Sư huynh ốm yếu cũng là nghề có độ nguy hiểm cao!

Chương 6: Ở một mình


3 tháng


Sở Thanh Vấn đứng thẳng người, vỗ vỗ eo, cười trong trẻo nói: "Không có gì, chỉ vận động chút thôi."

Y có chút vui mừng vì bản thân vẫn có thể thích ứng được, không còn kinh ngạc trước biểu cảm khó đoán của Tạ Tự như trước nữa.

Không ai nhận ra sự khác biệt giữa hai người, chỉ có Hàn Viễn Sinh, nhìn Tạ Tự, rồi nhìn Sở Thanh Vấn, ánh mắt tràn ngập hoài nghi, cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ kỳ lạ chỗ nào, chính là không giống như những huynh đệ bình thường khác.

Cậu bước tới muốn nói chuyện với Sở Thanh Vấn, còn chưa kịp mở miệng đã bị một giọng nói cắt ngang.

"Phía trước có một sơn động, không biết yêu thú kia có ở trong hay không." Nam Tự chỉ vào sơn động phía trước hô lên.

Mọi người thu hồi ánh mắt nhìn xung quanh, nhanh chóng đi đến sơn động tối tăm, nhìn thấy dấu vết trên mặt đất, rõ ràng là do một con yêu thú lớn để lại.

Bên trong tối đến mức không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ có thể phân biệt mặt đất tương đối bằng phẳng.

Giang Thiếu Vi lấy chiết hỏa tử* ném vào trong, vẫn nhìn không ra dài bao nhiêu.

*Chiết hỏa tử là dụng cụ thắp lửa người xưa mang bên mình. Chỉ cần mở nắp ra, thổi nhẹ là có lửa.

“Sư huynh?” Cậu do dự một chút, sau đó vô thức quay đầu hỏi ý kiến ​​Sở Thanh Vấn, “Huynh cảm thấy sao?”

Sở Thanh Vấn tuy rằng tu vi không cao, nhưng đầu óc rất tốt, về cơ bản gặp phải chuyện khó xác định, mọi người đều thích hỏi ý kiến ​y, đây cũng là nguyên nhân y được các sư đệ kính trọng.

"Vào đi, quá nửa chính là ở đây, chỗ khác cũng không thể trốn được, lối ra là nơi chúng ta vừa mới tới, nó không thể từ nơi nào khác đi ra được." Sở Thanh Vấn chỉnh lại y phục đi tới, nhẹ nhàng nói.

Giang Thiếu Vi đáp ứng, cầm chiết hỏa tử dẫn đầu, thấy Lý Duẫn Hành đi vào trước, lập tức đi theo, mỉm cười ép hắn sang một bên.

Lý Duẫn Hành vẻ mặt không thay đổi, không có cùng hiểu biết với Giang Thiếu Vi.

Sau khi bước vào, mọi âm thanh dường như bị nuốt chửng, chỉ còn lại tiếng hô hấp yếu ớt và tiếng bước chân của mọi người.

Sở Thanh Vấn cảm giác xung quanh quá chật chội, có chút khó thở.

Y cố gắng ổn định hô hấp, không lâu sau vẫn nhịn không được che miệng, bắt đầu ho.

Không khí ở đây dường như rất loãng, Sở Thanh Vấn buông tay xuống, hít một hơi thật sâu, cảm thấy hơi thở của mình quá nặng nề, hơi kìm nén lại.

Y vịn vào bức tường đá bên cạnh, tựa lưng nghỉ ngơi một lúc, cảm giác khó chịu mới dần biến mất, y bước nhanh hơn, mong có thể theo kịp mọi người.

Kết quả trước mặt không có gì cả, ánh sáng của chiết hỏa tử cũng không còn nhìn thấy đâu, ngoại trừ y, những người khác dường như đã biến mất trong không khí.

Sở Thanh Vấn nắm chặt ngọc giản của tông môn trong tay, thăm dò gọi: "Sư đệ? Nhị sư đệ? Tam sư đệ? Tiểu sư đệ?"

