469

Nhưng bây giờ chuyện giữa ông ta và Viên phi rõ ràng đã bị người khác biết được, mà người đó còn là Định Quốc Công phu nhân bị bọn họ từng bước bức bách, nghĩ thế nào đi nữa, phủ Định Quốc Công cũng sẽ không giấu diếm chuyện này. Định Quốc Công phu nhân ám chỉ với bà ấy trước, chẳng qua là bà ấy có giá trị lợi dụng mà thôi.

Bây giờ Dương phu nhân vô cùng tỉnh táo, nhất định phải dẫn nhi tử tôn tử chặt đứt quan hệ với Dương thái sư. Nhưng chuyện này phải thương lượng với nhi tử, cho nên bà gọi hai nhi tử đến phòng.

Bắt đầu là một trận trầm mặc, sau đó Dương lão phu nhân nói: "Hôm nay ta đến phủ An Nguyên Hầu tham dự yến tiệc, gặp được Định Quốc Công phu nhân, nàng kể cho ta nghe một câu chuyện."

Hai nhi tử vẻ mặt chẳng hiểu làm sao, bọn họ không biết chuyện giữa Dương thái sư và Viên phi, cũng không biết Dương thái sư vì giúp đỡ Tứ hoàng tử, từng bước bức bách phủ Định Quốc Công.

"Định Quốc Công phu nhân nói với ta," Dương phu nhân lại nói, "Mấy ngày trước nàng nghe được một chuyện, có một cô nương hơn mươi tuổi của một nhà quan lại sống chết muốn gả cho một nam tử đã hơn ba mươi tuổi có gia thất, có thể làm cha của nàng ta. Người nhà của nữ hài nhi kia tất nhiên không đồng ý, nhưng nữ hài nhi kia nói, nam tử kia sẽ hoà ly với vợ cả, sau đó quang minh chính đại cưới nàng ta làm chính thê."

Hai vị nhi tử vừa nghe vậy, vẻ mặt đều mang vẻ kỳ dị. Bọn họ đều nhớ tới, lúc đầu Dương thái sư gây chuyện muốn hoà ly. Tiêu hóa một hồi, Dương đại gia nói: "Sao Định Quốc Công phu nhân lại đột nhiên nói với ngài chuyện này?"

"Năm đó phụ thân muốn hoà ly với ngài, rốt cuộc là vì cái gì?" Dương nhị gia hỏi.

Dương lão phu nhân nhìn hai nhi tử của, khóe miệng kéo ra một nụ cười lạnh, "Chuyện mà Định Quốc Công phu nhân kể chính là chuyện của nhà chúng ta. Về phần tại sao nàng lại chuyện này với ta, bởi vì phụ thân các con năm đó ầm ĩ muốn hoà ly với ta là vì ông ta ái mộ một nữ tử, cả trái tim đều giao cho nữ tử đó."

Dương đại gia và Dương nhị gia nghe thấy lời này, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

"Nữ nhân đó là ai?" Dương nhị gia hỏi.

Dương lão phu nhân hít sâu một hơi, nói: "Viên phi nương nương ở trong cung, mẫu phi của Tứ hoàng tử."

Dương đại gia và Dương nhị gia đều chấn kinh đến mức không nói nên lời, bọn họ có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, phụ thân của họ thế mà lại dính líu đến Viên phi. Đồng thời giờ khắc này cả người toát mồ hôi lạnh.

Dương nhị gia thậm chí còn hỏi: "Vậy Tứ hoàng tử kia không phải là..... của phụ thân?" Không phải là hài tử của phụ thân chứ?

Nếu không, tại sao phụ thân bọn họ lại dốc toàn lực ủng hộ Tứ hoàng tử?

"Hẳn là không phải." Dương lão phu nhân nói.

Câu này khiến Dương đại gia và Dương nhị gia thở phào nhẹ nhõm, còn may, còn may là không phải, nếu không tru di cửu tộc còn nhẹ. Nhưng nếu chuyện này bị bại lộ, cũng đều chịu tội tru di cửu tộc!

