467

Nhưng bây giờ Tiêu Hoài đã trở lại, hắn là một quản gia ở ngoài viện, trước tiên phải nghe theo mệnh lệnh của Tiêu Hoài, có chuyện gì phải bẩm báo với Tiêu Hoài trước. Khi Tiêu Hoài mới về phủ, hắn đều làm như vậy. Nhưng chưa đến hai ngày Tiêu Hoài nói với hắn, vẫn nên như trước đây, tất cả đều nghe theo phu nhân.

Cho nên nói, Triệu quản gia biết rất rõ, mặc dù Quốc Công gia đã trở lại, nhưng phủ Định Quốc Công vẫn do phu nhân làm chủ.

Tiêu Hoài nghe hắn bẩm báo xong, nói: "Ta sẽ nói với phu nhân."

Triệu quản gia vội vàng nói vâng, hành lễ xong liền lui xuống. Tiêu Hoài đi về phía Thế An Uyển, vào trong viện liền nghe Thuý Vân nói Đường Thư Nghi đang ở trong thư phòng, hắn trực tiếp đi đến thư phòng. Chỉ thấy Đường Thư Nghi đứng trước bàn viết chữ, nghiêm túc mà trầm tĩnh, khiến lòng người bất giác cảm thấy yên bình theo.

Phóng nhẹ bước chân mà đi qua, bốn chữ trầm ổn hữu lực xuất hiện trước tầm mắt: Nước lặng chảy sâu.

"Chữ đẹp." Hắn bất giác nói.

Đường Thư Nghi bị hắn làm cho giật mình, ngẩng đầu lên, một giọt mực rơi xuống tay, nàng a một tiếng, đặt bút trong tay xuống chuẩn bị lấy khăn tay lau mực. Nhưng lúc này một bàn tay mảnh khảnh to lớn vươn tới, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay dính mực của nàng, sau đó dùng khăn tay lau từng chút từng chút mực trên tay nàng.

Cảm giác khô hanh mà ấm áp truyền đến, Đường Thư Nghi sững sờ.

"Là ta làm tay phu nhân nhiễm mực, tất nhiên ta phải lau cho phu nhân." Tiêu Hoài nhẹ giọng nói.

Hắn cúi đầu xuống nghiêm túc chuyên tâm lau mực, như thể thật sự chỉ đang nhận tội mà thôi. Còn trái tim Đường Thư Nghi không chịu khống chế mà đập loạn lên, nàng âm thầm hít sâu vài hơi, mới đè lại trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực của mình.

"Hôm nay Quốc Công gia không bận sao?" Đường Thư Nghi liền tìm một đề tài, nếu không trái tim nàng thật sự sẽ nhảy ra ngoài.

Tiêu Hoài ừm một tiếng, "Bận chuyện xong ta liền trở lại."

Khi nói hắn cau mày, chiếc khăn khô ráo, hắn có lau thế nào cũng không lau sạch vết mực được. Hắn quay đầu ra bên ngoài hô to một tiếng: "Chuẩn bị nước tới đây."

"Phu nhân luyện viết chữ bao lâu rồi?"

Tiêu Hoài nhìn Đường Thư Nghi hỏi, nhưng bàn tay đang nắm tay nàng lại không có chút ý thả lỏng. Đường Thư Nghi mặc hắn cầm lấy, miệng nói: "Hơn một năm rồi."

"Ừm, phu nhân tâm trí kiên định, huệ chí lan tâm, luyện chữ cũng nhanh hơn người khác rất nhiều." Tiêu Hoài nghiêm túc nói như thể đang bình phẩm chứ không phải khen ngợi.

Đường Thư Nghi bật cười: "Hôm nay Quốc Công gia ra ngoài ăn cái gì?"

Tiêu Hoài khó hiểu nhìn nàng, Đường Thư Nghi mỉm cười nói: "Ta còn tưởng rằng Quốc Công gia ăn mật ong, miệng rất ngọt."

