465

Viên phi đương nhiên hiểu được đạo lý này, nhưng nàng ta vẫn nói: "Bị trói vào cùng một thuyền, thuyền bắt đầu đi, chỉ có thể tìm cách để thuyền thuận lợi cập bến."

Đường Thư Nghi cười lạnh một tiếng: "Viên phi nương nương có thể thử xem." Nàng đứng dậy chắp tay hành lễ: "Thần phụ còn có chuyện, xin cáo từ trước."

Nói rồi nàng xoay người đi ra ngoài, có chút không kìm nén được cơn tức giận trong lòng. Nàng không ngờ Viên phi lại uy hiếp một cách lộ liễu như vậy.

Mà Viên phi nhìn bóng lưng nàng, nheo mắt lại, tên đã b ắn ra không thể thu hồi, nếu như đã đi đến bước này rồi, phải tiếp tục đi đến cùng.

Đường Thư Nghi sải bước ra ngoài, vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi Thuý Trúc: "Thế nào?"

Thuý Trúc nhỏ giọng đáp lại: "Nô tỳ đi theo đằng sau Viên phi bọn họ, nô tỳ thấy Viên phi vào một viện tử, nô tỳ không vào được liền quay lại."

Đường Thư Nghi cười lạnh, chính mình làm ra chuyện tru di cửu tộc như vậy, còn uy hiếp người khác, thật sự cho rằng người khác là bùn nhão thích nặn thì nặn sao?

Đến cổng Viên phủ, liền thấy Tiêu Hoài đang ngồi trong xe ngựa chờ nàng. Thấy nàng đến gần, hắn duỗi tay ra, Đường Thư Nghi nắm lấy tay hắn bước vào xe. Thấy sắc mặt nàng không tốt, Tiêu Hoài hỏi: "Gặp phải chuyện không vui?"

Đường Thư Nghi lại cười lạnh một tiếng, sau đó kể lại mọi chuyện, cuối cùng nói: "Khiến Dương thái si mê nhiều năm như vậy, ta còn tưởng là thông minh đến cỡ nào, ai ngờ cũng chỉ là một kẻ đần độn."

Tiêu Hoài đưa cho nàng một chén trà, "Bớt giận."

Đường Thư Nghi nhận lấy chén uống cạn, nỗi phiền muộn trong lòng cũng tiêu tan một chút. Lại nghe Tiêu Hoài hỏi: "Phu nhân định làm thế nào?"

Đường Thư Nghi Nhi cau mày trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Ta đang suy nghĩ, tiếp theo Viên phi sẽ làm gì? Trực tiếp bắt Hoàng đế ban hôn?"

Tiêu Hoài lắc đầu, "Ta không nghĩ nàng ta sẽ làm như vậy, bởi vì Hoàng đế sẽ không đồng ý."

"Ta cũng nghĩ như vậy," Đường Thư Nghi nói, "Vậy bọn họ phải làm cho Hoàng đế không thể không ban hôn."

Nghĩ đến đây, cả người nàng ngưng đọng lại, Tiêu Hoài cũng như vậy.

"Trực tiếp bại lộ mục đích của mình như vậy," Đường Thư Nghi trầm ngâm nói, "Chẳng lẽ bọn họ muốn dương đông kích tây?"

Nếu không thì đúng là không thông minh thật!

Tiêu Hoài cau mày, suy nghĩ một hồi, nói: "Có khả năng."

"Mục đích thực sự của bọn họ là gì?" Đường Thư Nghi hỏi.

Tiêu Hoài cười lạnh: "Nếu những chuyện này đều do Hoàng đế chỉ thị thì sao?"

Đường Thư Nghi nhíu chặt mày lại, "Chỉ là để thăm dò ngài? Hay là muốn từ chuyện này nắm lấy nhược điểm của ngài? Nhưng ngài có nhược điểm gì để bọn họ nắm lấy?"

Đường Thư Nghi cảm thấy nếu thật sự là do Hoàng đế chỉ thị, vậy thì mạch não của vị Hoàng đế này đúng là không phải vòng vèo bảy tám khúc như bình thường. Tiêu Hoài dựa vào thành xe, rũ mắt trầm tư. Lần này hắn cũng không đoán được ý đồ thật sự của đám người Tứ hoàng tử, hoặc là Hoàng đế.