Không, chuyện này đã bại lộ rồi, nếu không tại sao Định Quốc Công phu nhân lại kể câu chuyện này với mẫu thân của bọn họ.

"Tại sai phụ thân lại đắc tội với Định Quốc Công?" Dương đại gia hỏi.

Dương lão phu nhân dựa lưng vào ghế, mệt mỏi nói: "Phụ thân các con vì muốn thêm trợ giúp cho Tứ hoàng tử, muốn để nữ hài độc nhất của Định Quốc Công gả cho Tứ hoàng tử. Định Quốc Công không đồng ý, nên sẽ phải dùng chút thủ đoạn."

"Cái này....."

"Cái này......."

Dương đại gia và Dương nhị gia đều cảm thấy phụ thân mình bị điên rồi, chính mình có nhược điểm lớn như vậy, còn dám làm ra chuyện uy hiếp người khác, mà còn dám uy hiếp Định Quốc Công. Quên mất Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử ngã xuống như thế nào?

Hai người bọn họ vừa chấn kinh vừa tức giận, còn có một loại bất lực sâu sắc, chỉ cảm thấy cổ mình lạnh lẽo, giống như bên trên gác một con dao.

Dương lão phu nhân ngồi thẳng dậy, nâng tinh thần lên nói: "Ta gọi các con đến là muốn thương nghị với các con, ta muốn hoà ly với Dương Hoa Xán, dẫn các con cùng đi. Sau khi hoà ly, các con không phải con cháu Dương gia nữa, đổi theo họ Lâm của ta."

Trong phòng im lặng như chết, cải danh đổi họ, không nhận cha ruột, loại chuyện này xưa nay chưa từng có. Nếu bọn họ làm như vậy, nhất định sẽ bị người nghị luận.

Qua một lúc lâu, Dương lão phu nhân lại nói: "Cải danh đổi họ, hay là chết, các con lựa chọn như thế nào?"

Dương đại gia và Dương nhị gia mở miệng, nhưng không biết nên nói gì. Bọn họ nhất thời không chấp nhận được sự thật này, cũng không thể đưa ra quyết định. Dương đại gia nói: "Mẫu thân, không còn cách nào khác sao?"

"Có," Dương lão phu nhân nói, "Chính là dọn dẹp mọi chướng ngại cho phụ thân các con, Viên phi và Tứ hoàng tử, giết tất cả những người biết chuyện này."

Dương đại gia và Dương nhị gia đều trầm mặc, Định Quốc Công bọn họ không dám giết, cũng giết không được.

Dương lão phu nhân nhìn hai nhi tử không hạ được quyết tâm của mình, lại mệt mỏi dựa lưng vào ghế: "Các con trở về suy nghĩ đi, nhưng không thể quá lâu, phủ Định Quốc Công sẽ không đợi chúng ta."

Dương đại gia và Dương nhị gia đều nặng nề gật đầu, Dương lão phu nhân xua tay bảo bọn họ ra ngoài. Hai người đứng dậy hành lễ với bà ấy, sau đó cùng nhau đi ra khỏi viện.

Một cơn gió lạnh thổi qua, sợi tóc nhảy múa theo gió. Gió mùa đông lúc nào cũng mang theo chút lạnh lẽo, nhưng giờ khắc này hai người bọn họ không cảm nhận được dù chỉ một chút, bởi vì trái tim càng lạnh giá.

470

Dương đại gia và Dương nhị gia sóng vai bước ra khỏi viện của Dương lão phu nhân, bước chân đều rất nặng nề. Cả hai thậm chí còn có cảm giác như đang nằm mơ, mọi chuyện đến quá đột ngột.

"Đệ vẫn luôn cho rằng, lúc đầu phụ thân muốn hoà ly với mẫu thân là vì mẫu thân không muốn phụ thân nạp thiếp." Dương nhị gia nói.

