Sư huynh ốm yếu cũng là nghề có độ nguy hiểm cao!

Chương 5: Sư huynh làm gì vậy?


4 tháng


Tạ Tự giật mình, cảm thấy thân thể y khẽ run lên, mím môi buông ra.

Cảm giác tê dại kỳ lạ cuối cùng cũng biến mất, nhưng eo vẫn hơi nóng, Sở Thanh Vấn thở ra một hơi.

Không biết qua bao lâu, khi y sắp ngủ gật, Tạ Tự liền dừng lại.

Sở Thanh Vấn ngước mắt lên, tầm mắt vẫn có chút mơ hồ, y chớp chớp mắt, kiên nhẫn chờ đợi một hồi, sau khi nhìn thấy sương đen thì lập tức thanh tỉnh.

Tạ Tự đặt y xuống, động tác quá nhanh, Sở Thanh Vấn bị trẹo chân, níu lấy tay áo của Tạ Tự mới có thể đứng vững.

Điều này làm xuất hiện nhiều nếp nhăn trên tay áo của Tạ Tự.

Chất lượng quần áo không tốt lắm.

Sở Thanh Vấn thu tay lại, sờ mũi, yên lặng nhìn đi chỗ khác.

Nam Tự nhìn thấy y, nhớ tới chính mình đã quên cái gì, vỗ vỗ đầu, có chút áy náy nói: “Xin lỗi, sư huynh, ta bận đuổi theo yêu thú, quên mất huynh, lẽ ra nên đưa huynh cùng tới đây. "

Bình thường mọi người sẽ không ghét bỏ Sở Thanh Vấn vô dụng, có chuyện gì đều sẽ tiện thể đưa Sở Thanh Vấn theo.

"Không sao, tiểu sư đệ đưa ta tới đây rồi." Sở Thanh Vấn thản nhiên nói, nhìn chằm chằm vào sương đen dày đặc cách đó không xa, hơi nheo mắt nói: "Nơi này không phải là Vạn Khô Cốc sao?"

Tạ Tự ở một bên đột nhiên quay đầu lại nhìn sang, Sở Thanh không hiểu hàm ý trong ánh mắt kia, chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy.

"Sư huynh biết đây là nơi nào ư?" Giang Thiếu Vi nói, "Yêu thú kia xuyên qua sương đen liền biến mất, đệ sợ trong sương đen có thứ gì, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. "

Sở Thanh Vấn làm sao biết được, chỉ là nhìn thấy sương đen, liền nhớ tới một tình tiết trong tiểu thuyết nhanh chóng lướt qua.

Nói về cuộc gặp gỡ giữa phản diện Tạ Tự và nhân vật phụ mà hắn thích, chính là ở Vạn Khô Cốc này.

Bên ngoài Vạn Khô Cốc là một làn sương đen dày đặc và nguy hiểm, trông như có thể nuốt chửng con người, bên trong chứa đầy các loại khí độc.

Y đáp: “Trước đây từng nhìn thấy trên bản đồ, nơi tụ tập sương đen được gọi là Vạn Khô Cốc, bên trong chứa đầy độc vật, khắp nơi đều là khí độc, nơi nào có khí độc bao quanh, nơi đó hoa cỏ cây cối đều khô héo, vì thế được gọi là Vạn Khô Cốc.”

Y vừa dứt lời thì có tiếng bước chân, một nhóm người đang tiến lại gần.

Đám người Giang Thiếu Vi cũng nghe được tiếng bước chân, trên mặt đều hiện lên tia cảnh giác.

Sở Thanh Vấn mơ hồ đoán được người tới là nhân vật phụ mà Tạ Tự thích, lén lút nhìn chằm chằm Tạ Tự.

Thiếu niên lặng lẽ đứng đó, không biết đang nghĩ gì, biểu tình quá mức thờ ơ, được ánh trăng chiếu sáng, khuôn mặt lãnh đạm thường ngày của hắn lại đặc biệt hấp dẫn, ngũ quan tinh xảo giống như một bức tranh được chạm khắc tỉ mỉ.

Có lẽ bởi vì nhìn quá lâu, Tạ Tự ngước mắt nhìn thẳng, dưới ánh trăng mờ ảo, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều.

Sở Thanh Vấn không biết có nên tránh hay không, y nhìn hắn hồi lâu, cảm thấy ánh mắt Tạ Tự nhìn y không còn lạnh lùng như trước.

Trái tim y nảy lên một nhịp, theo phản xạ anh quay mặt đi.

"Là người nào?" Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cho đến khi phát hiện ra bọn họ, những người kia mới dừng lại, lần lượt rút kiếm ra.

