Lại qua hai ngày, Thời Khanh Lạc muốn uống canh cá, liền đi đến một con sông nối liền hai thôn bắt cá.

Trên đường, còn nghe được mấy phụ nhân bát quái.

“Tiêu tú tài của thôn Hạ Khê thật thảm, thật vất vả thi đậu tú tài, lại ngã xuống núi hôn mê bất tỉnh, nghe nói trong nhà không có tiền bốc thuốc, cũng không biết có thể cứu được hay không.”

“Tiêu gia cũng mặc kệ?”

“Chuyện của Tiêu gia, ngươi còn chưa nghe nói sao?”

“Lúc trước ta đi lên trấn mới trở về đây, Tiêu gia có chuyện gì?”

“Lúc trước cha của Tiêu tú tài đi quân dịch, ai biết lại làm đại tướng quân, khoảng thời gian trước sau khi trở về, còn dẫn về một tiểu phu nhân.”

“Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nương của Tiêu tú tài đẩy ngã người ta, làm cho tiểu phu nhân kia sinh non.”

“Dưới cơn giận dữ, Tiêu lão nhị muốn biếm thê làm thiếp, không biết cuối cùng nói như thế nào, biến thành hai người hòa li.”

“Mấy huynh muội Tiêu tú tài đi theo nương, sau đó phân gia với Tiêu gia ra ngoài sống một mình.”

“Tiêu tú tài cũng là đứa con hiếu thảo, nghe nói lúc đầu Tiêu tướng quân muốn dẫn cậu ta về kinh thành bồi dưỡng, nhưng cậu ta lại từ chối, lựa chọn một mình tách ra lập hộ, dẫn theo nương đệ muội sống với nhau.”

“Cũng bởi vậy chọc giận Tiêu tướng quân, nên ông ta đã viết thư cắt đứt quan hệ cha con với huynh muội Tiêu tú tài, mấy hôm trước đã trở về kinh thành, cho nên Tiêu gia hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này.”

“Trước kia Tiêu lão nhị đi tham gia quân ngũ, nương của Tiêu tú tài sống không tốt ở Tiêu gia, thường xuyên bị mẹ chồng mắng, chị em dâu khi dễ, nếu không có Tiêu tú tài che chở, sợ sớm đã bị tra tấn đến chết rồi.”

“Thật là tạo nghiệt, Tiêu lão nhị kia đúng là nhẫn tâm.”

“Người của Tiêu gia đều nhẫn tâm, từ sau khi nương của Tiêu tú tài không còn nhà mẹ đẻ, càng đối xử khắc khe hơn với mấy mẹ con bọn họ.”

“Nếu không phải Tiêu tú tài dựa vào bản lĩnh của mình thi đậu công danh, lần này cũng không có cách nào làm chủ cho nương của mình được.”

“Thi đậu tú tài, có một người cha tướng quân, lại có ích lợi gì? Còn không phải sắp chết rồi sao.”

“Trước kia trên trấn cậu ta chính là người đọc sách có tiếng nhất, thật là đáng tiếc, ai!”

Thời Khanh Lạc nghe xong bát quái, lúc này mới đi đến bờ sông.

Ai biết mới vừa đi đến gần đó, liền thấy trong sông có một đứa bé sắp chết đuối.

Vì thế nàng không chút do dự chạy tới, nhảy xuống sông cứu người lên.

Sau khi làm các biện pháp cấp cứu, đứa bé kia sặc ra mất ngụm nước rồi mở mắt ra

“Mình không chết sao?” Đứa mê mang hỏi.

Vốn là cậu muốn đi xuống sông bắt cá, ai biết đột nhiên chân bị chuột rút không bơi được, còn tưởng rằng cứ chết đi như vậy.

Thời Khanh Lạc nhìn bộ dạng mơ màng của cậu, cười vỗ vỗ đầu cậu một cái.

“Tất nhiên là có người cứu đệ lên rồi, đệ mới không chết.”

Tiêu Nhị Lang ngẩng đầu, liền thấy một vị tỷ tỷ toàn thân đều uót nhẹp, ôn hòa nhìn mình.

Cậu không ngốc, rất nhanh đã phản ứng lại, là tỷ tỷ này cứu cậu.

“Cảm ơn tỷ tỷ, ân cứu mạng của tỷ, sau này đệ nhất định sẽ báo đáp.”

Hiện tại trong nhà chỉ còn lại một nam đinh là cậu thôi.

Bây giờ ca ca hôn mê bất tỉnh, nếu cậu lại chết, không biết nương và tỷ tỷ sẽ thương tâm như thế nào.

Thời Khanh Lạc thấy cậu chỉ có bảy tám tuổi nhưng lại hiểu chuyện như vậy, trong lòng có ấn tượng không tệ với cậu.

“Được nha, ta sẽ chờ sau này đệ đến báo đáp.”

Đối với một đứa bé, tạo một cái mục tiêu như vậy cũng rất tốt.

“Nhà đệ ở nơi nào? Ta đưa đệ trở về đi.”

Lúc đầu Tiêu Nhị Lang muốn từ chối, cảm thấy xấu hổ khi lại phải làm phiền vị tỷ tỷ này.

Ai biết mới đứng lên, chân lại bị đau, cậu chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Vậy làm phiền tỷ tỷ, nhà đệ ở thôn bên cạnh.”

Thời Khanh Lạc cõng đứa bé này lên, đi theo chỉ dẫn của cậu.

Nhà của đứa bé này ở thôn Hạ Khê, đối diện con sông, có một cây cầu gỗ có thể đi qua đi lại.

Thời Khanh Lạc vừa đi vừa nói chuyện phiếm với đứa bé này.

Lúc này mới kinh ngạc phát hiện, đứa bé này chính là đệ đệ của Tiêu tú tài trong miệng của các phụ nhân nhiều chuyện kia.

Sau khi ca ca của cậu ngã xuống núi bị thương ở chân, thì đột nhiên sốt cao không lùi, uống thuốc rồi vẫn cứ sốt cao lặp đi lặp lại, mấy ngày gần đây càng nghiêm trọng hơn, bây giờ đã hôn mê rồi.

Đại bá mẫu và tam thẩm của cậu thừa dịp ca ca cậu hôn mê, cướp gần hết lương thực trong nhà.

Lúc phân gia cũng không được chia tiền, hiện tại trong nhà của cậu đã không có tiền mua thuốc nữa.

Mỗi ngày nương của cậu đều lên núi đào dược thảo nấu cho ca ca của cậu uống, tỷ tỷ thì đào rau củ dại để một nhà ăn đỡ đói .

Cậu thấy ca ca ngày càng gầy, nghe người ta nói ăn nhiều canh thịt có thể duy trì sự sống, trong nhà không mua nổi thịt, cậu liền nghĩ đến việc bắt cá nấu canh cá.

Ai biết lại thiếu chút nữa chết đuối.

Sau khi Thời Khanh Lạc biết được mọi chuyện, rất đồng tình với đứa bé này, nhà đã dột lại còn gặp mưa suốt đêm, thật đúng là thảm.

Sau khi phân gia, nhà của đứa bé này là căn nhà cũ của Tiêu gia, vị trí ở cuối thôn.

Thời Khanh Lạc cõng Tiêu Nhị Lang đi hơn nửa giờ mới đến.

Một tòa tiểu viện rách nát xuất hiện trước mắt, chung quanh cũng các gia đình khác, nhưng khoảng cách cũng không gần.

Đẩy cửa đi vào trong, liền nghe được có hai người đang khóc.

Nghe được tiếng đẩy cửa, một phụ nhân trung niên khóc đến hai mắt sưng đỏ chạy ra, phía sau bà còn có một thiếu nữ mười hai mười ba tuổi cũng khóc sưng cả mắt chạy ra theo.

Đột nhiên Tiêu mẫu thấy con trai trở về, nhẹ nhàng thở ra, đồng thời, nhịn không được nói: “Nhị Lang, con đi đâu? Làm nương sợ muốn chết.”

Tiêu Nhị Lang áy náy nhìn mẫu thân, “Mẫu thân, mới vừa rồi con muốn đi bắt cá, ai biết lại xém chút chết đuối, là vị tỷ tỷ này cứu con.”

Tiêu mẫu nghe được lời này thiếu chút nữa đã bị hù chết, người cũng lung lay sắp đổ.