Dương đại gia nặng nề thở dài: "Ta cũng nghĩ như vậy."

Năm đó khi Dương lão phu nhân làm ầm ĩ muốn hoà ly, bọn họ đều tầm mười tuổi, không chỉ nhớ rõ chuyện năm đó, mà còn từ cuộc cãi vã của phụ mẫu nghe ra được một chút manh nói. Chỉ là có thế nào cũng không nghĩ tới, nữ nhân kia lại là Viên phi.

"Cha còn thường cảnh cáo chúng ta, làm việc không thể bốc đồng, không thể làm việc theo cảm tính, nhưng cha lại vì một nữ tử, cược toàn bộ nhà ta vào trong đó." Nói đến cuối cùng, Dương đại gia nghiến chặt hàm răng.

Nếu nói không hận là chuyện không thể nào.

Huynh đệ hai người vẻ mặt trầm trọng đi đến tiền viện, đụng ngay phải Dương thái sư. Hai người sững sờ một lát, sau đó khom người hành lễ: "Phụ thân."

Dương thái sư thấy thần sắc hai người ngưng trọng, cau mày nói: "Xảy ra chuyện gì?"

"Không có." Dương đại gia nói, Dương nhị gia cũng gật đầu.

Dương thái sư nhìn về hướng phía sau bọn họ, rõ ràng đi từ chỗ của phu nhân ông ta ra. Ông ta nhíu chặt lông mày hơn, nói: "Nữ tử đều thiển cận, các con đừng nghe mấy lời nhảm nhí mà mẫu thân các con nói."

Dương đại gia và Dương nhị gia nghe ông ta nói vậy, trong lòng đều cười lạnh. Dương nhị gia không đè nén được cơn tức giận trong lòng, hắn ta nhìn Dương thái sư hỏi: "Phụ thân, nhi tử vẫn luôn thắc mắc, năm đó vì sao ngài nhất quyết muốn hoà ly với mẫu thân?"

Dương thái sư không ngờ hắn ta lại đột nhiên nhắc đến chuyện năm đó, sắc mặt trầm xuống, "Chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, sao lại nhắc đến chuyện này? Mẫu thân các con đã nói cái gì?"

"Không có." Dương đại gia sợ Dương nhị gia lộ dấu vết, lập tức nói: "Chỉ là bọn con nói đến chuyện trước đây, nhớ lại sự việc đó."

Dương thái sư hiển nhiên không tin, nhưng cũng không truy hỏi. Ông ta nói: "Đừng nghe mấy lời hồ ngôn loạn ngữ của mẫu thân các con, ta làm mọi thứ đều vì cái nhà này, đều vì hai người các con."

Dương đại gia và Dương nhị gia trong lòng đều cảm thấy một trận ác ý, bị một nữ nhân mê hoặc thành như vậy, bọn họ thật sự không có cách nào tôn trọng ông ta như lúc trước.

"Bọn con còn có chuyện, rời đi trước." Dương đại gia sợ nếu cứ tiếp tục nói chuyện với ông ta chính mình cũng không đè được oán hận trong lòng.

Dương thái sư ừm một tiếng: "Các con bận việc của mình đi."

Dương đại gia và Dương nhị gia rời đi, Dương thái sư cau mày đi về phía viện của Dương lão phu nhân. Vào viện, ông ta trực tiếp đi vào phòng trong của Dương lão phu nhân, nhìn thấy Dương lão phu nhân đang ngồi ngốc trên ghế gấm.

Ông ta đi tới ngồi xuống, hỏi: "Bà nói gì với hai huynh đệ nó?"

Dương lão phu nhân ngước mắt lên nhìn ông ta, ánh mắt tràn đầy xa lánh và chán ghét, bà ấy nói: "Ta có thể nói gì? Ngươi muốn ta nói cái gì? Sợ ta nói cái gì?"

