Hai người phụ nữ bước xuống xe, hai phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng đều làm hấp dẫn người khác, người phụ nữ ở bên ghế lái bước xuống, một bộ tóc dài phất phới, đen mượt mềm mại, không trang điểm, nhưng không thể bắt bẻ.

"Trên người Lâm Thùy Hân mặc một chiếc. váy dài màu xanh da trời, cổ tay trắng ngần đeo một chiếc vòng tay bạch kim, hai viên kim cương tỏa sáng lấp lánh, trên chiếc cổ trắng nõn đeo một sợi dây chuyền đơn giản, làm nổi bật lên chiếc cổ trắng nõn đó.

Sự xuất hiện của cô, giống như đã được định sẵn phải trở thành nhân vật chính vậy, hấp dẫn ánh mắt người nhìn.

"Thùy Hân, cậu tới rồi!" Một giọng nói sáng sủa vang lên, chỉ thấy một người cao 1m8, ngoại hình khôi ngô tuấn tú, trên người mặc bộ quần áo của Armani đi về phía Lâm Thùy Hân, trong mắt người đàn ông đó, tràn đầy yêu thích.

"Tống Thiên, đã lâu không gặp." Lâm Thùy Hân khẽ mỉm cười với người đàn ông.

"Đúng vậy, đã lâu không gặp, cậu vẫn cứ xinh đẹp như vậy." Tống Thiên chủ động đưa tay ra với Lâm Thùy Hân, trong mắt nóng bỏng, ai cũng có thể nhìn ra.

"Tôi nói này Tống Thiên, cậu vừa nhìn thấy Thùy Hân, liền không quan tâm đến người khác sao? Tôi đứng ở đây cậu không nhìn thấy sao?" Mễ Thanh mặc lễ phục màu đen, giọng không vui nói, khí chất của cô, không giống với Lâm Thùy Hân, cá tính nhiều hơn, làm cho người ta vừa nhìn thấy mặt, sẽ có ấn tượng rất tốt với cô.

Đối với Lâm Thùy Hân, sẽ cho người ta một loại cảm giác, chỉ có thể đứng từ xa nhìn, cảm giác không thể khinh nhờn.

"Ha ha! Dĩ nhiên không phải rồi, tôi chẳng qua là bị khí chất của hai người đẹp làm kinh diễm thôi." Tống Thiên ha ha cười lớn một tiếng: “Đi, mọi người cũng sắp đến đủ rồi, chỉ chờ hai người thôi đấy, mau vào đi."

'Tống Thiên gọi hai cô gái vào nhà hàng Sở cảnh sát thành phố Châu Xuyên.

"Trương Bá Sinh nằm ở trên một chiếc ghế. lớn trong phòng làm việc, thưởng thức món dưa hấu ướp lạnh do cảnh sát trưởng chuẩn bị cho anh, Hàn Châu ngồi ở một bên, hai tay ôm ngực, gắt gao nhìn chăm chăm Trương Bá Sinh, trong mắt toát ra lửa giận.

Bây giờ Hàn Châu đã khẳng định, tên họ Trương này, trăm phần trăm là thiếu gia công tử nhà nào đó, nghĩ mình có tiền, nên làm xăng làm bậy, mình phải để cho hắn nếm một chút đau khổ mới được.

Rất nhanh, đến giờ tan sở, các sĩ quan cảnh sát của Đội điều tra hình sự đã lần lượt rời đi.

"Đội trưởng Hàn, cô không đi sao?" Một sĩ quan cảnh sát nhìn về phía Hàn Châu.

"Không đi!" Trong giọng Hàn Châu tràn đầy khó chịu, đôi mắt gắt gao nhìn chăm chăm Trương Bá Sinh, đang suy nghĩ nên dùng biện pháp gì có thể để cho người này nếm một chút đau khổ, sau khi xem camera giám sát Hàn Châu biết, Trương Bá Sinh này là ở trạm xe buýt bị mấy tên côn đồ kia cưỡng ép bắt đi, theo như thủ tục: bình thường, hắn chỉ cần làm một bản ghi chép là có thể rời đi.

Nhưng, bộ dáng kia của Trương Bá Sinh, hết lần này tới lần khác chọc giận Hàn Châu, nhất là việc hẳn nói mình chỉ đứng ở đó không động đậy, răng mấy tên côn đồ đó tự mình gục ngã trước mặt hắn, làm cho Hàn Châu vô cùng vô cùng khó. chịu!

Hàn Châu mắt thấy người trong bộ điều tra tội phạm càng ngày càng ít đi, cho đến khi chỉ còn lại cô và Trương Bá Sinh, cô kiểm tra camera giám sát bên trái phòng làm việc, sau đó im lặng không nói gì tắt chiếc camera đó đi, siết chặt quả đấm, hướng tới Trương Bá Sinh.

Trương Bá Sinh vừa ăn xong một quả dưa hấu ướp lạnh, ngồi trên một chiếc ghế làm việc rộng lớn, mặt đầy thỏa mãn chùi miệng, liền thấy nữ cảnh sát xinh đẹp này lao về phía mình.

"Người đẹp, cô..." Trương Bá Sinh vừa mới chuẩn bị mở miệng, liền thấy một nắm đấm đang phòng to dần trong mắt mình.

Đầu Trương Bá Sinh nhẹ nhàng nghiêng một cái, ung dung tránh được cú đấm của Hàn Châu, đưa chân ra nhẹ nhàng ngáng chân Hàn Châu, Hàn Châu không đứng vững, cả người lao về phía rước.