Qua một lúc hắn hỏi: "Phu nhân muốn làm như thế nào?"

"Chủ động xuất kích." Đường Thư Nghi nói.

Tiêu Hoài mỉm cười: "Phu nhân muốn ra tay từ chỗ Dương lão phu nhân?"

Đường Thư Nghi mỉm cười nhìn hắn: "Đúng vậy, ta không tin Dương lão phu nhân không oán không hận. Hơn nữa, cho dù sự việc này có phải do Hoàng đế chỉ thị hay không, thì việc Dương thái sư vì Viên phi mà tham gia vào cuộc tranh đấu giữa các Hoàng tử đã là chuyện vô cùng nguy hiểm. Dương lão phu nhân có thể không quan tâm, nhưng bà ấy vẫn phải nghĩ cho hài tử của bà ấy."

Tiêu Hoài gật đầu: "Nếu chuyện giữa Dương thái sư và Viên phi bị vạch trần, đó chính là tội tru di cửu tộc. Nếu Dương lão phu nhân biết phu nhân nàng đã biết chuyện bí mật lớn như này, bà ấy sẽ lựa chọn như thế nào?"

Đường Thư Nghi: "Đương nhiên là dẫn theo con cháu phủi sạch quan hệ với Dương thái sư. Nếu Dương thái sư và Dương lão phu nhân hòa ly, có thể khuấy đục vũng nước này, chúng ta cũng có thể nhân cơ hội này thăm dò ý đồ chân chính của bọn họ."

"Lý Thành Nghĩa muốn không gì khác ngoài quân quyền trong tay ta, còn có mạng của ta." Tiêu Hoài nói.

Đường Thư Nghi gật đầu: "Chỉ là ta không biết y sẽ tìm cho ngài tội danh gì."

Phu thê hai người nói chuyện một hồi liền về đến nhà, Tiêu Hoài xuống xe ngựa trước, sau đó đỡ Đường Thư Nghi xuống, hai người đều không ngồi kiệu, cùng nhau đi bộ đến Thế An Uyển. Nhìn từ phía sau, nam tử cao lớn rắn rỏi, nữ tử ung dung quý phái, đúng thật là không phải xứng đôi bình thường.

Đến Thế An Uyển, liền thấy Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập đang chơi đá cầu trong viện, Tiêu Ngọc Châu đá, Lý Cảnh Tập ở bên cạnh đếm hộ con bé. Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài thấy vậy trên mặt không nhịn được ý cười.

"Cha nương." Tiêu Ngọc Châu dừng đá cầu lại, chạy nhanh đến bên cạnh hai người.

"Sư phụ, tiên sinh." Lý Cảnh Tập cũng đi tới.

Đường Thư Nghi dùng khăn tay lau mồ hôi cho Tiêu Ngọc Châu, nói với Lý Cảnh Tập: "Sao hôm nay Cảnh Tập lại đến đây?"

"Tổ mẫu làm một ít điểm tâm, bảo ta mang đến cho Ngọc Châu." Lý Cảnh Tập nói.

Đường Thư Nghi mỉm cười nói với Tiêu Ngọc Châu: "Nhìn xem Thái phi đối xử tốt với con như thế nào, ngày mai mời Thái phi tới phủ chơi."

Tiêu Ngọc Châu vội vàng gật đầu: "Vâng, con cũng làm điểm tâm cho Thái phi."

Đường Thư Nghi gật đầu: "Được rồi, các con chơi tiếp đi."

Nàng bước vào phòng, Tiêu Hoài sóng vai với nàng. Vào phòng, Tiêu Hoài nói: "Cảm ơn phu nhân."

Thái phi mỗi ngày đều muốn tìm một lý do để đến phủ Định Quốc Công, nhưng lý do cũng không dễ tìm cho lắm.

Đường Thư Nghi xua tay: "Ta với ngài không cần khách khí như vậy."

Tiêu Hoài mỉm cười: "Đúng là như vậy."

466

Ngày hôm sau, Thái phi sáng sớm đã đến, còn mang theo một xe đầy đồ vật. Bà ấy mỉm cười nói với Đường Thư Nghi: "Sắp đến năm mới rồi, trong cung đã gửi rất nhiều quà Tết, ta và Cảnh Tập nào dùng được nhiều như vậy, mang qua đây cho ngươi một ít."