Dương thái sư thấy bà ấy đối chọi gay gắt với mình như vậy, nặng nề thở dài nói: "Phu nhân, bà đây lại muốn làm loạn cái gì? Ta với nàng ấy… sớm đã không còn khả năng, mấy chục năm rồi, sao bà cứ nắm mãi không buông?"

"Ha ha ha......"

Dương lão phu nhân cười, cười đến mức nước mắt sắp trào ra, "Dương Hoa Xán, ngươi đúng là quá tự phụ. Ngươi cho rằng bây giờ ta còn ghen tỵ với nàng ta? Ngươi đã không còn là phu quân của ta từ lâu rồi, ta sẽ vì nàng ta mà làm loạn? Các người đúng là quá xem trọng chính mình rồi."

Dương thái sư bị nói bà ấy nói như vậy, vẻ mặt có chút không chịu nổi. Ông ta nói: "Bà không nói thì không nói, vẫn là câu nói kia, chuyện ta làm đều vì cái nhà này."

"Lần nào ngươi cũng nói là vì cái nhà này," Dương lão phu nhân không kìm được cơn giận trong lòng nữa, đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn Dương thái sư nói: "Dương Hoa Xán, ngươi vỗ lương tâm nói, chuyện bây giờ ngươi làm, có bao nhiêu phần vì cái nhà này, vì thân nhi tử của ngươi, vì thân tôn tử của ngươi?"

Dương thái sư mím môi không nói, nhưng vẻ mặt lại tỏ vẻ Dương lão phu nhân làm càn làm loạn.

Dương lão phu nhân thấy vậy lại cười lạnh: "Ngươi bây giờ quan vị nhất phẩm, quyền bính trong tay cũng không nhỏ, đủ để mở đường cho con cháu ngươi, nhưng ngươi lại mạo hiểm sự diệt vọng của gia tộc, vì mưu cầu tiền đồ cho nhi tử của nữ nhân kia. Ngươi có từng nghĩ, nếu chuyện ngươi làm không thành, nhi tử của ngươi tôn tử của ngươi phải làm thế nào?"

Dương thái sư siết chặt nắm đấm, trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Sẽ không thất bại."

Mặc dù nói như vậy, nhưng giọng điệu của ông ta cũng không có bao nhiêu tự tin.

"Ha! Sẽ không thất bại, ngươi dựa vào cái gì mà không thất bại?” Dương lão phu nhân nhìn chằm chằm vào mắt ông ta nói: "Dựa vào nương gia nàng ta thực lực mạnh mẽ?"

Dương thái sư im lặng, quan vị cao nhất của Viên gia mới là tam phẩm, có thể có thực lực gì?

"Dựa vào tài năng và khí độ của Tứ hoàng tử?" Dương lão phu nhân lại hỏi.

Dương thái sư vẫn im lặng, Tứ hoàng tử tính khí xúc động lại không có khí độ gì đáng nói, tài năng thì càng không cần nói, nếu hắn ta có tài năng, Hoàng đế đã lập hắn ta làm Thái tử từ lâu rồi. Mỗi nhi tử của Hoàng thường đều vô cùng tầm thường, đây là chuyện mà văn võ bá quan toàn triều đều biết.

"Nhưng mà, Tam hoàng tử cũng không xuất sắc, nếu so sánh, Tứ hoàng tử.... Tứ hoàng tử không tệ.” Dương thái sư nói.

"Nhưng Tam hoàng tử bây giờ là nhi tử của Hoàng hậu, sau lưng Hoàng hậu là Ngô gia." Dương lão phu nhân nói đến đây tạm dừng một chút, sau đó chế giễu nói: "Quên đi, Tứ hoàng tử có ngươi - một vị thái sư, mặc dù hắn ta không phải là nhi tử của ngươi, nhưng ngươi đã coi hắn ta như nhi tử."

"Ngươi đừng có ở đó hồ ngôn loạn ngữ?" Dương thái sư mắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play