Dáng vẻ của Trương Bá Sinh, trong mắt của Hàn Châu rõ ràng là lợn chết không sợ nước sôi, cô ấy nhìn người con trai cà lơ phất phơ trước mặt, giận run cả người.

“Tên họ Trương kia, tôi cảnh cáo anh, tốt nhất là đừng để tôi nắm được điểm yếu của anh, nếu không nhà họ Lâm cũng không bảo vệ được anh đâu, tránh ra!” Hàn Châu mở cửa phòng làm việc, khuôn mặt tức giận đỏ bừng, bộ ngực nhấp nhô khiến người cảnh sát đứng ở cửa một lần nữa ngưỡng mộ Trương Bá Sinh.

Ngầu quá, thật ngầu quá đi.

Trương Bá Sinh cười ha ha, sải bước ra khỏi đồn cảnh sát.

Trương Bá Sinh về đến nhà, vẫn chưa vào phòng đã ngửi thấy hương thơm thức ăn chuyền tới, Trương Bá Sinh có thể đoán ra, đấy chắc chắn là do Mễ Thanh nấu.

“Món ăn có sáng tạo, có ý tưởng, nhưng vẫn chưa nắm chắc được sức lửa, thiếu chút kinh nghiệm.” Trương Bá Sinh vừa lẩm bẩm vừa mở cửa phòng.

Vừa bước vào cửa, Trương Bá Sinh đã nở nụ cười, bởi vì anh nhìn thấy người con gái đó

trong phòng, mỗi lần nhìn thấy Lâm Thùy Hân, trong lòng Trương Bá Sinh đều rất vui, mỗi lần gặp nhau, giống như mối tình đầu tuổi thiếu niên, tỉm sẽ đập nhanh, tình yêu của anh dành cho Lâm Thùy Hân, theo sự thay đổi của thời gian từ trong kí ức đã khắc sâu vào tận trong sương.

Vê rồi à? Rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi.1′ Lân Thùy Hân nhìn Trương Bá Sinh, fôỉ chào anh.

Trương Bá Sinh không biết có phải là bởi vì Mễ Thanh cũng ở nhà, anh cảm thấy được, thái độ của Lâm Thùy Hân đối với mình không tệ như trước, ít nhất sự chán ghét trong mắt cô ấy khỉ nhìn mình đã biến mất.

“Được.1′ Trương Bá Sinh vui mừng chào cất tiếng chào, chạy vào nhà vệ sinh rửa tay.

Lần này Mễ Thanh nấu ăn, không phảỉ là yến tiệc lỉnh đình mà là những món ăn gia đình bình thường, nhưng những món ăn bình thường này trong tay của cô lại trở thành những món ăn cực kì hấp dẫn.

Mễ Thanh nhìn Trương Bá Sinh, trong ánh mắt hiện lên một chút khó xử, trước đây Mễ Thanh đã nghĩ làm thế nào để vạch trần Trương Bá Sinh, vạch trần bộ mặt thật sự của kẻ lừa gạt tình cảm này. Nhưng sau sự việc ngày hôm nay

cô đột nhiên phát hiện, sự tồn tại của người này dường như đã giúp đỡ Thùy Hân rất nhiều, hôm nay nếu không có anh ta, mối nguy của công ty nhà họ Lâm không chỉ đơn giản là hao hụt tiền vốn.

Mễ Thanh đang nghĩ, nếu như người đàn ông này thật lòng với Thùy Hân, bản thân cần gì phải vạch trần anh ta? Bây giờ trong lòng Mễ Thanh thực sự rất mâu thuẫn.

Bữa tối hôm nay có ba món ăn, không khí ăn cơm có vẻ hài hòa, trên bàn ăn, Lâm Thùy Hán và Trương Bá Sinh đêu không nói chuyện, nhìn biểu cảm của của hai người dường như rất hưởng thụ khoảng thời gian này.

Lâm Thùy Hân ăn xong một miếng, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Đúng rồi, Trương Bá Sinh, ngày mai anh có việc gì không?”

Trương Bá Sinh lắc đầu: “Không có, sao vậy.

“Ngày mai đỉ cùng em đến thăm một người bề trên, mọi người trong nhà dều đi.” Lâm Thùy Hân nói, khỉ cô ấy nói, mắt luôn nhìn chằm chằm Trương Bá Sinh, như đang mong đợi một điều gì điều gì đó.

“ừm, được.” Trương Bá Sinh không do dự, trực tiếp gật đầu.

Mặt Lâm Thùy Hân lộ ra nụ cười mãn nguyện.

Kết thúc bữa ăn, trên TV đang phát bản tỉn thời sự, dường như mỗi ngày Lâm Thùy Hân đều chú ý những cái này, mà lúc này Trương Bá Sinh đang rửa và xoa bóp chân cho Lâm Thùy Hân.

Mễ Thanh ngồi trên sô pha, nhìn thấy Trương Bá Sinh đang tỉ mỉ mát xa chân cho Lâm Thùy Hân, không nhịn được nhớ đến buổi tối hôm đó lúc bản thân muốn quyến rũ người đàn ông này, nghĩ đến đây mặt Mễ Thanh có chút ửng đỏ, cả người trở nên căng thẳng và mất tự nhiên, ngồi ở đây một lúc liền cảm thấy cả người khó chịu.