Không ai đáp lại, chỉ có giọng nói của chính y vang vọng xung quanh.

Sở Thanh Vấn lẩm bẩm: “Chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã bị phân tán, không nên chứ.”

Xung quanh giơ tay không thấy năm ngón, đóng đêm khủng bố như nuốt chửng con người.

Sở Thanh Vấn không sợ bóng tối, nhưng ở đây quá mức yên tĩnh, lại thêm ngoại trừ y ra không có một ai, khiến lòng người bất giác căng thẳng.

Y trầm tư rồi quyết định quay lại, mới lùi được hai bước, sau lưng đột nhiên va vào một vật gì đó cưng cứng, thân thể lập tức đứng thẳng.

"Ai?" Sở Thanh Vấn cao giọng hỏi, trong giọng nói mang theo chút run rẩy không dễ nhận ra.

Y nhìn chằm chằm phía sau, lỗ chân lông toàn thân có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Tiếng hô hấp không phải của mình vang lên, rất nhẹ, Sở Thanh Vấn buột miệng thốt: "Sư đệ? Tạ Tự?"

Khi một người gặp phải một tình huống không xác định, cái tên đầu tiên gọi ra trong vô thức chính là người tín nhiệm nhất, muốn gặp nhất, bởi vì không có thời gian để nghĩ đến cái khác.

Sở Thanh Vấn ý thức được điểm này, có chút sửng sốt.

Không có ai trả lời.

Ngay tại thời điểm Sở Thanh Vấn muốn chạy trốn, đối phương rốt cuộc lên tiếng: "Là ta."

Giọng nói trầm thấp lạnh lùng này rất quen thuộc, chính là Tạ Tự.

Sở Thanh Vấn thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng di chuyển đến gần hướng phát ra âm thanh: "Bọn họ ở đâu? Tại sao lại không thấy rồi?"

“Không biết, nơi này dường như có những lối rẽ không thể nhìn thấy, rải rác khắp nơi.” Tạ Tự nhàn nhạt nói.

Tiếng vải vóc mơn chớn truyền đến bên tai, Sở Thanh Vấn quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Ánh đèn lửa sáng lên, khuôn mặt lạnh lùng lãnh đạm của thiếu niên hiện lên trong ánh lửa.

Trong mắt hắn không có nhiều cảm xúc, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, trông chẳng thấu tình đạt lí, nhưng lại vô cớ làm dịu đi trái tim đang hoảng loạn.

Tạ Tự đưa chiết hỏa tử cho Sở Thanh Vấn rồi đi thẳng về phía trước.

"Sao từ đầu không dùng?" Sở Thanh Vấn cầm lấy chiết hỏa tử đi theo.

"Không nghĩ tới." Tạ Tự không quay đầu lại nói.

Sở Thanh Vấn: “Đệ ban nãy ở phía sau ta hay là sau khi tách khỏi bọn họ mới tìm thấy ta?"

Tạ Tự nghe vậy dừng lại: “Vẫn luôn ở phía sau sư huynh, chỉ là sư huynh trước nay chưa từng phát hiện ra ta.”

Càng đi vào trong, mặt đất càng ẩm thấp, còn có chút âm u lạnh lẽo.

Sở Thanh Vấn xoa xoa đôi tay cứng ngắc của mình, không ngờ Tạ Tự đột nhiên dừng lại, suýt chút nữa đã đâm phải hắn, sau khi vội vàng dừng lại liền có hơi lúng túng.

Nơi này tối tăm như vậy, Tạ Tự cũng không phát ra tiếng động nào, y quả thật không phát hiện ra.

Hai người không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.

Sở Thanh Vấn đi không nhanh, đi được hai bước lại cảm thấy khó thở, chỉ có thể dừng lại hít một hơi thật sâu mới tiếp tục.

Y nhanh chóng bị Tạ Tự bỏ lại phía sau, muốn gọi người nhưng đành nhịn xuống.

