagiwara Kenji.

Móe, cơ bụng sáu múi.

Chiyoya Saori: "!!"

Tự nhận trải qua nhiều chuyện, kinh nghiệm phong phú, nhưng cô chưa từng thấy trận địa như thế này, đừng nói cách gần đến vậy, mặt Chiyoya Saori "bùm" một phát đỏ lên, đến mức cả tai cô cũng đỏ.

Cái bọn này, sao đánh nhau mà cũng cởi quần áo vậy!!


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp