Nhưng hiện tại lại có chút không xác định.

Thời Khanh Lạc thưởng thức mấy quả cầu nhỏ màu đen khác ở trong bàn tay của mình, nhướng mày nhìn người Thời gia. “Thế nào, các ngươi muốn nếm thử uy lực của hỏa cầu không?”

“Đây là sư phụ lưu lại, đồ vật đặc biệt để cho ta bảo vệ tính mạng, nếu các người không tin tà, có thể tự mình trải nghiệm một chút.”

Nàng hừ lạnh, “Nếu hôm nay ta gả cho Ngô gia rồi bị chôn cùng, vậy các người cũng chết chung đi, cùng chôn với công tử Ngô gia, chúng ta có nhiều người như vậy, chắc chắn lúc đi sẽ rất náo nhiệt.”

Đây đúng là thuốc nổ đất do lão đạo trưởng kia luyện ra, lúc đầu lão đạo trưởng kia muốn luyện đan, ai biết lại làm ra thuốc nổ.

Sau đó liền một lòng nghiên cứu thuốc nổ, lại làm cho mình nổ chết. Sau khi lão đạo trưởng chết, nguyên chủ liền mang hai rương sách chưa bị đốt rụi trong thư phòng và mấy quả cầu màu đen nhỏ về nhà.

Thời Khanh Lạc đến từ hiện đại, vừa thấy cái này trong trí nhớ nguyên chủ này là biết món đồ chơi này là thuốc nổ đất, cho nên mới sẽ chạy tới phòng chứa củi lấy dùng.

Chỉ cần đám cực phẩm Thời gia này không muốn chết, sẽ không dám đưa cô đi chôn với người Ngô gia.

Người Thời gia: “...”

Không, bọn họ không muốn trải nghiệm một chút nào, càng không muốn nhiều người chôn cùng cho náo nhiệt.

Thời lão đầu vẫn luôn im lặng, một lúc lâu mới mở miệng hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Thời Khanh Lạc nói: “Các ngươi chủ động lui hôn sự của ta với Ngô gia, về sau muốn gả cho ai, tự ta lựa chọn.”

“Bằng không ta không sống được, cả nhà cứ cùng chết đi.”

“Tứ thúc chính là tú tài tương lai tiền đồ vô lượng, thậm chí còn có thể là Cử nhân, chắc không muốn còn trẻ mà mất sớm đi?”

Thời lão tứ: “...”

Đúng là gã không muốn.

Nha đầu chết tiệt này đã bắt được điểm yếu của bọn họ.

Thật sự là do uy lực của quả cầu màu đen nhỏ quá lớn, không cẩn thận một là nổ chết người, nhìn bộ dạng điên cuồng của nha đầu chết tiệt kia, bọn họ không dám đánh cược.

Đám người Ngưu thị tiếc cho một trăm lượng kia nhưng so sánh với cái mạng, vẫn là mạng quan trọng hơn.

Vì thế Thời lão đầu liếc nhìn Thời lão thái. Thời lão thái chỉ có thể lại cười làm lành với lão ma ma kia, “Ngài xem này? Chúng tôi cũng không có cách nào.”

Chỉ có thể từ hôn, bằng không nha đầu chết tiệt kia sẽ muốn mọi người chôn theo mình.

Thời Khanh Lạc lạnh lùng nhìn lão ma ma, lắc lắc quả cầu đen nhỏ trên tay, “Ngô gia muốn cưới ta cũng không sao, dù sao các ngươi đau lòng Ngô thiếu gia, thật ra cả nhà Ngô gia cũng có thể đi xuống làm bạn với tên đó.”

Nàng lại mỉm cười hỏi: “Tin tưởng các ngươi, cũng muốn xuống đất tiếp tục hầu hạ Ngô thiếu gia đi?”

Lão ma ma và mấy nha hoàn gã sai vặt phía sau: “…”

Không, các nàng không muốn như vậy một chút nào.

Lão ma ma đã nhìn ra được, chỉ cần trong tay nha đầu chết tiệt kia còn có đồ vật nguy hiểm đến tính mạng như vậy, các nàng hoàn toàn không thể mang đối phương đi được, rốt cuộc ai cũng không muốn chết.

Con thỏ nóng nảy còn cắn người, càng đừng nói là người.

Đều do do đám người Thời gia này, vậy mà để cho nha đầu chết tiệt kia biết được chuyện phải chôn cùng, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, phế vật.

Hiện tại lại muốn tìm tân nương khác, cũng không biết phải mất bao nhiêu thời gian. “Nếu Thời cô nương không muốn kết thân với Ngô gia nhà ta, hiện tại ta đây sẽ trở về bẩm báo lại với lão gia phu nhân.”

Sau khi bà ta nói xong, lại nói với Thời lão thái “Một người trong các ngươi, đi theo ta đến Ngô gia từ hôn.”

Nhưng hiện tại lại có chút không xác định.

Thời Khanh Lạc thưởng thức mấy quả cầu nhỏ màu đen khác ở trong bàn tay của mình, nhướng mày nhìn người Thời gia. “Thế nào, các ngươi muốn nếm thử uy lực của hỏa cầu không?”

“Đây là sư phụ lưu lại, đồ vật đặc biệt để cho ta bảo vệ tính mạng, nếu các người không tin tà, có thể tự mình trải nghiệm một chút.”

Nàng hừ lạnh, “Nếu hôm nay ta gả cho Ngô gia rồi bị chôn cùng, vậy các người cũng chết chung đi, cùng chôn với công tử Ngô gia, chúng ta có nhiều người như vậy, chắc chắn lúc đi sẽ rất náo nhiệt.”

Đây đúng là thuốc nổ đất do lão đạo trưởng kia luyện ra, lúc đầu lão đạo trưởng kia muốn luyện đan, ai biết lại làm ra thuốc nổ.

Sau đó liền một lòng nghiên cứu thuốc nổ, lại làm cho mình nổ chết. Sau khi lão đạo trưởng chết, nguyên chủ liền mang hai rương sách chưa bị đốt rụi trong thư phòng và mấy quả cầu màu đen nhỏ về nhà.

Thời Khanh Lạc đến từ hiện đại, vừa thấy cái này trong trí nhớ nguyên chủ này là biết món đồ chơi này là thuốc nổ đất, cho nên mới sẽ chạy tới phòng chứa củi lấy dùng.

Chỉ cần đám cực phẩm Thời gia này không muốn chết, sẽ không dám đưa cô đi chôn với người Ngô gia.

Người Thời gia: “...”

Không, bọn họ không muốn trải nghiệm một chút nào, càng không muốn nhiều người chôn cùng cho náo nhiệt.

Thời lão đầu vẫn luôn im lặng, một lúc lâu mới mở miệng hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Thời Khanh Lạc nói: “Các ngươi chủ động lui hôn sự của ta với Ngô gia, về sau muốn gả cho ai, tự ta lựa chọn.”

“Bằng không ta không sống được, cả nhà cứ cùng chết đi.”

“Tứ thúc chính là tú tài tương lai tiền đồ vô lượng, thậm chí còn có thể là Cử nhân, chắc không muốn còn trẻ mà mất sớm đi?”

Thời lão tứ: “...”

Đúng là gã không muốn.

Nha đầu chết tiệt này đã bắt được điểm yếu của bọn họ.

Thật sự là do uy lực của quả cầu màu đen nhỏ quá lớn, không cẩn thận một là nổ chết người, nhìn bộ dạng điên cuồng của nha đầu chết tiệt kia, bọn họ không dám đánh cược.

Đám người Ngưu thị tiếc cho một trăm lượng kia nhưng so sánh với cái mạng, vẫn là mạng quan trọng hơn.

Vì thế Thời lão đầu liếc nhìn Thời lão thái. Thời lão thái chỉ có thể lại cười làm lành với lão ma ma kia, “Ngài xem này? Chúng tôi cũng không có cách nào.”

Chỉ có thể từ hôn, bằng không nha đầu chết tiệt kia sẽ muốn mọi người chôn theo mình.

Thời Khanh Lạc lạnh lùng nhìn lão ma ma, lắc lắc quả cầu đen nhỏ trên tay, “Ngô gia muốn cưới ta cũng không sao, dù sao các ngươi đau lòng Ngô thiếu gia, thật ra cả nhà Ngô gia cũng có thể đi xuống làm bạn với tên đó.”

Nàng lại mỉm cười hỏi: “Tin tưởng các ngươi, cũng muốn xuống đất tiếp tục hầu hạ Ngô thiếu gia đi?”

