Vừa nghe xong, tay chân của Đường Phong đều mềm nhữn ra, có cảm giác không thể chống đỡ nổi.

Giọng có chút phát run nói: “Anh...Anh đừng quá phận, biết anh Thanh của tôi là ai không? Anh ấy là con trai của chủ tịch tập đoàn Thanh, nếu động tới anh ấy thì nhất định sẽ không gặp có chuyện gì tốt đâu!”

“Tập đoàn Thanh? Doanh nghiệp hạng ba đó à?”

Người phụ nữ trung niên cười hờ hững: “Em trai, cho dù hôm nay cha của cậu đứng ở đây cũng đừng mong chạy được, một phút đã trôi qua, đây là do các cậu tự mình chọn, xử bọn chúng!”

Người phụ nữ trung niên vung tay lên, có mười mấy tên mặc áo vest đi tới chỗ của Trương Thanh, tiếng bẻ khớp xương vang lên, âm thanh này lọt vào tai những người đang ở đây như tiếng xương cốt của chính mình bị bẻ lìa ra.

Trong buồng vệ sinh sòng bạc, Trương Bá Sinh vừa kéo quần đi ra, liền nhìn thấy trong đại sảnh có khoảng hơn bốn mươi người đàn ông to lớn mặc vest đang tụ tập.

“Chậc chậc chậc.” Trương Bá Sinh tìm ghế sô pha ngồi xuống: “Trong sòng bạc có người gây chuyện sao?”

Vừa ngồi xuống, anh nghe thấy tiếng hét thất thanh của Từ Uyên từ trong đám đông truyền đến.

Vẻ mặt Trương Bá Sinh thay đổi, anh tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Từ Uyên đâu cả. Anh không hề ngập ngừng đi nhanh về phía những tên mặc áo vest kia.

Những người này tụ tập thành một đám náo nhiệt, trong phút chốc Trương Bá Sinh không chen vào được, thỉnh thoảng từ trong đám đông nghe được tiếng thét chói tai của Từ Uyên. Trong lòng Trương Bá Sinh lo lắng, gầm lớn một tiếng.

“Tất cả dừng tay cho ông.” Tiếng gầm này từ trong miệng Trương Bá Sinh phát ra nhưng lại khiến người ta cảm giác như sấm nổ bên tai, làm đau cả màng nhĩ.

Đám đông đang nhốn nháo nhưng vì tiếng gầm to của Trương Bá Sinh mà theo bản năng dừng lại động tác. Thực ra là vì tiếng hô tức giận này giống như sự áp chế của bề trên đối với kẻ kém cỏi, làm cho người ta không thể không phục tùng.

Trường Huyền thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm, hai tay đẩy người trước mặt chen chúc vọt vào đám đông.

Truong Huyền nhìn hai người em trai của Trương Thanh đang năm trên mặt đất, trên quần áo đều in dấu chân, mặt mũi cũng bầm dập. Mắt trái của Trương Thanh đen thùi một vùng, chắc là bị ăn một đòn khá nặng.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

Quần áo trên người bạn gái của hai người em Trương Thanh có chút rách nát, quần áo trên vai và cổ đều bị xé toạc. Ba người bọn Từ Uyên ngồi xổm xuống cùng nhau, quần áo trên người nhăn nhúm, cũng may đều che được những vị trị quan trọng, không bị người khác chiếm tiện nghỉ.

Tiếng khóc nức nở của cô gái vang lên, nghe được tiếng giận dữ của Trương Bá Sinh.

Ba người bọn Từ Uyên dường như cảm thấy mọi người xung quanh đều giải tán, các nàng chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt mang theo nước mắt. Từ Uyên như tìm được chỗ dựa, nhào vào lòng Trương Bá Sinh lớn tiếng khóc.

Trương Bá Sinh nhìn thấy tóc tai Từ Uyên rối bù, áo phông trắng chỉnh tề cũng bị nhăn nhúm lại.

Quần áo của Trương Mỹ và Tôn Lãm đều bị nhăn giống nhau.

“Ồ, có một kẻ muốn xen vào chuyện của người khác?” Người phụ nữ trung niên nhìn Trương Bá Sinh cười nhẹ.

“Đúng vậy, có tôi đây.” Trương Bá Sinh để ngoài tai lời của người phụ nữ trung niên đó, vỗ nhẹ vào lưng của Từ Uyên, làm dịu cảm xúc của nàng.

Có lễ vì có sự xuất hiện của Trương Bá Sinh làm chỗ dựa cho Từ Uyên, nên tiếng nức nở của nàng ngày càng nhỏ.

“Từ Uyên, nói cho tôi biết, mới vừa rồi là ai đã chạm vào cô?” Giọng nói của Trương Bá Sinh rất nhẹ, như thể sợ làm Từ Uyên kinh hoảng.

Từ Uyên chậm rãi từ trong lòng Trương Bá Sinh ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẫm lệ, trên hàng mi dài còn mang theo óng ánh nước.