"Chúng ta tới trước, ngươi còn hỏi chúng ta là người nào?" Nam Tự trừng mắt nhìn đối phương, nhìn từ trên xuống sau đó cong môi, "Nhìn ăn mặc của các ngươi, là đệ tử Vấn Kiếm Tông sao?"

"Làm sao ngươi biết?" Trần Phong bên cạnh tò mò hỏi.

“Mỗi người đều mang theo một thanh kiếm, y phục này, lại thêm mặt dây chuyền ngọc bích đeo trên thắt lưng, khẳng định là đệ tử của Vấn Kiếm Tông.” Giang Thiếu Vi cười cười giải thích.

“Các ngươi lẽ nào là…” Thiếu niên dẫn đầu có khuôn mặt như búp bê, làn da trắng nõn, giọng nói nhẹ nhàng, như đang làm nũng với người đối diện, “Là đệ tử của Thái Nhất Tông?”

"Đúng vậy." Giang Thiếu Vi gật đầu đáp.

“Chẳng lẽ các ngươi cũng là vì yêu thú kia mà tới?” Mặt búp bê chớp chớp mắt, giọng nói mềm mại kéo dài.

Cậu nhìn mọi người, ánh mắt dừng lại ở Tạ Tự, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Tạ Tự không có phản ứng, cũng không nhìn cậu.

Sở Thanh Vấn cho là Tạ Tự sẽ bị thu hút, vì thế tò mò về phía mặt búp bê, cũng chính là nam phụ Hàn Viễn Sinh, sau đó sinh ra hảo cảm.

Suy cho cùng, trong tiểu thuyết, Hàn Viễn Sinh là người hắn thích nhưng không có được, cũng là người duy nhất có thể xoa dịu nội tâm hung bạo và tồi tệ của hắn.

"Sư huynh vì sao vẫn luôn nhìn ta từ đầu tới giờ?" Cảm nhận được ánh mắt của Sở Thanh Vấn, Tạ Tự tiến đến gần y, hơi thu con ngươi lại, giọng nói lành lạnh cất lên.

Sở Thanh Vấn tỉnh táo lại, mặt không đỏ tim không đập nói dối: “Đâu có, ta đang nhìn sương đen phía sau sư đệ."

"Đúng vậy, chúng ta xác thực vì yêu thú kia mà tới đây." Không ai đáp lại Hàn Viễn Sinh, Giang Thiếu Vi chỉ có thể lần nữa trả lời.

“Vậy thì quá tốt rồi, chúng ta có thể cùng nhau đi vào, tìm được yêu thú thì giết nó. Yêu thú này rất hung tàn, đã làm hại rất nhiều thôn trấn, ắt phải diệt trừ.” Mắt Hàn Viễn Sinh rất lớn, lúc nói chuyện thích nhìn đăm đăm người khác, trong mắt đều là ý cười, khiến người ta cảm thấy rất nhẹ nhàng thoải mái.

Ba người Trần Phong đối với cậu khá có hảo cảm, vừa nghe lời này liền đồng ý: "Được đó, nhiều người sẽ không nhiều nguy hiểm như vậy nữa, ta đồng ý."

"Đại sư huynh thấy thế nào?"

"Sư huynh cảm thấy sao?"

"Sư huynh có đồng ý đi vào không?"

Trong lúc giằng co, ba người Giang Thiếu Vi đồng thời nhìn Sở Thanh Vấn.

Loại câu hỏi này không phải chưa từng có, nhưng ở tình cảnh này lại có chút nói không ra được sự kì quái.

Khóe mắt Sở Thanh Vấn liếc nhìn Hàn Viễn Sinh đang nhìn sang bên này, tiến lên cười nói: “Các vị sư huynh, mặc dù trong Vạn Khô Cốc có rất nhiều độc, nhưng chỉ cần chúng ta cẩn thận sẽ không sao, ta và các sư huynh đệ của ta đều là tu vi Trúc Cơ. Sư huynh các người tu vi cũng không thấp, nhiều tu sĩ Trúc Cơ như vậy, nhất định có thể giết chết yêu thú kia.”

Phần lớn mọi người đều nhìn chằm chằm Sở Thanh Vấn, chờ đợi câu trả lời của y, bao gồm cả Tạ Tự.

Sở Thanh Vấn ở dưới ánh mắt của thiếu niên chỗ nào cũng cảm thấy không thoải mái, giả vờ suy nghĩ sâu xa một lát, gật đầu đồng ý: "Đi vào xong thì phải cẩn thận, đừng để bản thân mất mạng chỉ vì giết một con yêu thú."

