Phương Trịnh nhìn thiếu niên trên sân khấu, trong giây phút người kia xé nát bức tranh, anh ta cảm thấy mình giống như người chết đuối, đột nhiên được kéo lên bờ, cảm thấy mọi thứ bỗng nhiên trở nên tươi đẹp.

Giờ phút này, Phương Trịnh mới chợt hiểu ra ý đồ của đối phương. Anh ta đứng dậy nhìn về phía sân khấu: “Anh bỏ ra mười năm tỷ để mua một bức tranh giả. Mục đích là để khiến tôi cảm thấy dê chịu hơn một chút rồi sẽ hợp tác với anh sao?”

Trương Bá Sinh duỗi một ngón tay ra: “Tổng cộng có hai điểm, anh mới nói đúng một điểm, tôi xé bức tranh này là vì muốn giúp anh cảm thấy thoải mái hơn một chút. Là một người sưu tầm đồ cổ, khi lâm vào hoàn cảnh khó xử thì có biết bao khó chịu trong lòng, tôi biết rất rõ điều đó. Tôi muốn dùng phương thức này để đổi lấy cơ hội hợp tác giữa hai chúng ta.”

Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt Phương Trịnh: “Anh nói có hai điểm. Tôi đã nói đúng điểm đầu tiên, nhưng còn điểm thứ hai thì sao?”

Khóe miệng Trương Bá Sinh nhếch lên một đường, hai mắt sáng rực như đuốc, nhìn chằm

chằm Phương Trịnh: “Ai nói với anh rằng bức tranh này là giả?”

“Cái gì! Anh!” Sự kinh hãi hiện lên trên khuôn mặt Phương Trịnh.

Trương Bá Sinh bước xuống sân khấu, đứng trước mặt Phương Trịnh: “Bức tranh trong tay tôi là đồ thật, bức trong nhà anh cũng là đồ thật.”

“Ha ha ha, thật là nực cười!” Tống Thiên, người ngồi cách Phương Trịnh không xa bỗng cười lớn: “Vậy theo anh nói, họa sĩ Nguyễn Gia Trí của nhà Nguyễn đã vẽ hai bức tranh “Đông Hoa”, và cả hai dều được lưu truyền đến bây giờ?”

Trương Bá Sinh trừng mắt nhìn Tống Thiên: “Đừng lấy sự ngu dốt, không biết trời cao đất dày của anh ra làm trò cười.”

Tống Thiên bị lời nói Trương Bá Sinh làm cho sững sờ, sau đó mặt đầy tức giận, dù sao anh ta cũng là con rề nhà họ Lâm, có ai dám nói anh ta vậy chú?

“Tôi ngu dốt? Được rồi, tôi muốn nghe anh nói, tôi ngu dốt chỗ nào? Anh nói cả hai bức tranh này đều là đồ thật, vậy thì không phải ngu ngốc sao?

“Giấy Tuyên.1′ Trương Bá Sinh nâng mẩu giấy vụn trong tay lên: “Ai am hiểu hội họa Đại Nam đều biết giấy Tuyên chia làm ba loại: Sinh Tuyên, Thục Tuyên, Bán Thục Tuyên, còn có lớp giấy Tuyên lót bên dưới cũng chia thành loại có hai lớp và ba lớp. Nếu thấm ướt giấy Tuyên từ từ thì một tờ giấy Tuyên có thể tách ra làm hai tờ. Nguyễn Gia Trí, một họa sĩ bậc thầy ở thời nhà Nguyễn, với năng lực của ông ấy mà nói thì có lẽ những bức vẽ của ông ấy đều là được vẽ từ một tờ giấy Tuyên có hai lớp, với lực vẽ đủ lớn nét vẽ có thể được ỉn rõ ràng sang lớp thứ hai. Vì vậy, cả hai bức tranh đều là thật. Nếu tôi không đoán sai thì bức vẽ “Đông Hoa” trong nhà của anh bị ố vàng, nhưng màu mực của nó lại đậm hơn so với bức này vài phần, đúng không?”

Phương Trịnh suy nghĩ hai giây rồi gật đầu: “Quả thực, bức tranh “Đông Hoa” trong nhà tôi có nét bút đậm hơn bức này nhiều.”

“Đó là bởi vì bức trong nhà của anh là một lớp đầu, còn bức của tôi là lớp bên dưới.”

“Chỉ giỏi diễn trò!” Tống Thiên “Hừ” lạnh một tiếng: “Trên thế giới có nhiều danh họa nổi tiếng như vậy. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện này!”

“Là do hiểu biết anh nông cạn.” Trương Bá Sinh khinh thường liếc nhìn Tống Thiên. Anh có

thể nhìn ra cái tên này chỉ là một cái que chọc c*t mà thôi.

“Cái rắm ấy! Theo tôi thấy thì anh chỉ đang cố tìm cho mình một cái cớ mà thôi! Anh Phương, đừng tin anh ta!1′

Vẻ mặt Phương Trịnh mơ hồ, không biết có nên tin Trương Bá Sinh này hay không.

“Cậu Phương, cậu Phương, qủa nhiên cậu đã đến, hy vọng tôi không đến muộn!” Một giọng nói có vẻ đã có tuổi đột nhiên vang lên.

Theo sau đó, chủ nhân của giọng nói là một ông già tóc hoa râm.

“Thầy Tôn?” Khuôn mặt Phương Trịnh kinh ngạc khỉ nhìn thấy ông ấy: “Thầy Tôn, không phải thầy ở Thành phố sao, sao thầy lại chạy đến Châu Xuyên này?