Lão ma ma và mấy nha hoàn gã sai vặt phía sau: “…”

Không, các nàng không muốn như vậy một chút nào.

Lão ma ma đã nhìn ra được, chỉ cần trong tay nha đầu chết tiệt kia còn có đồ vật nguy hiểm đến tính mạng như vậy, các nàng hoàn toàn không thể mang đối phương đi được, rốt cuộc ai cũng không muốn chết.

Con thỏ nóng nảy còn cắn người, càng đừng nói là người.

Đều do do đám người Thời gia này, vậy mà để cho nha đầu chết tiệt kia biết được chuyện phải chôn cùng, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, phế vật.

Hiện tại lại muốn tìm tân nương khác, cũng không biết phải mất bao nhiêu thời gian. “Nếu Thời cô nương không muốn kết thân với Ngô gia nhà ta, hiện tại ta đây sẽ trở về bẩm báo lại với lão gia phu nhân.”

Sau khi bà ta nói xong, lại nói với Thời lão thái “Một người trong các ngươi, đi theo ta đến Ngô gia từ hôn.”

Sắc mặt Thời lão thái khó coi, nói với con trai thứ ba cùng Ngưu thị: “Các ngươi đi đi."

Hai người kia chỉ có thể đau khổ đi theo lão ma ma.

Bạc gần đến tay lại bay đi, trong lòng bọn họ đều nghĩ đến chuyện ăn sống nha đầu chết tiệt này.

Chờ mấy người đi rồi, Thời Khanh Lạc dùng một sợi dây thừng, cột mấy quả thuốc nổ đất còn dư lại, cột quanh eo một vòng, còn hộp quẹt thì cầm trong tay.

Sau khi làm xong, nàng nhướng mày nhìn đám cục phẩm Thời gia: “Nếu ai muốn chết, trước tiên nói với ta một tiếng, ta tuyệt đối thành toàn cho người đó.”

Thời lão thái không nhịn được hùng hùng hổ hổ nói, “Ngươi! Con nha đầu chết tiệt tán tận lương tâm kia, dám đối đãi với trưởng bối như vậy, ngươi không sợ xuống địa ngục, ngươi……”

Thời Khanh Lạc cười lạnh: “Các người đều không sợ xuống địa ngục, thì ta sợ cái gì.”

“Nhìn bộ dạng này nãi nãi là muốn đi xuống trước thăm dò đường sao?” Nàng nói xong thì tháo một quả cầu đen nhỏ trong sợi dây xuống, làm ra bộ dạng châm lửa ném đến.

Vốn còn đang chửi bậy, Thời lão thái sợ tới mức như bị người ta bóp cổ, nháy mắt im lặng.

Những người khác cũng tức đến đau ngực, lại không dám mắng.

Thời Khanh Lạc ngáp một cái, “Ta đi ngủ một lát, đến giờ ăn cơm thì kêu ta.”

“Nếu không!”

Nàng làm bộ ném quả cầu nhỏ màu đen trên tay, âm hiểm cười với người ở trong viện: “Các người hiểu chứ.”

Người Thời gia: “…”

Sao trong nhà lại xuất hiện một nghiệp chướng như vậy.

Thời Khanh Lạc đẩy cửa vào phòng chất củi, nơi này là nơi nguyên chủ ở khi nàng trở về.

Nguyên chủ dùng hai miếng ván gỗ tạo thành giường, chăn lót ở dưới, đều mang từ đạo quán về.

Nàng nằm trên giường, suy nghĩ sau này phải làm sao bây giờ.

Từ trong trí nhớ nàng biết được, đây là một triều đại không có trong lịch sử, từ triều Đường quẹo một cái thành triều Đại Lương.

Triều Đại Lương mới được xây dựng đến đời hoàng đế thứ hai.

Có chút giống với triều Đường, tương đối cởi mở, cũng không khắc nghiệt với nữ tử như các triều đại khác.

Nhưng luật pháp quy định, dưới tình huống nữ tử không có nhà mẹ đẻ, hoặc là trượng phu chết, mới có thể tự lập môn hộ.

Cho nên nàng không có khả năng rời khỏi Thời gia sống một mình.

Còn về chuyện một mình chạy trốn rời khỏi nơi này, càng không thực tế. Bởi vì đi xa nhà yêu cầu cần có thư thân phận.