Cho đến khi thiếu niên phía trước dường như nhận ra y đi rất chậm, không theo kịp, mới giảm tốc độ.

Sở Thanh Vấn nhấc chân, tiếp tục tiến về phía trước, lần này y rốt cuộc không cần đuổi theo nữa.

Sánh vai cùng thiếu niên, y nhỏ giọng cảm ơn, Tạ Tự dường như không nghe thấy, chỉ có khóe môi hơi giương lên với biên độ rất nhỏ.

Sở Thanh Vấn chăm chú nhìn về phía trước, không hề phát hiện.

Sơn động dường như không có điểm cuối, hai người rẽ vào vô số ngách nhưng không nhìn thấy người hay ánh sáng nào khác.

Lúc đang do dự có nên quay lại lập kế hoạch hay không, Sở Thanh Vấn cảm thấy dưới chân có gì đó, hơi dùng lực giẫm lên, đột nhiên giẫm vào khoảng không rồi ngã xuống.

Thời khắc mấu chốt Tạ Tự nắm lấy cổ tay y, nhưng vẫn không tránh khỏi cùng y ngã xuống.

Cảm giác không trọng lượng rất khó chịu, đầu váng mắt hoa, Sở Thanh Vấn đưa tay tùy ý nắm lấy một vật gì đó, siết chặt lại, cảm thấy bớt hoảng sợ hơn một chút.

Trước khi rơi xuống nước, “xoẹt” một tiếng, tiếng y sam bị xé toạc vang lên vô cùng chói tai.

Sở Thanh Vấn ngoi lên khỏi mặt nước, mở to mắt nhìn.

Không biết vì lý do gì mà ở đây sáng hơn phía trên một chút, địa hình xung quanh có thể nhìn thấy rõ ràng. Họ đang ở trong một đầm nước xanh, bên cạnh đầm còn có một khoảng đất trống.

Thứ Sở Thanh Vấn đang cầm trong tay là một mảnh y sam bị y dùng lực xé mạnh.

Chủ nhân mặt không biểu tình nhìn chằm chằm y, hơi nhướng mày chứng tỏ tâm tình hắn hiện tại không tốt.

Sở Thanh Vấn trong lòng nói cảnh tượng này quá xấu hổ rồi, đưa mảnh vải trong tay ra, cười khổ nói: "Sư đệ, cái này trả lại cho đệ, ta..."

Chưa kịp nói hết, toàn thân y đã run rẩy, hắt hơi không ngừng, trước khi hắt hơi còn quay lưng về phía Tạ Tự để tránh hắn.

Nam tử quay lưng trước mặt hắn, quần áo ướt đẫm, dính chặt vào người, lộ ra thân thể gầy gò, trông mười phần đơn bạc yếu đuối, còn luôn run lên với biên độ nhỏ.

Nước ở đây rất lạnh, không thể ở lâu.

Tạ Tự thu hồi ánh mắt, đang định cùng Sở Thanh Vấn rời đi, đột nhiên có một bàn tay vươn ra trước mặt hắn.

Bàn tay thon dài, trắng nõn như ngọc, cầm mảnh vải rách trên người, có lẽ quá lạnh, không ngừng run rẩy.

Tạ Tự trầm mặc một lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Sư huynh đã thích như vậy, liền giao cho sư huynh đi."

Nói xong, hắn nắm lấy cánh tay Sở Thanh Vấn, dẫn y rời khỏi đầm nước, đứng trên mặt đất trống.

Sở Thanh Vấn vẫn còn mờ mịt trước lời nói của hắn, lúc phản ứng lại bản thân đã rời khỏi đầm nước.

Y thở phào nhẹ nhõm, nhìn vật trong tay, thấp giọng ho nhẹ che giấu sự bối rối, không dám đưa cho Tạ Tự nữa, liền thu lại.

Y sam bó chặt vào người không hề dễ chịu, Sở Thanh Vấn cảm thấy da mình lạnh tới phát đau.

