“Haizz.” Người thanh niên thở dài, sau đó quay người, hô to một tiếng với người trong quán rượu: “Nghe được lời đội trưởng Hàn nói fôỉ đúng không? Bây giờ tất cả mọi người đều đến cục cảnh sát ngồi, không có sự cho phép của độỉ trưởng Hàn, không aỉ được rời đỉ, đi nhanh!”

Người thanh niên vừa nói xong, một đám người trong quán rượu xông ra, từng người đỉ ra nhìn thấy Hàn Châu đêu cúi đầu xuống, thành thật nói một câu Hàn đội trưởng tốt lành, sau đó chạy ra cửa quán bar, có lái xe đón, đêu đi về phía cục cảnh sát.

Một cảnh này khiến cho Hàn Châu bực bội trừng mắt, đang chuẩn bị nói tiếp, người thanh niên lại cười lấy lòng: “Hàn đội trưởng, vậy tôi cũng đến cục cảnh sát đây.”

Nói xong, nhanh như chớp chạy đỉ.

Đối với tình cảnh này, Hàn Châu mở miệng trước ngực thở hổn hển liên tiếp, đồng phục cảnh sát mùa hè đơn giản không thể che đi đồi núi đang phập phồng.

Trương Bá Sinh đứng trước cửa quán bar, nhìn thấy cảnh này, toe toét cười, trong lòng có chút buồn cười, anh không nghĩ tới, nữ cảnh sát

nhỏ đứng trước loại câu lạc bộ này lại có lực uy hiếp lớn như vậy.

“Anh cười cái gì!” Giọng Hàn Châu lạnh lùng vang lên: “Anh có biết anh ở đây đã gây rắc rối gì không? Một người tìm đến câu lạc bộ đánh đấm nhau bằng vũ khí, chết cũng sẽ không biết chết như thế nào! Từ nay về sau, mỗi một hành động của anh, đều phải báo cáo tôi, có biết không!”

“Sao phải thế?” Mặt Trương Bá Sinh đầy hỏi chấm: “Người đẹp, tôi không phải phạm nhân đâu nha?”

“Anh muốn vào câu lạc bộ để tranh đấu, hoặc là làm theo lời tôi nói, mỗi ngày thành thật báo cáo, hoặc là theo tôi đến cục cảnh sát uống trà?” Hàn Châu vừa nói, một tay lấy còng tay lóe sáng ở bên hông.

“Ok!Ok!” Trương Bá Sinh thấy tư thế này của Hàn Châu, lập tức giơ tay ra hiệu: “Người đẹp, đưa số điện thoại của cô cho tôi, mỗi ngày tôi đều báo cáo cho cô, được chưa?”

Hàn Châu đọc số điện thoại cho Trương Bá Sinh rồi cảnh cáo: “Nhớ kỹ, đừng có mà lươn lẹo!”

“Nhất định fôỉ, ta là một công dân tốt, nghiêm chỉnh tuân theo luật pháp!” Trương Bá

Sinh chính trực nói.

Châu Xuyên, tập đoàn Nhất Lâm.

Lâm Thùy Hân ngồi ở bàn làm việc của mình, nhìn thư ký đang lấy ra văn kiện.

Thư ký Lý Thanh đứng trước bàn làm việc của Lâm Thùy Hân, báo cáo: “Lâm tống, bây giờ bên ngoài có rất nhiều tin đồn, đêu kề ra những thứ bất lợi đối với công ty chúng ta, có rất nhiều xí nghiệp đứng ra xác mỉnh, muốn cùng chúng ta ngừng hợp tác.”

“A.” Lâm Thùy Hân khẽ cười một tiếng: “Gây bất lợi cho công ty? Tôi nghĩ là gây bất lợi cho tôi đi.”

“Chuyện này…” Lý Thanh há to miệng, nhưng lại không nói nên lời.

Lâm Thùy Hân đưa tay phải ra, gõ trên bàn không ngừng: “Để tôi đoán xem, ở bên ngoài truyền đi lời đồn, đại khái là ông nội của tôi sắp chết, muốn truyền công ty cho người khác, Lâm Thùy Hân tôi lập tức phải rút lui đúng không?”

Lý Thanh cúi đầu, không lên tiếng.

“Có một số người, thật đúng là không ngồi yên được.” Lâm Thùy Hân cầm văn kiện trên bàn ném vào trong thùng rác, cả người tựa vào ghế làm việc: “Đi nói với những người muốn

đình chỉ hợp tác, từ nay về sau, công ty nhà họ Lâm phát triển như thế nào, cũng sẽ không hợp tác với bọn họ, và nói như vậy với những người muốn phủi sạch quan hệ với công ty nữa, nhanh đi!”

“Vâng.” Lý Thanh nhẹ gật đầu, rời khỏi văn phòng.

Văn phòng Tổng giám đốc công ty nhà họ Lâm lớn như vậy, thế nhưng lại chỉ có mình Lâm Thùy Hân, khuôn mặt cô tinh xảo, hiện lên nụ cười tự giễu: “Thứ gọi là người thân, lại dùng thủ đoạn âm hiểm như vậy sao?”

