Bên trong một tòa biệt thự đơn lập ở thị trấn Hồ Thiên Nga, Châu Xuyên.

"Đồ vô dụng! Đúng là đồ ăn hại!" Vương Vũ điên cuồng đập phá đồ đạc trước mắt, đôi mắt đỏ tươi khiến cô bảo mẫu xinh đẹp cúi đầu vì sợ hãi mà co lại một góc, không dám nói gì.

'Tống Thiên năm trên mặt đất với khuôn mặt điển trai chỉ chít các vết bầm và đồ đạc đổ nát, trong mắt của anh ngập tràn căm hận nhưng không dám để lộ ra dù chỉ một chút không vừa lòng.

"Bố mày cho mày nhiều tiền như vậy,mày cứ làm việc cho tao như bình thường không được hay sao?" Vương Vũ dẫm mạnh lên tay Tống Thiên rồi dùng sức. nghiền: "Đến cả chó giữ cửa mày còn không xử lý được,dựa vào cái gì tao phải giải quyết nợ nần cho. mày?"

Ngón tay Tống Thiên bị dẫm đến ứ máu,đau đến nghiến răng cũng không dám lên tiếng.

"Phì." Vương Vũ nhổ nước bọt vào mặt Tống Thiên: "Cho mày một cơ hội cuối cùng, mặc kệ là dùng biện pháp gì, thậm chí phải giết cô ta cũng phải giải quyết vụ này cho tao, nếu không mày tự nghĩ kết cục của mình đi! Cút!"

Vương Vũ vừa nhấc chân lên, Tống Thiên đã vội vàng chạy đến cửa phòng, kéo cửa ra rồi chạy như bay.

Vương Vũ hừ lạnh, ngoäắc ngón tay gọi cô bảo mẫu đang đứng ở góc tường, cô bảo mẫu sợ sệt nhìn Vương Vũ, chậm rãi cởi áo ra, trên bờ vai trắng nõn là chỉ chít vết máu.

Trương Bá Sinh đang ở nhà chùi rửa, chùi xong, anh nở nụ cười hài lòng nhìn sàn nhà sạch bóng.

Nhìn thời gian đã năm giờ rưỡi chiều, Trương Bá Sinh chuẩn bị hí hoáy dọn hoa cỏ trong sân thì điện thoại trong túi quần đột nhiên vang lên, thì ra là Lâm 'Thùy Hân gọi đến.

Trong lòng Trương Bá Sinh ngọt ngào,hạnh phúc. một hồi, số điện thoại của Lâm Thùy Hân anh đã có từ lâu lắm rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi cho anh.

"Alo, tổng giám đốc Lâm."

"Anh đi đến đại học Châu Xuyên một chuyến, Uyên muốn chuyển ký túc xá nhưng đồ đạc rất nhiều nên tôi gọi anh đến giúp một tay, chút nữa tôi đưa anh số điện thoại của em ấy, vậy nhé.'Lâm Thùy Hân một hơi nói xong việc của mình, Trương Bá Sinh còn chưa kịp trả lời đã cúp máy.

Trương Bá Sinh sau khi nghe điện thoại đã nắm rõ sự việc, máy riêng của Lâm Thùy Hân lại liên tục đổ chuông,cô thật sự rất bận rộn.

Chuông điện thoại reo lên nhắc nhở, Lâm Thùy Hân liền chuyển số điện thoại Từ Uyên qua cho Trương Bá Sinh.

Trương Bá Sinh duỗi lưng, mặc vào áo ba lỗ cùng quần đi biển đi đến đại học Châu Xuyên.

Đại học Châu Xuyên nằm ở nội thành của thành phố Châu Xuyên, bên trong có ba khu,ở giữa là một con phố ăn vặt nằm xen kẽ, đây cũng là nơi tập trung đông đúc nhất vào cuối tuần của thành phố Châu Xuyên, cả con đường cũng là nơi đông nhất Đại Nam.

Trương Bá Sinh đi vào khu dạy học phía Tây của đại học Châu Xuyên, gọi điện cho Từ Uyên, lúc thấy Trương Bá Sinh gọi đến, Từ Uyên vô cùng vui vẻ bảo Trương Bá Sinh đợi ở khu dạy học phía Tây, cô sẽ tới chỗ anh.

Trương Bá Sinh đợi ở cổng trường khoảng năm phút, bỗng nhìn thấy một đám oanh oanh yến yến chạy về phía mình mà người dẫn đầu chính là Từ Uyên.

Trước đây, Trương Bá Sinh không chú ý gì đến Từ Uyên, hôm nay mới tỉ mỉ đánh giá cô nàng.

'Từ Uyên nhuộm tóc màu vàng nhạt,uốn xoăn nhẹ, trên vai xăm hình hoa lê,mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng in hình Hello Kitty, dáng người không quá nóng bỏng ngược lại càng giống như con gái cưng được chiều chuộng, bên dưới mặc quần jeans kết hợp với một đôi giày Cavans màu trắng trông rất trẻ trung.

'Từ Uyên ngũ quan đẹp đế, tuy không khuynh quốc khuynh thành như Lâm Thùy Hân nhưng tuyệt đối có thể gọi là mỹ nữ, khóe miệng của cô lúc nào cũng chứa đựng sự vui vẻ, ai lần đầu tiên nhìn thấy cũng sẽ lưu lại ấn tượng vô cùng tốt.