“Tôi… Tôi đi ngủ trước đây.1′ Mễ Thanh mặt đỏ bừng, vội vàng chạy lên lầu.

“Cái cô gái này, làm sao vậy? Lâm Thùy Hân khó hiểu hỏi một câu.

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

“Không biết nữa.” Trương Bá Sình ngồi ở đó lắc đầu, tỉ mỉ xoa bóp cho Lâm Thùy Hân.

Một đêm lặng lẽ trôi qua.

Ngày hôm sau, Trương Bá Sinh ngủ dậy, phát hiện Lâm Thùy Hân dậy cực kì sớm, nhìn đồng hồ mới có 6 giờ, sớm hơn thời gian thức

dậy bình thường của Lâm Thùy Hân một tiếng đồng hồ.

‘Tổng giám đốc Lâm, dậy sớm vậy?” Trương Bá Sinh bất ngờ hỏi.

“Hôm nay đến thăm người họ hàng này rất quan trọng, dậy sớm thu dọn một chút.” Lâm Thùy Hân ngồi trên sô pha, hôm nay cô ấy chọn một chiếc váy dài vàng nhạt, trang điểm nhạt, xỉnh đẹp rạng rỡ, không chê vào đâu được.

“Vậy anh cũng thay quần áo đây.” Trương Bá Sinh nghĩ, Lâm Thùy Hân coi trọng người họ hàng này như vậy, bản thân cũng không thể ăn mặc tùy tiện được, quay về phòng thay một bộ vest.

Khi Trương Bá Sinh thay quần áo, lại nghĩ, cầm lấy một hộp trà vẫn luôn nhét trong hành lý lên, anh vẫn còn nhớ hộp trà này là do trưởng họ của gia tộc họ Xá tặng cho mình, gia tộc đó đã hái trà từ bao đời nay. Thời xưa trà được cống cho hoàng thất, bây giờ bị nhà nước trực tiếp mua lại sử dụng trong ngoại giao, bình thường muốn uống được dều là những người có máu mặt trên thế giới.

Trương Bá Sinh xuất hiện trước mặt Lâm Thùy Hân với bộ vest đen, một người không chuốt ăn mặc như Trương Bá Sinh, một khi mặc

vest như biến thành một người khác, quần áo của anh do nhà thiết hàng đầu thế giới thiết kế, đến cả cổ áo cũng phải được đo tỉ mỉ.

Khỉ Lâm Thùy Hân nhìn thấy Trương Bá Sinh mặc vest chỉnh tề đứng trước mặt mình, có hơi sững sờ. Giờ phút này dường như quay trở về đêm hội âm nhạc đí, anh đắm mình trong ánh sáng, ngồi trước cây đàn piano trắng, đánh bài tiếng vọng tình yêu.

‘Tổng giám đốc Lâm, em nhìn anh mặc thế này được không?” Trương Bá Sinh xoay một vòng trước mặt Lâm Thùy Hân, cười toe toét.

Lâm Thùy Hân không thể không thừa nhận, sau khi người đàn ông này ăn mặc đẹp, quả thực là có một loại mê hoặc nói không lên lời, đặc biệt là đôỉ mắt, giống như một bầu trời sao trong dải ngân hà rộng lớn, chỉ là nụ cười toe toét của người này đã phá hỏng tất cả ý cảnh.

“Cũng được, mặc gì cũng giống nhau, đi thôi.” Lâm Thùy Hân không vui nói.

Hai người đỉ sớm vì người họ hàng kia không sống ở thành phố Châu Xuyên, mà ở Lạc Hà.

Lạc Hà cách thành phố Ngân Châu 80 km, giới hạn tốc độ của cả đoạn đường là 70, đến

đó cũng mất hơn một tiếng, Trương Bá Sinh thấy Lâm Thùy Hân đi sớm như vậy, trỏng lòng cũng hiểu người người bế này quan trọng đến mức nào.

Lạc Hà Trình gia trang, ở Lạc Hà không ai không biết, không ai không hiểu, một trang viên bình thường, một người bình thường, đã trở thành một nơi mà các quan chức cấp cao và thương gia hay đến của tỉnh Ninh Thuận.

Trình Quân, có ba học trò, một người đang ngồi tại vị trí cao nhất của tỉnh Ninh Thuận hiện nay, một người là ông trùm kinh doanh của tỉnh Ninh Thuận, còn có một người nắm giữ quân đội của tỉnh Ninh Thuận.

Có thể nói Trình Quân này, bao hàm cả ba lĩnh vực kỉnh tế, chính trị, quân đội.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ 70 của Trình Quân, hầu như những người có quyền có thế ở Ninh tỉnh này đều không mời mà đến, nếu hôm nay có thể đến gần Trình Quân, đối với họ đây cũng là một điều đáng nói.

Trên đường đến Lạc Hà, Trương Bá Sinh và Lâm Thùy Hân nhìn thấy rất nhiều xe sang trong chạy cùng một hướng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play