Tiêu Hoài cười lớn, lúc này Thuý Trúc mang nước tới, thấy tay hai người đang nắm chặt với nhau, đặt chậu xuống rồi lập tức rời đi. Tiêu Hoài mỉm cười, xắn tay áo Đường Thư Nghi lên, sau đó nắm lấy tay nàng cho vào trong nước, cẩn thận rửa sạch từng chút một.

"Vừa nãy ta gặp Triệu quản gia, hắn thăm dò được Dương lão phu nhân cũng nhận được thiếp mời của phủ An Nguyên Hầu." Tiêu Hoài rửa sạch tay cho Đường Thư Nghi, lại lấy khăn lau nhẹ nhàng lau khô, rồi mới lưu luyến buông ra.

Đường Thư Nghi rút tay của mình về, lấy ra một chai cao nhỏ ở bên cạnh, mở ra, bôi lên tay hắn, "Ta dự định thăm dò Dương lão phu nhân trước, xem thái độ của bà ấy với Dương thái sư và Viên phi."

Tiêu Hoài nhìn động tác nàng bôi cao lên tay mình, cảm thấy vừa rồi hắn cũng nên giúp nàng bôi thứ này. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng miệng hắn lại nói: "Chuyện đám người Tứ hoàng tử gây ra, rất có khả năng là do Lý Thừa Ý bày mưu đặt kế."

Động tác tay của Đường Thư Nghi khựng lại, "Sao lại nói như vậy?"

Lúc trước chỉ là phỏng đoán, nhưng bây giờ lại có chút khẳng định.

Ánh mắt Tiêu Hoài rời khỏi tay nàng, "Ta phát hiện một tướng lĩnh dưới trướng ta có chút không bình thường."

"Bị Hoàng đế mua chuộc?" Đường Thư Nghi hỏi.

Tiêu Hoài gật đầu: "Rất có khả năng, ta đang kiểm tra hắn, hẳn là rất nhanh sẽ có kết quả."

Đường Thư Nghi cau mày, suy nghĩ một lát, sau đó hỏi: "Người này quan trọng không?"

"Rất quan trọng." Tiêu Hoài nói: "Không thể không nói nước cờ này của Lý Thừa Ý quá cao minh. Hôm nay ta cũng vô tình phát hiện ra rằng hắn hơi khác với ngày thường, nếu không đúng thật là đại nguy cơ."

"Ngài định ứng phó như thế nào?" Đường Thư Nghi hỏi.

Tiêu Hoài: "Đầu tiên phải xác định suy đoán của ta là thật hay giả, nếu như là thật, vậy thì tương kế tựu kế."

Đường Thư Nghi gật đầu đồng ý, đồng thời nói: "Xem ra, ta cũng phải dọn dẹp trong phủ một chút."

Ai biết được Hoàng đế có mua chuộc người trong phủ hay không?

Nói làm liền làm, Đường Thư Nghi giao chuyện này cho Triệu quản gia và Thuý Vân, phân phó bọn họ bí mật điều tra từng người trong phủ. Hai ngày sau, nàng dẫn Tiêu Ngọc Châu đến dự thọ yến của An Nguyên Hầu lão phu nhân. Với phẩm cấp của nàng tất nhiên phải ngồi vào bàn chính, vừa hay ngồi cùng với Dương lão phu nhân.

Dương lão phu nhân vẫn còn chút xấu hổ khi thấy nàng, nhà bà ấy hai lần đề cập đến chuyện hôn sự của Tứ hoàng tử và Tiêu Ngọc Châu với Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài, nhưng đều bị từ chối. Thái độ của Đường Thư Nghi đối với bà ấy lại vẫn như cũ, không quá lạnh lùng, nhưng cũng không quá nhiệt tình.