"Anh rể, anh tới rồi!" Từ Uyên chạy chậm đến trước mặt Trương Bá Sinh, chào Trương Bá Sinh.

"Hì hì, Uyên, Đây chính là chồng của chị em ah, chào. anh rể, em tên Trương Mỹ." Một em gái tóc ngắn xinh xắn đứng bên cạnh Từ Uyên đến chào Trương Bá Sinh.

"Anh rể, chúng em lúc nhìn thấy ảnh chụp chị của Uyên, thật sự là đẹp như hoa hậu ah, anh có thể cưa được chị ấy, nhất định là tình thánh!" Thêm một em gái chân dài xinh đẹp nói với Trương Bá Sinh.

"Anh rể, đây là hai cô bạn cùng phòng của em." Từ Uyên giới thiệu cho Trương Bá Sinh: "Đây là Trương Mỹ, đây là Tôn Lãm, anh biết không, Tôn Lãm chính là người mẫu nha.". truyện tiên hiệp hay

Từ Uyên đôi mắt cong cong trông rất đáng yêu.

Trương Bá Sinh cười cười: "Chị của em bảo anh tới khuân đồ, đồ đạc nhiều không?”

"Cũng không nhiều, bốn người chúng ta mỗi người chuyển hai lần là xong." Từ Uyên dẫn đường cho Trương Bá Sinh, một nam ba nữ đi đến trong sân trường.

Trương Bá Sinh nhìn hai bên đường, những sinh viên vô ưu vô lự khiến Trương Bá Sinh có chút hâm mộ, cảm giác sảng khoái khi cùng anh em chơi game suốt đêm,Trương Bá Sinh chưa bao giờ được trải nghiệm,những năm này của anh đều là cố gắng phấn đấu cùng sống chết vượt qua.

Dưới ký túc xá nữ sinh, một chiếc xe BMW X5 mẫu màu đen dừng lại, loại xe sang trọng này đặt ở trong sân trường đại học khiến không ít người vây xung quanh nhìn ngắm.

Vừa thấy xe này, Từ Uyên nhăn chặt lông mày. "Bọn họ tại sao lại tới đây?"

'Từ Uyên vừa nói dứt lời, chỉ thấy trên xe đi xuống ba gã thanh niên, một người cầm đầu lông mày thẳng tắp với mái tóc rậm rạp, nhàn nhạt ánh mắt, sau khi nhìn thấy Từ Uyên, thanh niên này tự cho là anh tuấn vuốt vuốt tóc: "Uyên, em đã đến trước rồi sao, nghe nói em muốn chuyển ký túc xá, anh tới giúp em."

"Anh?" Từ Uyên khinh thường liếc thanh niên này, lại nhìn hai đứa bạn của thanh niên ấy, ba người này tay chân mảnh khảnh cùng Trương Bá Sinh tạo thành sự đối lập lớn.

Trương Bá Sinh mặc áo ba lỗ màu trắng, quanh năm rèn luyện, anh căn bản không cần làm động tác gì chỉ cần đứng yên một chốc, cơ bắp trên người đặc biệt rõ ràng.

"Được rồi, ngưng nói nhảm đi, Trương Thành, các anh nếu tới hỗ trợ thì mau lên đây khuân đồ." Trương Mỹ nói một tiếng rồi đi vào trong ký túc xá.

Trương Thành nhẹ gật đầu, đi nhanh theo vào ký túc xá, vừa đi còn nói với hai đứa bạn: "Tất cả phải cố gắng thêm chút nữa, lấy thêm điểm."

"Yên tâm, chúng ta là những người đàn ông mạnh mẽ." Một người bạn của Trương Thanh vỗ bộ ngực tròn trĩnh nói.

Ký túc xá của Từ Uyên đã dọn dẹp xong, quần áo. cùng tất cả đồ dùng đều cho vào thùng đựng hàng, còn thừa lại là một đống hành lý bày ở trong phòng.

Ba người Trương Thanh sau khi đi vào, ngang ngược đòi một người kéo hai rương hành lý chuẩn bị đi ra ngoài, kết quả lúc đi đến thang lầu mới phát hiện, cái này rương hành lý thật sự nặng, xách một cái đã vô cùng tốn sức.

Trương Thanh đành phải đem một cái rương hành lý buông xuống trước, mang một cái từng bước một xuống bậc thang lầu một, khi hắn đi lên lầu một lúc, đã đầu đây mồ hôi rồi.

Lau đi mồ hôi trên trán, Trương Thanh vừa mới chuẩn bị lên lầu đem một cái rương hành lý khác khiêng xuống, chợt nghe Trương Mỹ gọi.

"Không cần đi nữa, nhìn người ta kìa rồi nhìn lại anh đi." Trương Mỹ chép miệg.

Trương Thanh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Bá Sinh mỗi tay mang theo một cái rương, bước đi như bay, không tốn chút sức nào, nhìn nhìn lại chính mình, cầm một cái rương đều phí cả buổi, mệt mỏi đầu đầy mồ hôi.

Một màn như vậy, làm Trương Thanh kiềm chế không được sắc mặt, nghĩ đến khi nãy mình còn nói gì mà khí lực lớn,bây giờ trên đều nóng lên rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play