Đường Thư Nghi đỡ lấy cánh tay của bà ấy bước vào phòng, nói: "Vừa hay, trong phủ đang chuẩn bị đồ cho năm mới, này còn không phải tiết kiệm được không ít bạc sao."

Thái phi càng cười vui vẻ hơn, bà ấy biết, phủ Định Quốc Công rất giàu có, nào cần tiết kiệm chút bạc này. Nhưng người biết nói chuyện, luôn nói những lời làm người nghe cảm thấy thoải mái. Mọi người ngồi xuống, Thái phi nhìn tiểu hoa sảnh chật kín người thân, trong lòng vui mừng không thôi.

Mặc dù Cảnh Tập và ba huynh muội Tiêu Ngọc Thần không phải thân tôn tử của bà ấy nhưng ở chung với nhau thời gian dài, cùng dành tình cảm cho nhau, như vậy có khác gì người thân?

Ngồi xuống cùng nhau tán gẫu một lúc, Tiêu Hoài dẫn Tiêu Ngọc Thần, Tiêu Ngọc Minh và Lý Cảnh Tập đền tiền viện, nam nữ có khác, hắn cũng không tiện ở lâu. Thái phi đã gặp được người, cũng đã thoả mãn, hứng trí bừng bừng nói chuyện với Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu.

Khi dùng cơm trưa, mặc dù nam nữ phân bàn ngồi, nhưng ở giữa có một bình phong ngăn cách, hai bên vẫn có thể chuyện với nhau. Ăn trưa xong, Đường Thư Nghi sắp xếp một phòng nghỉ ngơi cho Thái phi ở trong viện của mình, nàng và Tiêu Hoài uống trà trò chuyện ở tiểu hoa sảnh

Qua một lúc, nàng nói: "Ta cũng hơi mệt, nghỉ ngơi một lát, Quốc Công gia cứ tuỳ tiện."

Tiêu Hoài đứng dậy mỉm cười nói: "Cảm tạ phu nhân."

Đường Thư Nghi phất phất tay, Tiêu Hoài bước vào phòng nơi Thái phi đang nghỉ ngơi. Đến gần hơn, thấy Thái phi đang nằm trên giường nhắm mắt trông giống như đang ngủ. Hắn đi tới ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, khẽ nâng khoé miệng nhìn mẫu phi của mình.

Người đã gần sáu mươi tuổi, tóc mai đã bạc gần hết. Đột nhiên nhớ lại câu nói lúc trước mẫu phi từng nói với hắn: Đừng thức khuya, nếu không sau này lại giống phụ vương của con, trên đầu chỉ còn lại vài sợi tóc. Tiên hoàng tuổi lớn rồi, tóc trên đầu quả thật càng ngày càng thưa hơn.

Lúc này, Thái phi mở mắt ra, thấy hắn ngồi ở mép giường, không khỏi giật mình. Sau đó hoảng hốt nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng nói, "Sao con lại đến đây? Có ai bị ai phát hiện không?"

Trong lòng Tiêu Hoài không biết nên khóc hay nên cười, nhưng vẻ mặt lại hiện vẻ nghiêm túc, "Mẫu phi ngài yên tâm, không có ai phát hiện."

Thái phi biết hắn là người làm việc đáng tin cậy, liền yên tâm. Bà ấy ngồi dậy, Tiêu Hoài vươn tay đặt vài chiếc gối mềm dưới lưng, để bà ấy dựa vào thoải mái hơn, "Ngài không cần lo lắng cho con, con rất tốt."

"Ta biết con rất tốt." Thái phi nhìn hắn, thở dài: "Ta lo lắng cho Thư Nghi và ba hài tử."

Tiêu Hoài: "........."

"Con và Thư Nghi bây giờ thành dáng vẻ này, thời gian ngắn còn có thể tìm cớ lừa gạt, nhưng thời gian dài vẫn cứ như này, ba hài tử sẽ nghĩ như thế nào? Người khác sẽ nghĩ Thư Nghi như thế nào?” Thái phi vừa nói vừa thở dài một hơi: "Nhưng trong lòng con vẫn chưa vượt qua rào cản đó… aiz!"