“Ấy chà, đều là vì một bức tranh. Cậu còn nhớ bức tranh “Đông Hoa” không? Ba năm trước, tôi đã tham định một bức và nó đã được anh mua lại. Một thời gian trước, tôi đã thẩm định lại một lần. Lúc đó, tôi còn nghĩ, đó là cậu Phương muốn bán tranh, nhưng nghĩ kỹ lại, bức tranh đó hơi khác với bức tranh cậu mua nên tôi vội chạy đến, không biết có thể gặp người mua và giải thích lại một lượt cho cậu ta được không.”

“Giải thích cái gì?” Phương Trịnh hỏi.

“Giải thích rằng, trên thế giới này có hai bức tranh “Đông Hoa”. Bức tranh “Đông Hoa” được vẽ trên giấy Tuyên, khỉ thấm ướt thì một bức sẽ chia làm hai. Mà nét bút của Họa sĩ Nguyên Gia Trí đủ cứng cáp để khiến cho một tờ phân tách làm haỉ. Khi bức tranh được chia thành hai thì thế giới này sẽ có hai bức tranh vẽ “Đông Hoa”, một bức có màu đậm và bức còn lại có màu nhạt hơn, nhưng chúng đều là tranh thật!” Những gì thầy Tôn nói hoàn toàn giống như những lời Trương Bá Sinh nói vừa rồi.

“Cái này!” Phương Trịnh mở miệng nhìn Trương Bá Sinh.

“Trên thế giới này chỉ còn một bức tranh “Đông Hoa”, bức ở chỗ Tống giám đốc Phương là độc nhất vô nhị.” Trương Bá Sinh buông lỏng bàn tay đang nắm chặt.

Những mảnh giấy của bức “Đông Hoa” từ tay Trương Bá Sinh từ từ rơi xuống đất y, khi những mảnh giấy rơi xuống, nụ cười trên khuôn mặt của Phương Trịnh càng rõ ràng hơn.

Ve phần Tống Thiên, sắc mặt của anh ta trở nên thật xấu xí, anh ta cảm thấy mình trở thành một chú hề, trở thành chiếc lá xanh làm tôn vẻ đẹp của bông hoa hồng.

“Ha ha ha, anh Trương, tôi phải nói rằng cách làm của anh thực sự khiến trái tim tôi cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. Đốỉ với một doanh nhân chỉ nhìn vào lợỉ ích như tôi thì nhìn xa đến đâu không quan trọng, quan trọng là lợi ích đạt được trước mắt.” Anh ta dùng ánh mắt tán dương vỗ vai Trương Bá Sinh, rồi nhìn Lâm Thùy Hân: “Tổng giám đốc Lâm, chồng cô đã cho tôi thấy lợi ích ngắn hạn của việc hợp tác lần này fôỉ. Vậy thì hãy nói về lợi nhuận lâu dài đỉ.”

Con ngươi xỉnh đẹp của Lâm Thùy Hân hiện lên một tia sắc bén: “Cảm ơn anh, Tổng giám đốc Phương.”

“Cảm ơn tôi làm gì, chỉ có thể nói, vợ chồng hai người rất giỏi, vô cùng tài giỏi, ha ha ha!” Phương Trịnh giơ ngón tay cái lên.

Trong lòng Lâm Thùy Hân cảm thấy vui mừng, một phần vui mừng này là do đạt được từ kết quả hợp tác ban đầu với Phương Trịnh, còn phần lớn là bởi vì Trương Bá Sinh thực sự giải quyết được vấn đề!

Sau khỉ bức tranh được triển lãm, vì có chuyện phải làm nên Mê Thanh rời đỉ trước. Trên đường về nhà chỉ còn lại Trương Bá Sinh và Lâm Thùy Hân.

Lâm Thùy Hân lái xe, Trương Bá Sinh ngồi

ở ghế phụ.

“Làm sao anh biết về những thứ hội họa Đại Nam này?1′ Lâm Thùy Hân liếc mắt nhìn Trương Bá Sinh, rồi tiếp tục lái xe.

“Anh…” Trương Bá Sinh cầm điện thoại lên, định nói.

“Đừng nói với tôi là anh tra trên mạng, trên đó không có quá nhiều thứ để anh có thể tìm ra. Hơn nữa anh dựa vào thông tin trên mạng có thể xác định bức tranh đó là thật, nên không nghĩ ngợi gì vung mười năm tỷ ra mua rồi không chút do dự xé nát thành từng mảnh sao?” Lâm Thùy Hân nhướng mày.

“Hì hì.” Trương Bá Sinh cười cười: “Tổng giám đốc Lâm, bị em phát hiện rồi. Quả thực không phải do anh tra trên mạng ra mà do lúc trước, anh có vô ý nghe thấy từ chính miệng thầy Tôn nói trên thế giới này có hai bức tranh “Đông Hoa” nên anh mới ghi nhớ lại.”

“Thì ra là như vậy.” Lâm Thùy Hân gật đầu, dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Trương Bá Sinh: “Có vẻ như khả năng quan sát và trí nhớ của anh khá tốt đấy.”

“Cảm ơn em đã khen, Tổng giám đốc Lâm.” Trương Bá Sinh gật đầu, trong lòng cảm thấy vui vẻ, một người đàn ông dù làm chuyện tốt đến

đâu thì cuối cùng cũng chỉ muốn người phụ nữ của mình khen ngợi.

Xe chạy đến thôn Thủy Miên, đây là lần đầu tiên Lâm Thùy Hân đưa Trương Bá Sinh về nhà, sau khi Trương Bá Sinh xuống xe, Lâm Thùy Hân vội vàng đến Công ty rồi bắt đầu lên kế hoạch hợp tác với Phươnq Trịnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play