Mấy người đáp ứng, từng người giới thiệu bản thân rồi cùng nhau bước vào màn sương đen.

Sau khi đi vào, Sở Thanh Vấn rõ ràng cảm giác được một cỗ hơi thở lạnh lẽo khó chịu phả vào mặt mình, y đưa tay xoa xoa khuôn mặt có chút của mình.

Vốn dĩ trời đã tối, sương mù tiếp tục kéo dài về phía trước, cái gì cũng nhìn không ra. Mọi người đều cảnh giác quan sát xung quanh, sợ có độc vật chạy ra.

Cũng may đi vào bên trong hơn mười mét, sương đen dần dần tản đi, lộ ra khung cảnh xung quanh.

Hai bên núi non không thấy rõ, khắp nơi đều là sương đen, đất mềm ẩm ướt, dưới ánh trăng có thể nhìn thấy trên mặt đất các loại xương trắng, mùi hăng khó chịu lan tỏa, khiến người ta muốn thổ huyết.

"Mọi người cẩn thận." Hàn Viễn Sinh nhắc nhở xong, cố ý giảm tốc độ, đợi Sở Thanh Vấn đuổi kịp cậu, mặt tươi cười mềm giọng nói: "Sở sư huynh, mấy vị kia là sư đệ của huynh, còn hắn thì sao? "

Cậu chỉ vào Tạ Tự, rõ ràng có hứng thú với Tạ Tự, ánh mắt gần như dán chặt vào lưng Tạ Tự.

Bộ dáng tươi cười kia quả thực khiến người khác khó có thể khước từ, nhưng Sở Thanh Vấn không nghĩ tới, trong tiểu thuyết không phải viết lúc này Tạ Tự bị Hàn Viễn Sinh thu hút, mà là Hàn Viễn Sinh lại bị Tạ Tự thu hút, có chút ngạc nhiên.

“Sở sư huynh?” Hàn Viễn Sinh lại gọi, giọng nói nhẹ nhàng hơn như đang cố gắng lấy lòng y.

Tạ Tự đi phía trước nghe được Sở Thanh Vấn cười lớn, không biết y nói cái gì, nhưng hiển nhiên tâm tình rất vui vẻ.

Hắn dừng bước, nghĩ lại bản thân trước đây bất luận gọi sư huynh như thế nào, nhận lại chỉ là khuôn mặt lạnh lùng và thái độ không tốt, cho đến gần đây Sở Thanh Vấn mới bắt đầu thay đổi, như thể đổi thành người khác, lông mày chậm rãi nhăn lại, đôi mắt tối đi.

"Hắn cũng là sư đệ của huynh?" Nghe thấy Sở Thanh Vấn nói Tạ Tự cũng là sư đệ của y, Hàn Viễn Sinh có chút kinh ngạc, “Hắn vẫn luôn im lặng, đệ còn tưởng rằng hắn cùng huynh có quan hệ không tốt, không ngờ cũng là sư đệ của huynh.”

“Nơi này giống như có vết tích yêu thú để lại.” Phía trước có người hô lên một tiếng.

Mọi người tập trung quanh một vách trường trên núi kiểm tra, quả nhiên nhìn thấy dấu vết do móng vuốt sắc nhọn để lại.

"Nó nhất định ở phía trước, mọi người tiếp tục tiến về phía trước." Hàn Viễn Sinh nói, lại tìm Sở Thanh Vấn nói chuyện.

Nhiệt độ ở đây quá thấp, giống như một hầm băng, cái lạnh thấu xương lan tỏa khắp nơi.

Sở Thanh Vấn lúc đầu chỉ thấy tay chân lạnh, nhưng bây giờ cổ họng lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, y không muốn nói chuyện nữa, chỉ trả lời một hoặc hai câu.

Đúng lúc y cảm thấy miệng mình cứng đờ, Hàn Viễn Sinh vẫn còn đang nói chuyện, Tạ Tự đột nhiên dừng lại nhìn y, trong con ngươi đen đặc là lãnh ý như ngân châm đâm vào người: “Sư huynh hôm nay tâm tình có vẻ không tệ.”

Sở Thanh Vấn nghe ra châm chọc tronn lời hắn nói, cũng không biết đã đắc tội hắn chỗ nào.

Cẩn thận suy nghĩ, cho rằng bởi vì y cùng Hàn Viễn Sinh nói chuyện quá ồn ào, đúng lúc y không muốn tiếp tục nói chuyện, đưa ngón trỏ lên trước môi, ngăn cản Hàn Viễn Sinh hỏi thêm bất kỳ vấn đề gì.