Thái phi biết Tiêu Hoài có chỗ khó xử, mặc dù hắn đã trở thành Tiêu Hoài, nhưng sâu bên trong là Lý Thừa Duẫn, có thể thương yêu hài tử của Tiêu Hoài thành hài tử của chính mình, nhưng không cách nào coi phu nhân của Tiêu Hoài thành phu nhân của hắn.

Tiêu Hoài nhất thời không biết nên giải thích với Thái phi như thế nào, suy nghĩ một hồi hắn nói: "Mấy ngày nay nhi tử cũng nghĩ thông suốt rồi, nếu như con đã trở thành Tiêu Hoài thì phải coi mình là hắn. Con và Thư Nghi... mấy ngày này ở chung với nhau rất hoà hợp."

Thái phi nghe hắn nói vậy thì sững người, sau đó mỉm cười: "Như vậy rất tốt."

Đối với Đường Thư Nghi, Thái phi thật sự không tìm ra điểm xấu nào, bà ấy cũng không cảm thấy nhi tử của mình lúc trước còn chưa thành hôn, bây giờ lại sống cùng người làm mẫu thân có ba hài tử có gì không tốt. Nhi tử không chết đã là tạo hoá lớn rồi, không thể lòng tham không đáy. Hơn nữa, nhi tử của bà ấy nếu cứ vẫn luôn lạnh nhạt với Đường Thư Nghi như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Đầu tiên ba hài tử không hài lòng, sau đó là phủ Đường Quốc Công cũng sẽ không hài lòng, đến lúc đó mọi chuyện càng khó giải quyết. Cho nên, nhi tử có thể sống hoà thuận yên vui với Đường Thư Nghi mới là biện pháp phải quyết tốt nhất.

Mẫu tử hai người không thể nói chuyện quá lâu, lại nói thêm vài câu, Tiêu Hoài rời đi, Thái phi nhìn bóng lưng hắn, trên mặt nở nụ cười, nếu nhi tử thật sự có thể sống hoà thuận với Đường Thư Nghi, bà ấy mới yên tâm.

Bên này Tiêu Hoài đi vào trong viện, liếc nhìn về phía tẩm thất của Đường Thư Nghi, mỉm cười lắc lắc đầu rồi rời đi.

Thái phi ăn xong bữa tối mới trở về, khi bà ấy rời đi, Đường Thư Nghi cũng tặng bà ấy một xe đồ vật. Thái phi nhìn thấy cũng không từ chối, lễ thượng vãng lai mới giữ được quan hệ lâu dài.

Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi nhận được thiếp mời của phủ An Nguyên Hầu, ba ngày sau là đại thọ bảy mươi tuổi của An Nguyên Hầu lão phu nhân. Đường Thư Nghi cầm lấy thiếp mời xem vài lần, sau đó nói với Thuý Vân: "Phái Triệu quản gia đi hỏi xem, Dương lão phu nhân có nhận được thiếp mời hay không."

Dương lão phu nhân là một phần quan trọng trong kế hoạch của nàng, nhưng nàng cũng không thể trực tiếp đi qua, nói với bà ấy chuyện Dương thái sư đang làm rất nguy hiểm, sẽ liên lụy đến bà ấy và con cháu, nhất định phải hoà ly với ông ta được. Lời nói như vậy, chắc chắn sẽ bị coi là bệnh thần kinh. Mọi chuyện phải đi từng bước một, đầu tiên phải biết cái nhìn của Dương lão phu nhân về chuyện giữa Dương thái sư và Viên phi.

Triệu quản gia luôn làm việc rất hiệu quả, buổi chiều đã điều tra ra kết quả. Lúc hắn đến Thế An Uyển báo cáo với Đường Thư Nghi, nửa đường gặp được Tiêu Hoài cũng đang đi đến Thế An Uyển, hắn lập tức hành lễ: "Quốc Công gia."

Tiêu Hoài ừm một tiếng, Triệu quản gia nghĩ nghĩ, nói kết quả điều tra được cho hắn nghe. Thật ra, hắn là quản gia ngoài viện, khi Tiêu Hoài không ở nhà, Đường Thư Nghi làm chủ mọi chuyện trong phủ, hắn nghe theo mệnh lệnh của Đường Thư Nghi, có chuyện gì cũng sẽ bẩm báo với Đường Thư Nghi, chuyện này cũng không có gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play