Y cởi áo khoác ra, nghĩ đến việc phơi nó trong bóng râm, liếc nhìn thấy quần áo của Tạ Tự đã khô, trong lòng cảm thấy ghen tị.

Xem xem linh lực của người ta: đuổi yêu thú, đánh yêu thú, dùng linh lực làm khô y phục.

Linh lực của y vừa động đã mất hút.

So người với người, đúng là ức chết.

Sở Thanh Vấn trong lòng đang điên cuồng oán giận, đột nhiên thấy Tạ Tự đưa tay ra.

Y có chút không kịp phản ứng, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên, mới nghĩ tới điều gì, đưa bộ y phục ướt đẫm của mình ra, nhưng trong nháy mắt đã khô ráo.

Tạ Tự: “Sư huynh còn cần ta giúp huynh làm khô nội y sao?”

"Cảm ơn tiểu sư đệ."

Vừa cảm ơn xong, liền có vài bàn tay lạnh lẽo ấn vào lưng, Sở Thanh Vấn theo phản xạ run lên, y sam và đầu tóc nháy mắt đã khô.

Tốc độ nhanh như vậy khiến y căn bản không có thời gian kịp nghĩ gì khác, lại cảm ơn lần nữa, cuối cùng mặc áo khoác vào, cũng không còn cảm thấy lạnh nữa.

Đột nhiên chú ý tới khúc gỗ bên cạnh, Sở Thanh Vấn còn cho rằng mình nhìn nhầm, sau khi chắc chắn rằng nó khô, có thể dùng được liền cầm lấy, hỏi xin Tạ Tự chiết hỏa tử để nhóm lửa.

Ngọn lửa được đốt lên, xua tan sự lạnh lẽo trên người, Sở Thanh Vấn hài lòng nhìn sang một bên, bắt đầu tìm kiếm lối ra.

Trong tầm mắt có thể nhìn thấy đều là vách đá đều tăm tắp, không thấy lối ra.

Nơi họ rơi xuống cách mặt đất hơn mười mét, cũng không hiểu sao nó lại sụp xuống rồi bị chặn lại.

Sở Thanh Vấn đưa tay đốt lửa, tùy tiện nói: “Cũng không biết bọn họ đã đi đâu rồi.”

Tạ Tự nhìn chung quanh, thấp giọng nói: “Đều không thể ra ngoài.”

Trong tiểu thuyết, phàm là mắc kẹt ở nơi như thế này, ắt gặp kỳ ngộ*, tuy hai người đều không phải là nhân vật chính, nhưng phản diện Tạ Tự cũng rất quan trọng.

*Kỳ ngộ: cuộc gặp bất ngờ, kỳ lạ, chỉ có thể gặp, khó có thể cầu.

Sở Thanh Vấn đưa mắt quét xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại giữa hồ: "Bên trong hình như có thứ gì đó, sư đệ, đệ có nhìn thấy không?"

"Không có." Tạ Tự liếc mắt một cái, cũng không thấy gì, hắn ngồi ở bên cạnh Sở Thanh Vấn, thêm chút củi vào lửa.

“Thật sự có.” Sở Thanh Vấn hưng phấn đứng lên, sau khi xác định cái hộp hơi trôi nổi ở giữa hồ không phải là y tưởng tượng, trực tiếp xuống nước bơi tới.

Tạ Tự lặng lẽ ngồi đó, nhìn thấy Sở Thanh Vấn bơi tới, nhặt chiếc hộp màu đỏ lên, cười lắc lắc với hắn.

Nụ cười này giống như nụ cười của mười năm trước, Tạ Tự giật mình, có chút hoảng hốt.

Đầm nước không sâu, mặt nước chỉ tới vai, Sở Thanh Vấn nhanh chóng trở lại, mặc kệ trời lạnh, y mở chiếc hộp màu đỏ ra, nhìn thấy một cuốn bí tịch.