"Suỵt, ta cảm thấy sắp tìm được yêu thú rồi."

Hàn Viễn Sinh ngậm miệng, thức thời không nói gì nữa.

Sở Thanh Vấn tăng tốc đuổi theo Tạ Tự, cùng hắn sánh vai, còn giương khóe môi cười với hắn.

Tạ Tự sắc mặt lạnh lùng, không để ý tới y, Sở Thanh Vấn cảm thấy hắn có vẻ tức giận, nhưng lại không biết tại sao.

Tiến vào sâu hơn, gió đêm thổi lên, mặt trăng bị mây che phủ, mọi thứ tối sầm lại.

Một tiếng gầm trầm thấp vang lên từ xa, mọi người nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy tới.

"Cẩn thận." Sở Thanh Vấn còn nhớ trong tiểu thuyết có nói, nơi này có một cái đầm lầy độc, ngay cả tu sĩ rơi vào trong đó cũng không dễ dàng thoát, thân thể sẽ bị khí độc làm cho tê liệt, sau đó sẽ chìm vào trong đầm lầy mà mất mạng.

Được nhắc nhở như vậy, mọi người đều lấy lại tinh thần, bước đi chậm laị.

Đi phía trước nhất Trần Phong nhìn khu vực phía trước, trong lòng hơi sợ hãi: "Đó là thứ gì?"

Đất sét màu đen cuồn cuộn điên cuồng, sủi bọt bốc khói, mùi hôi thối cực kỳ.

Nếu Trần Phong nhanh hơn một chút, giẫm vào rồi sẽ khó thoát ra được.

Trần Phong toát mồ hôi lạnh hỏi Sở Thanh Vấn: "Làm sao ngươi biết ở đây có cái này?"

"Ta không biết, chỉ là ta cảm thấy trời quá tối, cái gì cũng nhìn không rõ, mọi người phải cẩn thận." Sở Thanh Vấn nhìn chung quanh, cũng may đầm lầy không lớn, có thể bay qua.

Nhưng tu vi của y quá thấp, trực tiếp bay đi như vậy có chút khó khăn.

Sở Thanh Vấn mải mê suy nghĩ, đến mức Tạ Tự vẫn đứng bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm cũng không chú ý đến.

Những người khác lần lượt bay qua, trông vô cùng nhẹ nhàng.

Đến lượt Sở Thanh Vấn, y vừa muốn nhảy lên, liền trực tiếp bị Tạ Tự đã ôm lấy eo mang đi rồi.

Sở Thanh Vấn: "!"

Bay qua đầm lầy cũng chẳng có gì, bởi vì mọi cảm giác đều dồn lên phần eo đang ngứa ngáy của y, nóng đến không thể giải thích được, khiến cơ thể y bắt đầu cứng đờ.

Trong khoảnh khắc được Tạ Tự đặt xuống, chân và bàn chân của Sở Thanh Vấn vẫn yếu ớt khó tả, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Thân thể quái gì!

Nhiều bệnh cũng thôi đi, tu luyện không được cũng thôi đi, sao mà cách một lớp quần áo vẫn mẫn cảm như vậy.

Mặt trăng biến mất hoàn toàn, bốn bề vô cùng tối tăm.

Tạ Tự cụp mắt xuống, thấy Sở Thanh Vấn sắc mặt tái nhợt phảng phất đỏ lên, giống như bị nóng, lại giống như đang lạnh.

Hắn đột nhiên có chút vui mừng tùy ý nhìn, không bỏ lỡ dáng vẻ này của Sở Thanh Vấn, lại cảm thấy suy nghĩ của mình quá kỳ quái, sắc mặt trở nên âm trầm, xua đi những suy nghĩ hỗn loạn ra khỏi đầu.

Khí tức xung quanh thiếu niên u ám, khiến người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

Sở Thanh Vấn biết hắn lúc này hẳn là không vui, nhưng lại không biết nguyên nhân cụ thể, chỉ có thể lặng lẽ tránh sang một bên, nghĩ rằng tránh xa hắn một chút thì sẽ không vô duyên vô cớ động tới y.

Không nghĩ tới Tạ Tự lập tức bắt được động tác của y, hơi nghiêng người, lạnh lùng nhìn y một lát, trầm giọng nói, xen lẫn chút không vui: “Sư huynh làm gì vậy?"

--

Hấu xàm:

Chương này dịch hơi gấp, có lỗi gì mọi người cmt Hấu biết mí nha.

Càng ngày càng thích bé Nam Tự là sao ta? Cứ đọc đến ẻm là buồn cười ấy. Không biết kết cục của em có được thay đổi không. (´ . .̫ . `)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play