Không có món đồ này một khi đi ra ngoài bị bắt chính là người không có hộ khẩu, thân phận giống với nô lệ, sẽ bị phía quan phủ làm thành quan nô đưa đi bán đi hoặc là lưu đày.

Đặc biệt là khi triều đại mới được thành lập cho tới nay, có yêu cầu đối với nhân khẩu ở các phủ, sợ nhân khẩu bị xói mòn, các phủ cũng quản lý hộ khẩu vô cùng nghiêm ngặc.

Còn có một cái luật rất là hố người khác, quy định nếu nam tử mười tám, nữ tử mười bảy còn chưa kết hôn, quan phủ sẽ nhúng tay vào, giúp mai mối.

Nếu không đồng ý hoặc là phản kháng chính là trái với luật pháp, phải ngồi tù.

Hiện tại nàng gần mười sáu tuổi rồi, còn một năm nữa bị sẽ bị cưỡng ép làm mai.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thời Khanh Lạc phát hiện muốn giải quyết cục diện khó khăn trước mắt cũng chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là gả chồng. Nếu để Thời gia chọn, khẳng định là từ một cái hố lửa này nhảy đến một cái hố lửa khác.

Thời Khanh Lạc chưa bao giờ thích ủy khuất chính mình. Cùng với việc để cho người khác nhúng tay vào hôn sự của mình, không bằng chính nàng tự tìm một người thích hợp.
 

Hiện tại chuyện gả chồng này còn không vội.

Trong lòng Thời Khanh Lạc nghĩ gì đó, lẩm bẩm “Đi ra”.

Rất nhanh, một cái không gian nhỏ xuất hiện trong đầu nàng.

Đây là ở hiện đại sau khi nàng cứu người, đột nhiên lại có, con người không thể đi vào, nhưng lại có thể bỏ đồ vào, lấy đồ ra.

Diện tích không gian không lớn, chỉ có ba bốn mét vuông, bên trong có dòng suối tự nhiên.

Nàng đã thử qua nước suối, không thể chữa bệnh hoặc là làm người ta thoát thai hoán cốt được, nhưng thường xuyên uống có thể làm cơ thể khỏe mạnh, không dễ dàng sinh bệnh.

Hiệu quả lớn nhất chính là súc tiến sự sinh trưởng của thực vật, không có tăng tốc độ sinh trưởng, nhưng chỉ cần thực vật được tưới nước suối, thì khi gieo xuống hoàn toàn không chết, chất lượng mùi vị lại càng tốt hơn.

Ở hiện đại nàng là một chuyên gia nông nghiệp, cho nên linh tuyền này rất hữu dụng.

Lại nhìn thử, phát hiện các loại hạt giống và cây giống mà nàng đặt trong không gian lúc trước đều còn ở đây.

Còn ở một góc không gian, nàng thấy được một đống thuốc cảm, hạ sốt, tiêu viêm,... Mà nàng cố ý mua khi tăng ca ở phòng nghiên cứu mấy tháng không ra ngoài.

Trình độ chữa bệnh thời cổ đại lạc hậu, sốt một cái cũng có thế chết người, có những thuốc này rồi, cũng tương đương với việc bảo đảm cái mạng nhỏ này. Trừ hạt giống và thuốc men ra, trong không gian còn có một quyển 《 Bảo điển xuyên qua 》.

Có một khoảng thời gian ở hiện đại lưu hành các loại tiểu thuyết xuyên qua sống lại, em gái họ của nàng liền tự viết một cuốn 《 Bảo điển xuyên qua 》, còn photo một bản kiên quyết kín đáo đưa cho cô. Bảo cô phải đọc thật kỹ, nếu như có một ngày thật sự xuyên qua, là có thể dùng đến.

Trong bao điển này ghi chép các loại cách làm món ăn ngon.

Phương pháp chế tạo thực phẩm phụ, ví dụ như làm thế nào chế tạo nước tương, giấm, rượu,... Còn có các loại toa thuốc, ví dụ như mỹ phẩm dưỡng gia, đồ trang điểm, xà bông, xà bông thơm,...

Rồi còn có làm thế nào chế tạo ra xi măng, luyệt sắt, luyện thép,... Cái gì cũng có.

Dù sao đều là cách làm thế nào để trở nên giàu có thời cổ đại.