Y hơi giật mình, cảm thấy tên bí tịch này rất quen, cẩn thận nghĩ kỹ lại, hình như nguyên thân được nhắc đến trong tiểu thuyết đã vô tình lấy được một cuốn bí tịch có thể giúp y nâng cao tu vi.

Sở Thanh Vấn lấy bí tịch ra xem.

Bí tịch này có tên là “Tá tẩy tủy quán thông quyết”, được một tu sĩ Hóa Nguyên sáng tạo ra sau khi tu luyện, có thể giúp những người có thể chất kém thăng cấp đột phá.

Nguyên thân trong tiểu thuyết thể chất không tốt, không cách nào đột phá được Trúc Cơ, các sư đệ xung quanh đều đã tới Kim Đan, y vẫn bị chặn ở Luyện Khí, lúc tuyệt vọng thì thu được bí tịch, đáng tiếc cuối cùng vẫn không có cơ hội tu luyện.

Nghĩ tới đây, Sở Thanh Vấn liếc nhìn Tạ Tự.

Tạ Tự đang nhìn y, hoặc là nói đang nhìn tay y.

Sở Thanh Vấn rũ mắt nhìn bí tịch trong tay, không chút do dự đưa cho Tạ Tự nói: “Thứ này ta lấy cũng vô dụng, đưa cho sư đệ thì hơn.”

Bàn tay y quá đẹp, khiến người ta cảm thấy không nên có bất cứ vết nhơ nào, thế nên vài giọt nước đọng lại trên tay khiến người đặc biệt khó chịu.

Tạ Tự vung tay áo, rũ bỏ nước trên tay, không có hứng thú nói: "Ta không cần, công pháp của bí tịch này đối với ta đều vô dụng."

Cũng phải, hắn có thiên phú, tu luyện nhanh, đột phá dễ dàng hơn người bình thường, bí tịch này đúng là vô dụng.

Sở Thanh Vấn đem bí tịch cất vào trong túi trữ vật*, lại ở trong túi đựng đồ lục lọi một hồi, chỉ tìm được hai quả, đưa một quả cho Tạ Tự.

*储物袋 - Túi trữ vật: một loại không gian pháp khí đặc biệt thường được các tu sĩ sử dụng, bên trong hình thành một không gian khác, có thể đựng vật phẩm có thể tích lớn hơn túi gấp mười, thậm chí trăm lần.

Tạ Tự vừa nhận lấy, Sở Thanh Vấn trực tiếp ăn trái cây, hoàn toàn quên mất mình còn ướt, tóc còn dính chặt vào người.

Y vừa ăn trái cây vừa hơ tay, cổ áo vốn đã hơi lệch của y lại càng lệch hơn, có thể nhìn thấy một phần làn da trắng trẻo sáng bóng của y.

Tay cầm trái cây của Tạ Tự hơi siết chặt, ánh mắt hướng lên trên, dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của y.

Đối diện với mái tóc đen, khuôn mặt không tì vết, thứ duy nhất có chút chút sắc hồng là đôi môi hồng nhạt, lúc này, y cắn một miếng trái cây, một chút nước trái cây bắn lên đôi môi mềm mại.

Những ngón tay lại siết chặt hơn, mạnh đến mức gần như bóp nát trái cây trong tay.

Thái dương Tạ Tự giật giật, cảm xúc hỗn loạn phức tạp, không biết là nhìn không vừa mắt hay là thế nào, hận không thể đoạt lấy trái cây trong tay Sở Thanh Vấn không để y ăn nữa.

--

Hấu xàm:

Chồng ẻm mất công hong đồ cho ẻm mà ẻm nhảy tùm cái ướt part 2. Người đã lắm bệnh nhiều tật thì chớ. =))

Chiết hỏa tử đây nè. Mọi người có thể gg thêm ảnh nha. Mà theo chú thích thì Hấu nghĩ mọi người cũng hình dung ra cái “bật lửa” cổ này thôi, trong phim cổ trang hay có mà. Hihi.

49046435_477451822659581_2183931397603852288_n.jpg
</>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play