Cũng may con trai đã được cứu, nếu không bà phải làm sao bây giờ ? Chuyện này không phải muốn khoét tim của bà sao?

Bà nhìn về phía Thời Khanh Lạc, vẻ mặt cảm kích nói: “Cảm ơn cô nương, thật sự cảm ơn.”

Bà lau lau nước mắt, cố gắng kiên cường tiếp tục nói: “Đại ân đại đức của cô nương, sau này cả nhà ta nhất định sẽ báo đáp.”

Chuyện xảy ra mấy ngày nay, thiếu chút nữa làm cho bà sụp đổ.

Nếu không phải có mấy đứa con ở đây, có lẽ bà đã đi tìm cái chết rồi.

Thời Khanh Lạc nhìn Tiêu mẫu yếu đuối dễ bắt nạt trong trong truyền thuyết, phát hiện đúng là tính cách của bà rất mềm yếu. Nhưng lúc nào cũng giả bộ kiên cường bình tĩnh.

Nhưng từ chuyện này cũng nhìn ra được tới, bà đúng là yêu con của mình, nghe được con trai thiếu chút nữa chết đuối, cái loại vẻ mặt căng thẳng cũng với sống không còn luyến tiếc kia thật sự rất chân thật.

Nàng cười cười, “Ta vừa vặn gặp được nên thuận tay cứu, không việc có gì.”

Tiêu mẫu tương đối cẩn thận, nhìn thấy toàn thân Thời Khanh Lạc còn ướt, “Nếu như cô nương không chê, trước tiên thay quần áo của ta, ta giúp cô nương giặt sạch quần áo phơi khô, lúc này ánh mặt trời rất nóng, rất nhanh sẽ khô thôi.”

“Tuy rằng hiện tại là mùa hè, nhưng mặc quần áo ướt cũng dễ dàng bị cảm lạnh.”

Thời Khanh Lạc mặc quần áo ướt đúng là không thoải mái, nàng thấy tuy quần áo của Tiêu mẫu có nhiều mảnh vá, nhưng lại rất sạch sẽ.

Vì thế gật đầu, “Được, vậy đã làm phiền rồi.”

Tiêu mẫu vội vàng xua xua tay, “Không phiền, không phiền!”

Sau đó dẫn Thời Khanh Lạc đi vào nhà thay quần áo, đưa bộ quần áo tốt nhất của mình cho Thời Khanh Lạc thay, cầm quần áo ướt đi ra sân giặt sạch.

Thời Khanh Lạc đổi xong quần áo thì đi ra, liền ngồi ở trong sân chờ, đồng thời cùng ba người Tiêu mẫu nói chuyện phiếm.

Do đó cũng đã biết được một ít chuyện, thật sự là ba người này đều quá đơn thuần.

Nếu người nằm trên giường kia vẫn không tỉnh lại, không ai che chở, cũng không biết này sau này ba mẹ con này sẽ sống sót như thế nào.

Thời Khanh Lạc đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.

Sau khi Tiêu tú tài phân gia, có thể nói ở nông thôn, hộ gia đình bọn họ được xem như là gia đình có tình huống đơn giản nhất.

Không cần sống chung với đại gia đình, có trưởng bối ông bà ở trên đè nặng, không nhà bá thúc quấy nhiễu, thị phi mâu thuẫn cũng ít đi, người nhà này lại dễ ở chung, loại này gia đình này chính là lựa chọn tốt nhất để gả chồng.

Trong lúc nói chuyện, Thời Khanh Lạc phát hiện tính tình Tiêu mẫu hiền lành lại không thích so đo, là một người rất dễ ở chung.

Tính tình của Tiêu muội muội lại hay xấu hồ, dịu ngoan chăm chỉ.

Mặc dù Tiêu nhị lang mới tám tuổi, nhưng lại vô cùng hiểu chuyện, hoàn toàn khác với đứa trẻ tám tuổi nghịch ngợm khác.

Thời Khanh Lạc sinh ra ở nhà giàu có, cha mẹ là loại kết hôn đó, mỗi người đều có sự nghiệp của mình, cung cấp cho nàng giáo dục tốt nhất, đưa tiền cũng rất sảng khoái, chỉ là thời gian ở bên cạnh nàng rất ít.