Lúc ấy nàng không có chuyện gì làm, tùy tiện lận xem một cái sau đó thuận tay bỏ vào không gian. Bây giờ cô cảm thấy thật vui mừng vì hành động tiện tay đó của mình.

Phát hiện không gian và đồ trong không gian cũng xuyên qua theo mình, Lạc Thời Khanh yên tâm rồi. Cô cầm ra thuốc bột cầm máu tiêu viêm, vẩy lên chỗ bị đập trên đầu, lại dùng nước linh tuyền uống một viên thuốc hạ sốt, sau đó mệt mỏi ngủ đi.

Cô ngủ nhưng vẫn đề phòng, mặc kệ buồn ngủ thế nào đi nữa, chỉ cần trong phòng có động tĩnh thì cô sẽ thức dậy, cho nên không sợ đám cực phẩm chạy vào phòng chứa củi làm chuyện xấu.

Cũng vì vậy, không biết ngủ bao lâu, cửa phòng chứa củi bị nhẹ nhàng đẩy ra, một đứa bé trai choai choai nhẹ chân nhẹ tay len lén đi vào.

Cậu ta muốn đi lấy quả cầu màu đen nhỏ quấn quanh eo Lạc Thời Khanh, nhưng còn chưa đi đến mép giường, Lạc Thời Khanh đã mở mắt ra.

Nàng mở miệng hỏi: “Ngươi muốn tìm cái chết?”

Thiếu niên vô cùng hoảng sợ, sợ kẻ điên này muốn nổ chết mình, vội vàng xoay người chạy đi.

Tiếp theo Thời Khanh Lạc liền nghe được tiếng bàn bạc nhỏ nhỏ từ bên ngoài, nàng lười để ý, tiếp tục ngủ.

Sau khi nguyên thân trở về nhà, thức dậy còn sớm hơn gà, làm còn nhièu hơn bò, nhưng ăn lại không bao nhiêu, thân thể có chút kém.

Lại qua hơn một canh giờ, một thiếu nữ mười hai mười ba tuổi đi đến.

Thiếu nữ này nhìn Thời Khanh Lạc gọi: “Tỷ tỷ, thức dậy ăn cơm.”

Đây là muội muội của nguyên thân, chẳng qua quan hệ của hai người của không tốt, thiếu nữ này còn được Ngưu thị yêu thương, nguyên thân lại bị Ngưu thị chán ghét.

Lúc này Thời Khanh Lạc mới mở to mắt ra, duỗi người thức dậy ra ngoài.

Thời Khanh Lạc vừa xuất hiện, người Thời gia đều mắt lạnh nhìn nàng.

Nàng cũng mặc kệ, tự mình ngồi xuống.

Ở Thời gia là do Thời lão thái chia cơm, trước kia mỗi lần chia cho nguyên thân đều là ít nhất, lần này cũng giống như vậy.Thời Khanh Lạc cũng không phải là nguyên thân biết nhường nhịn, nàng cầm quả cầu nhỏ màu đen, gõ gõ cái bàn.

“Một chút cơm như vậy làm sao ăn no?”

Ôm đầu làm bộ làm tịch tiếp tục nói: “Lúc trước bị Ngưu thị đánh bị thương, hiện tại đầu còn rất choáng, ta muốn ăn trứng gà bồi bổ, hiện tại các người đi chưng cho ta đi.”

Người Thời gia: “……”

Ngươi có thể đừng gõ quả cầu nhỏ kia được không? Bọn họ sợ rồi.

“Ăn trứng gà cái rắm, có cần lão nương cắt thịt cho người ăn không, ngươi là đứa……” Thời lão thái theo thói quen bắt đầu mắng.

Nhưng lại thấy Thời Khanh Lạc móc ra hộp diêm từ trong ngực, di chuyển đến chỗ quả cầu nhỏ, lập tức hoảng sợ.

Thời lão thái vừa tức giận vừa đau thịt nói: “Chưng, chưng cho ngươi.”

Ăn chết ngươi đi.

Sau đó để một đứa cháu gái đi chưng trứng gà.

Sau khi Thời Khanh Lạc ăn xong, lại trở về phòng.

Ngày hôm sau vẫn như cũ, khi ăn cơm trưa, nàng còn huyên náo cơm chiều muốn ăn thịt, nếu không có, liền nổ banh Thời gia, người Thời gia tức giận nhưng cũng không dám nói gì.