Trước khi khai tiệc, các vị phu nhân tiểu thư cùng ngồi nói chuyện với người mình quen, Đường Thư Nghi không mặn không nhạt mà nói chuyện trong nhà với Dương lão phu nhân: "Tôn nữ của lão phu nhân hẳn là cùng tuổi với Ngọc Châu nhà ta đúng không?"

Dương lão phu nhân khẽ mỉm cười: "Trạc tuổi quận chúa."

468

"Nhà có nữ hài tử đều khiến người nhọc lòng." Đường Thư Nghi lại nói: "Đặc biệt là với nữ hài tử tầm tuổi này, nhất định phải dạy dỗ cho tốt. Ta nói với ngài...."

Nàng tiến đến gần Dương phu nhân, đè thấp giọng nói: "Mấy ngày trước, ta có nghe được một chuyện, một cô nương nhà quan lại, không biết làm sao lại sống chết muốn gả cho một nam tử hơn ba mươi tuổi. Nam tử kia đã có gia thất. Cô nương kia là đích nữ, làm sao có thể làm thiếp của người ta?"

Dương lão phu nhân nghe lời nàng nói, rũ mí mắt xuống, Đường Thư Nghi không nhìn ra biểu cảm của bà ấy, nhưng bàn tay của bà ấy lại run nhẹ. Thở dài trong lòng, Đường Thư Nghi lại nói: "Ngài đoán xem cô nương kia nói cái gì?"

"Nói cái gì." Dương lão phu nhân tuỳ tiện hỏi, nhưng giọng nói rõ ràng có chút căng thẳng.

"Cô nương kia nói, nam tử kia sẽ hoà ly với vợ cả của hắn, sau đó cưới nàng ta." Đường Thư Nghi vẻ mặt không đồng ý, "Ngài nói xem nàng ta không phải đang hại người sao?"

"Đúng vậy." Dương lão phu nhân nói, hàm răng hơi nghiến chặt.

Đường Thư Nghi mỉm cười nhấp một ngụm trà, lại nói: "Cũng không biết cuối cùng như thế nào, nam tử kia có hoà ly với vợ cả của hắn hay không."

Dương lão phu nhân không ngốc, bà ấy biết câu chuyện này của Đường Thư Nghi, không phải tuỳ tiện kể cho bà ấy nghe, nàng hẳn là đã biết một số chuyện. Nghĩ đến đây, trái tim bà ấy trở nên hoảng loạn. Trong chuyện của Dương thái sư và Viên phi, mặc dù bà ấy là người bị hại, nhưng một khi sự tình bị bại lộ, chính là tru di cửu tộc, bà ấy và nhi tử tôn tử của bà ấy đều ở bên trong.

Bàn tay bà ấy càng run rẩy hơn.

Đường Thư Nghi giả vờ như không nhìn thấy, quay đầu nói chuyện với một vị phu nhân ở bên cạnh. Nàng không cảm thấy chính mình vạch vết sẹo của Dương lão phu nhân có gì không đúng, trước kia, Dương lão phu nhân rõ ràng biết Tứ hoàng tử có ý đồ xấu đối với Ngọc Châu, không phải bà ấy cũng đề cập chuyện hôn sự với nàng sao?

Mọi người đều không phải người tốt, cho nên nàng cũng không hề cảm thấy một chút hổ thẹn nào.

Kết thúc yến tiệc, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu rời khỏi phủ An Nguyên Hầu, nhìn thấy Tiêu Hoài đang đợi bọn họ. Mẫu nữ hai người mỉm cười đi tới, được Tiêu Hoài đỡ lên xe ngựa, sau đó cùng nhau về nhà. Không ít phu nhân nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt đều lộ ra thần sắc hâm mộ.

Trước tiên không nói đến quyền thế và tướng mạo, chỉ riêng phần tình cảm của Định Quốc Công dành cho phu nhân của hắn cũng đủ để mọi nữ nhân ở Thượng Kinh hâm mộ rồi. Toàn tâm toàn ý, nam tử như vậy trên thế gian này hẳn chỉ có một người mà thôi.