Vừa ngã xuống một cái, cả người Hàn Châu vừa vặn nhào lên người Trương Bá Sinh.

Trương Bá Sinh giờ phút này, có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng trong tóc Hàn Châu, sự mềm mại trước người cũng vô cùng rõ ràng, ai không biết, còn tưởng rằng Hàn Châu đang làm nững rúc đầu vào lòng Trương Bá Sinh.

Chiếc ghế Trương Bá Sinh đang ngồi vì chịu lực mà từ từ xoay tròn, vì cứ xoay tròn như vậy làm cho Hàn Châu không có điểm tựa lại một lần nữa tuột xuống, đầu cô vốn đang nằm ở trên ngực Trương Bá Sinh, lại di chuyển xuống phía bụng anh.

"Đội trưởng Hàn, không xong rồi!"

"Bụp!"một tiếng, cửa phòng đội điều tra tội phạm vốn đang đóng chặt liền bị một sĩ quan cảnh sát mạnh mẽ đẩy ra.

Sĩ quan cảnh sát mặt đầy lo lắng bởi vì một màn trước mắt này, lập tức trở nên dại ra, hắn nhìn thấy, phó đội trưởng Hàn có biệt danh là khủng long bạo chúa, đang nằm trên một người đàn ông...

Một giây kế tiếp, sĩ quan cảnh sát này lập đi ra khỏi phòng làm việc, đóng cửa lại.

Chừng mười giây sau, cửa phòng làm việc bị Hàn Châu từ bên trong đẩy ra một cái, chỉ thấy Hàn Châu nổi giận đùng đùng đi ra, sau khi để lại một câu trông chừng hắn cho cẩn thận, liền nhanh chóng rời đi.

Sĩ quan cảnh sát trước đó vọt vào phòng làm việc gật đầu liên tục, chờ Hàn Châu rời đi, hẳn mới thận trọng đẩy cửa phòng làm việc ra, giơ ngón tay cái với Trương Bá Sinh đang ngồi trên ghế làm việc.

"Người anh em, giỏi lắm!"

Người bình thường qua đêm ở một nơi xa lạ, sẽ cảm thấy dài đằng đẵng, nhưng đối với Trương Bá Sinh mà nói thì không là gì cả, một đêm trôi qua, Trương Bá Sinh tinh thần phấn chấn làm biên bản, làm các thủ tục như thường lệ.

'Thôn Thủy Miên, Mễ Thanh đang mặt đầy lo lắng đứng ở trước cửa biệt thự.

"Thùy Hân, tại sao chồng cậu còn chưa về vậy, buổi hòa nhạc chuẩn bị bắt đầu rồi!"

Lâm Thùy Hân mặc lễ phục màu đen, đem mái tóc dài buông sau lưng, lắc đầu với Mễ Thanh một cái: “Điện thoại không gọi được, hẳn chắc còn đang bận, mỗi lần hän làm việc, đều đem điện thoại di động để ở một bên."

Lâm Thùy Hân tuy là nói như vậy, nhưng. thực tế, trong điện thoại cô căn bản không ghi chép nào về cuộc gọi với Trương Bá Sinh, giờ phút này trong lòng cô đang vui mừng, xem ra Trương Bá Sinh này cũng khá thông minh đấy, biết rằng có một số thứ không thể tra được, liền dứt khoát không xuất hiện trong buổi hòa nhạc. ngày hôm nay, không tệt

"Nhưng... Nhưng vé đều đã mua xong rồi!" Mễ Thanh vội vã chạy quanh sân, tối hôm qua cô đã cố ý chuẩn bị hết mấy vấn đề chuyên nghiệp rồi, chuẩn bị vạch trần kẻ lừa gạt tình cảm này vào buổi hòa nhạc hôm nay rồi! Nhưng hẳn lại không đến, không phải tất cả đều uổng phí rồi sao!

"Được rồi, chúng ta đi trước đi, tôi gửi tin nhắn cho hắn rồi, hắn làm xong sẽ tự mình tới, đi thôi." Lâm Thùy Hân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mễ Thanh, kéo Mễ Thanh lên xe.

Michelle, nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế. giới, khi có tin anh sẽ thực hiện một chuyến lưu diễn toàn thế giới, toàn bộ ngành công nghiệp âm nhạc đã phát cuồng lên vì nó, hành trình đến thành phố Châu Xuyên đã quyết định ở ba tháng trước, ngày quyết định chính thức đó, vé vào cửa của buổi hòa nhạc bị giành mua không còn một vé nào, có thể thấy, Michelle hấp dẫn như thế nào.

Nhà hát Châu Xuyên, khi Lâm Thùy Hân cùng Mễ Thanh đến đây, bên ngoài nhà hát đã đầy người đang chen lấn xô đẩy, bảo vệ đang cố găng duy trì trật tự và an ninh.

"Ấy? Thùy Hân?" Một giọng nói có vẻ kinh ngạc vui mừng vang lên sau lưng Lâm Thùy Hân.

Lâm Thùy Hân quay đầu nhìn, lông mày hơi nhíu lại: “Tống Thiên?"

Người đứng sau lưng Lâm Thùy Hân, chính là người ở buổi họp lớp ngày hôm qua thể hiện tình yêu mãnh liệt với Lâm Thùy Hân - Tống Thiên.

"Ha ha, thật là trùng hợp." Tống Thiên cười to vài tiếng: “Thùy Hân các cậu cũng đến xem buổi hòa nhạc sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play