Cho nên từ nhỏ nàng đã dưỡng thành tính cách tự lập cường thế.

Nếu là gặp phải loại bà mẫu hay tiểu cô cường thế gì đó, đoán chừng là không sống chung được

Tiêu gia như vậy cũng khá tốt, nàng cũng có thể bảo vệ mấy người này, bọn họ cũng có người có thể dựa vào.

Cũng không biết Tiêu tú tài đang hôn mê kia có bộ dạng gì.

Nghe bát quái cùng với nói chuyện với mấy người Tiêu nhị lang, hẳn là một người bảo vệ người nhà và có tinh thần trách nhiệm đi.

Nếu không khẳng định sẽ đi đến kinh thành với người phụ thân phú quý kia, sẽ không phân gia cắt đứt quan hệ đi theo mẫu thân nghèo khổ, còn phải chăm sóc đệ đệ muội muội chưa thành niên nữa.

Nàng nghĩ nghĩ nói: “Lúc trước ta ở đạo quán, sư phụ có luyện qua một loại thuộc chuyên hạ sốt.”

“Nếu các người yên tâm về ta, thật ra ta có thể giúp khám cho Tiêu tú tài một chút, cho hắn uống thử thuốc này.”

Trải qua cuộc trò chuyện mới vừa rồi, Tiêu mẫu cũng biết Thời Khanh Lạc là cô nương Thời gia ở thôn bên cạnh, từ nhỏ đi theo vị lão thần tiên ở đạo quán sinh hoạt, thiếu chút nữa bị gả đi chôn cùng với người sắp chết.

Tuy rằng tính tình bà mềm mại thiện lương, nhưng trực giác lại rất chuẩn, cảm giác Thời Khanh Lạc mang theo thiện ý.

Có thể tự mình chủ động từ hôn với người nhà, khẳng định là người có bản lĩnh.

Hơn nữa buổi sáng thầy thuốc đến xem cho Đại lang, để cho bà tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý trước, cứ sốt cao không giảm như vậy, sợ là không tỉnh được, càng sống không được bao lâu.

Hiện tại Thời Khanh Lạc có thuốc của lão thần tiên, bà nhịn không được sinh ra một loại hy vọng, giống như là đang nắm cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

“Tin tưởng, ta tin tưởng cô nương.”

“Cầu xin cô nương giúp xem cho Đại Lang nhà ta. Nếu nó có thể hạ sốt tỉnh lại, ta làm trâu làm ngựa báo đáp cho cô nương cả đời đều được.”

Tiêu mẫu nói xong còn muốn quỳ xuống trước Thời Khanh Lạc, vì nhi tử, bà nguyện ý làm bất cứ chuyện, đây chính là lòng yêu thương của một người mẫu thân.

Thời Khanh Lạc vội vàng ngăn lại, “Không cần làm trâu làm ngựa, trước tiên để ta xem thử đã.”

Tuy rằng nàng có suy nghĩ gả vào Tiêu gia, nhưng nếu Tiêu đại lang kia không hợp mắt nàng, hoặc là lớn lên quá xấu, nàng vẫn nên suy nghĩ đến nhà khác thôi.

Rốt cuộc tuy rằng nàng muốn nhanh chóng gả chồng để rời khỏi Thời gia kia, thuận tiện xây dựng sự nghiệp của mình, nhưng vẫn có một yêu cầu, nàng là một người yêu cái đẹp.

Đi theo Tiêu mẫu vào một cái phòng, nàng nhìn người nằm trên giường kia, trong mắt lộ ra một chút ngoài ý muốn.

Trên giường là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, đang nhắm chắt mắt lại.

Làn da trắng nõn, ngũ quan đoan chính tuấn mỹ, lớn lên rất đẹp.

Lúc này mặt bị sốt nên có chút đỏ hồng, càng làm cho thiếu niên thêm mấy phần sắc thái.

Dung mạo chính là lớn lên theo thẩm mỹ của Thời Khanh Lạc.

Lại nhìn ra được thiếu niên cao mà không lùn, trừ bỏ gầy một chút, thì chính là một mỹ thiếu niên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play