Chỉ có thể nghẹn khuất đi mua thịt làm cho nàng ăn.

Ngày thứ ba, mới vừa ăn xong cơm trưa.

Người Thời gia thấy hôm nay Thời Khanh Lạc vậy mà không cột quả cầu nhỏ bên người, chỉ đặt con dao trong phòng bếp lên bàn.

Vì thế Thời lão tam liên hợp Thời lão đại và Thời lão nhị cùng nhau làm khó dễ, đánh tới Thời Khanh Lạc, muốn trói nàng lại.

Chẳng qua Thời Khanh Lạc đã sớm có phòng bị, hai ngày này ăn ngon ngủ ngon, thân thể của nàng đã khồng còn yếu ớt nữa, cũng có sức lực đánh nhau rồi.

Ở hiện đại nàng có học vật lộn, tán đả cùng Taekwondo.

Có một khoảng thời gian nàng rất phản nghịch, thường xuyên đánh nhau đua xe với người ta, vì thế bị ông nội ném vào trong quân đội đi theo bộ đội đặc chủng huấn luyện hơn nửa năm, cho nên một chọi mấy hoàn toàn không thành vấn đề.

Rất nhanh nàng đã tránh được Thời lão tam, đá trúng Thời lão nhị, cho Thời lão đại cú quăng ngã qua vai.

Nàng lại chủ động tiến lên, đánh cho bọn họ một trận.

Tình huống này làm cho mọi người Thời gia ngây người, sao nha đầu chết tiệt kia lại có thể đánh giỏi như vậy.

Thấy ba người đã nằm sấp dưới đất kêu rên, Thời Khanh Lạc mới vỗ vỗ tay, lạnh lùng nhìn người Thời gia.

Sau đó cầm con dao trên bàn, chơi đùa quen tay, làm cho người ta hoa cả mắt.

Tiếp theo ở trong sân nhặt một tấm ván gỗ dày lên, cầm con dao lên chuẩn bị diễn xiếc một màn.

Đây là khi nàng ở bộ đội đặc chủng, học được của đầu bếp bộ hậu cần, lúc ấy nhìn rất ngầu liền quấy lấy người nọ đòi học, hiện tại đúng lúc dọa đám cực phẩm này.

Rất nhanh người Thời gia đã kinh ngạc đến rớt cằm, chỉ thấy tấm ván gỗ dày kia lại nhanh chóng biến thành từng miếng gỗ mỏng như cánh ve, kỹ thuật xắt rau này cũng quá hoàn hảo, quá thuần thục đi……

“Đừng có mà có suy nghĩ không nên có, nếu không ta không ngại cho các người biến thành tấm gỗ này, thể nghiệm kỹ thuật hạ dao của ta.”

Người Thời gia sợ tới mức nuốt nước miếng một cái: “……”

Không, bọn họ không muốn thể nghiệm chút nào.

Bọn họ muốn khóc, sao trong nhà lại sinh ra một đứa sát tinh nghiệp chướng như vậy, làm bậy rồi!

Lúc trước sợ nha đầu này động một chút sẽ cho nổ chết, hiện tại còn phải lo lắng nó sẽ cắt người thành rau, đánh cũng không đánh lại, cuộc sống này còn có thể trôi qua như thế nào đây ……

Sau khi lấy ác chế ác, lấy bạo chế bạo, người Thời gia cũng không dám đánh chủ ý ra oai nữa.

Mỗi ngày đều bị ép mở nhà bếp nhỏ nấu thêm cơm cho Thời Khanh Lạc, nếu một lời không hợp, ác nữ này liền dùng dây mây đánh người, đánh cho đám người Ngưu thị kêu oa oa.

Thật ra người Thời gia rất muốn tìm thôn trưởng và tộc lão hỗ trợ, nhưng lại bị Thời Khanh Lạc uy hiếp, chỉ cần dám nói ra những chuyện này, bọn họ liền chờ nửa đêm thăng thiên đi.

Người Thời gia tức đến mức chết khiếp, rồi lại không dám đi đánh cuộc, chỉ mong nha đầu chết tiệt kia có thể nhanh chóng rời khỏi Thời gia, hoặc bị bạo bệnh lập tức chết đi là tốt nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play