“Anh rể.... Em... Em không biết. Em rất sợ.” Giọng nói của Từ Uyên rất nhẹ lại còn run run. Lúc nãy nàng thật sự rất sợ hãi, cô khó có thể tượng tượng được rằng nếu Trương Bá Sinh đột nhiên không đến, hiện tại cô sẽ như thế nào.

“Không sao rồi, không sao rồi.” Trương Bá Sinh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mượt của Từ Uyên. “Anh rể sẽ giúp em đòi lại công bằng.”

Trương Bá Sinh vẫy tay với Trương Mỹ đang đứng gần đó. Tuy rằng Trương Mỹ cũng sợ không nhẹ, nhưng nàng so với Tử Uyên và Tôn Lãm thì kiên cường hơn rất nhiều.

“Giúp anh chăm sóc cô ấy.” Trương Bá Sinh nắm lấy vai Từ Uyên đặt cô vào lòng Trương Mỹ. Sau đó xoay người quét mắt nhìn một vòng, mở miệng nói: “Người nào đã làm?”

Giọng của Trương Bá Sinh không lớn nhưng giọng điệu nặng nề như thể anh đang chất vấn.

“Em trai, hình như cậu chưa rõ tình hình bây giờ?” Người phụ nữ trung niên lười biếng duõi eo. “Bây giờ không phải lúc cho cậu chấn vấn chúng tôi.”

“Người nào ra tay?” Trương Bá Sinh không thèm nhìn đến người phụ nữ trung niên, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc tây trang gần Từ Uyên nhất.

Trong ánh mắt Trương Bá Sinh mang theo tia tàn nhãn, một loại uy nghiêm và cũng có một loại khinh thường tính mạng. Có bao nhiêu kẻ săn mồi dưới ánh mắt của Trương Bá Sinh đều phát run, quỳ xuống cầu xin tha thứ. Người đàn ông áo đen này căn bản không thể nhìn thẳng vào ánh mắt Trương Bá Sinh.

Người đàn ông mặc tây trang trong vô thức lùi về sau hai bước, khi hắn kịp phản ứng lại, hắn lại bị dọa sợ bởi ánh mắt của người khác, làm cho hắn xấu hổ trước mặt mọi người. Hắn rông to về phía Trương Bá Sinh: “Chính là ông đây làm đó thì sao, mày có thể làm gì...AI”

Chưa kịp nói xong, người đàn ông đã hét lên một tiếng đau đớn, tiếng kêu thảm thiết đâm vào màng nhĩ.

Trương Bá Sinh bẻ gãy hai cánh tay của người đàn ông cường tráng. Làn da nơi bị hai cái gai xương sắc bén đâm vào, máu tươi phun đầy người đàn ông mặc vest, chứng kiến cảnh tượng này, cho dù là người thường xuyên xông pha cũng vô thức nhắm mắt lại, không dám nhìn. Tôn Lãm nhát gan thét lên một tiếng chói tai.

Ngay khi Trương Bá Sinh thả ra, người đàn ông cường tráng với cánh tay bị gãy đã ngã ngồi trên mặt đất, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Người phụ nữ trung niên luôn bình tĩnh cũng không khỏi lui về phía sau hai bước.

Trương Huyền bẻ gãy cánh tay của người khác, giống như đang làm chuyện gì nhỏ nhặt không đáng kể, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông mặc vest khác. “Còn có ai ra tay nữa? Anh?”

Nghe thấy Trương Huyền nói với mình, người đàn ông vạm vỡ nhanh chóng cúi đầu sợ hãi. Một màn vừa rồi đã dọa bọn họ sợ mất mật, bọn họ có bao giờ gặp qua chuyện như vậy đâu, đột nhiên bẻ đứt một cánh tay?

“Là anh đã ra tay đúng không?” Trương Huyền khẽ hỏi?” Người đàn ông mặc vest cúi đầu lắc nguầy nguậy.

“Tôi không tin.” Trương Bá Sinh khẽ mỉm cười, nhanh chóng bắt lấy cánh tay của đối phương dùng sức.

“AI” Lại một tiếng thét vang lên. Trương Bá Sinh buông tay, đi về hướng người kế tiếp.

Tôn Lãm không kìm được, nôn khan một tiếng rồi nhoài người về phía trước nôn ra một trận.

Hai người em trai của Trương Thành và bạn gái của họ cũng không dám nhìn Trương Huyền, bọn họ vẫn nhớ rõ ràng khi nãy họ chế giễu Trương Huyền như thế nào? Anh ta không phải là người, đây rõ ràng là quỷ! Thế mà mình lại nói anh ta là kẻ vô dụng?Người phụ nữ trung niên đứng một bên bây giờ có cảm giác, người đàn ông trước mặt này giống như một ngọn núi lớn, không ngừng phát ra áp lực. Nếu anh ta cứ tiếp tục như vậy có khi mình sẽ bị bóp chết, nàng không chịu nổi không khí như vậy, hét lớn một tiếng: “Đủ rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play