Trương Bá Sinh đứng trước cổng viện mồ côi Khai Xuân, phát vị trí cho Hàn Châu, sau đó đi vào cổng viện mồ côi.

“Anh Trương Bá Sinh, anh đến rồi.”

Trương Bá Sính vừa mới vào cửa, hiền có hai bé trai chạy đến trước mặt Trương Bá Sinh, ôm lấy bắp đùi anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười vui vẻ.

“Nhớ anh sao?” Trên mặt Trương Bá Sình nở một nụ cười chân thành, ôm lấy hai đứa bé.

“Anh đã đến rồi, vừa nãy bọn nhỏ còn nhắc đến tên anh đấy.” Tân Như mặt đầy ý cười đi đến trước mặt Trương Bá Sinh, nhìn thấy người

kia quần áo chỉnh tề, hai mắt Trương Bá Sinh sáng lên: “Không tồi, anh mặc trang phục chỉnh tề như vậy vẫn rất đẹp trai.”

“Thật sao?” Trương Bá Sinh nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Tại sao tôi lại cảm thấy tôi mặc cái gì cũng đẹp trai?”

“Haha!” Tần Như nhẹ nhàng che miệng, hai mắt như ánh trăng nheo lại: “Trước kia không nhận ra, anh rất tự luyến nha.”

“Gần đây thế nào rồi, đọc tin tức, nơi này phải dừng hoạt động hả?” Trương Bá Sinh hỏi.

“Nhờ phúc của anh, việc nổ núi được mọi người ủng hộ rất nhiều, nên việc phá dỡ viện mồ côi bị dừng lại vô thời hạn.” Gương mặt xinh đẹp của Tân Như hiện lên vẻ cảm kích: “Nói thật, nếu không có anh, tôi cũng không biết phải làm sao.”

“Tôi cũng phải cảm ơn cô, nếu như không có tấm lòng của các cô, những đứa trẻ có khả năng sẽ không được sống vui vẻ như vậy.” Ánh mắt Trương Bá Sinh phóng ra xa, anh nhìn thấy những đứa bé ở viện mồ côi, dường như trên tay đứa nào cũng có đồ chơi, trên mặt tràn đầy sự vui vẻ.

“Tôi chỉ là dùng hết khả năng của mình thôi.” Tân Như nhìn Trương Bá Sinh, trong mắt

hiện lên một tia say mê.

“Câu này nói thì đơn giản, nhưng có bao người làm được chứ?” Trương Bá Sinh hỏi lại một câu, đặt hai đứa bé đang ôm xuống đất: “Tôi đi tìm viện trưởng trước.”

“ừm.” Tan Như ôm đầu hai đứa bé, nhẹ gật đầu với Trương Bá Sinh.

Sáu giờ chiều.

Trương Bá Sinh đi ra khỏi viện mồ côi với Tần Như, hai người đứng trước xe BMW series 5 của Tân Như.

“Tôi mời anh đi ăn cơm, đừng từ chối nhé.” Tân Như cười với Trương Bá Sinh: “Anh chắc hẳn đã biết, việc nổ núi này vô cùng tốt, không chỉ bảo vệ được viện mồ côi mà công ty tôi cũng có triển vọng phát triển ngoài sức tưởng tượng.”

“Cô chọn chỗ hay tôi?” Trương Bá Sinh mở cửa xe.

“Tôi chọn đi, phụ nữ được ưu tiên mà.” Tân Như vô cùng mừng rỡ, ngồi vào trong xe.

Chiếc BMW series 5 phản chiếu ánh sáng màu vàng, lướt đỉ nhanh trên đường phố, lái vào một tiểu khu bình thường.

Trương Bá Sinh ngồi ở trong xe, nhìn cảnh

sắc bên đường của tiểu khu đang dần hiện lên, vẻ mặt kỳ lạ hỏi Tân Như: “Cô định tự mình ở nhà nấu cơm?”

“ừm.” Tần Như đang lái xe gật đầu, gương mặt xinh đẹp có chút đỏ hồng: “Là đến nhà của thầy, ông ấy nói muốn sớm gặp anh một chút.”

“Gặp tôi?” Trương Bá Sinh sờ lên mũi, có chút nghi ngờ.

Tần Như thấy Trương Bá Sinh không phản đối, trong lòng thở dài, giải thích cho Trương Bá Sinh: “Tôi quen biết thầy từ bốn năm trước, thầy ấy là giáo sư kinh tế học, lúc trước khi công ty tôi đang trên bờ vực phá sản, ông ấy đã giúp tôi một tay, ông âỳ không vì chính mình, mà chỉ hi vọng tôi có thể làm từ thiện, lần này khỉ tôi muốn xỉn nổ núi, thầy ấy vẫn luôn muốn gặp cậu.”

“Hóa ra là vậy.” Trương Bá Sinh nhẹ gật đầu.

Chiếu xe dừng lại trước khu dân cư đã cũ, chỉ cần nhìn vào bề ngoài của nó, liền có thể kết luận nó có tuổi đời rất dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play