Đường Thư Nghi trở về phủ, liền nói lại cho Tiêu Hoài nghe chuyện nàng kể chuyện cho Dương phu nhân. Tiêu Hoài nghe xong nói: "Nếu bà ấy thông minh, hẳn là rất nhanh sẽ có động tác."

Đường Thư Nghi gật đầu: "Theo ta thấy, Dương lão phu nhân không phải là người hồ đồ."

Bên này, yến hội kết thúc, Dương lão phu nhân vội vã trở về phủ, sau đó gọi hai nhi tử đến viện của mình.

Dương lão phu nhân xuất thân quan lại, lúc đầu quan chức của phụ thân bà ấy ở Thượng Kinh mặc dù không thể nói là cao, nhưng cũng là tam phẩm. Trên bà ấy có hai vị huynh trưởng, nhưng hai vị huynh trưởng này ở phương diện đọc sách, dốt đặc cán mai, tập võ cũng chẳng có một phần thiên phú, phụ thân bà ấy thường vì chuyện này mà than ngắn thở dài, nói nhà bọn họ sau này coi như xong rồi.

Đừng nói đến nhà quan lại bình thường, cho dù là quyền quý có huân tước, thậm chí là Hoàng thất, nếu không có người kế vị, đều sẽ lụi bại.

Nhưng phụ thân của Dương phu nhân lại không cam lòng! Nhi tử không được thì ông ấy bồi dưỡng tôn tử, đồng thời ông ấy cũng nhìn trúng Dương thái sư - người vừa thi đậu tiến sĩ, cảm thấy hắn có tài cán, sau này sẽ có thành tựu không nhỏ, sau vài lần giao lưu, liền gả nữ nhi cho Dương thái sư.

Ngươi nói lúc đó phụ thân của Dương phu nhân tại sao không lựa chọn liên hôn với quyền quý?

Đầu tiên, ngoại hình của Dương lão phu nhân không quá xuất chúng, phải nói là rất đại trà, vô cùng đại trà, hơn nữa lúc đó bà ấy cũng không có tài hoa gì lớn. Dưới tình huống như vậy, không tìm được người quá xuất sắc để liên hôn. Nếu như người không tài giỏi, gia tộc có lớn mạnh, đến lúc đó cũng không thể toàn tâm toàn ý nâng đỡ nhà bọn họ.

Nhưng Dương thái sư xuất thân cơ hàn thì khác, bản thân ông ta không có tài nguyên, muốn leo lên trên thì phải dựa vào phụ thân của Dương phu nhân. Tất nhiên, sau này ông ta cũng phải toàn tâm toàn ý, nâng đỡ gia tộc của Dương lão phu nhân.

Có thể nói, ánh mắt nhìn người của phụ thân Dương lão phu nhân rất độc, Dương thái sư quả thực là một nhân tài, sau này cũng đã giúp đỡ nương gia của Dương lão phu nhân rất nhiều. Vài điệt tử của Dương lão phu nhân, với sự nâng đỡ của Dương thái sư, bây giờ đang phát triển không tồi ở trong triều đình.

Chỉ là mọi người đều không nghĩ tới, Dương thái sư lại là người yêu đương mù quáng như vậy. Ban đầu vì một nữ tử mười mấy tuổi của Viên gia mà làm loạn muốn hoà ly, hoà ly không được, sau này lại hết sức ủng hộ nhi tử của Viên phi, mưu hồ Hoàng vị. Nếu chuyện tư mật giữa ông ta và Viên phi không có ai biết, Dương lão phu nhân cảm thấy cũng không phải là không thể hợp tác, dù sao giữa bà ấy và Dương thái sư đã sớm không còn tình nghĩa, bây giờ chẳng qua chỉ là ràng buộc lợi ích mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play