Sư huynh ốm yếu cũng là nghề có độ nguy hiểm cao!

Chương 4: Sư đệ, đệ có thể thả lỏng tay ra một chút được không?


4 tháng


Lúc Sở Thanh Vấn đang do dự có nên buông tay ra hay không, Tạ Tự liền thả lỏng, như thể việc cơ thể căng cứng vừa rồi chỉ là ảo giác.

Họ nhanh chóng nhìn thấy Giang Thiếu Vi và vài người khác đang ngồi xổm trên mặt đất để kiểm tra thứ gì đó.

Đây là một khu rừng, thoạt nhìn toàn cây xanh, ngoại trừ cây ra thì cái gì cũng không nhìn thấy.

Thanh kiếm màu lam nhanh chóng hạ xuống, Sở Thanh Vấn còn chưa kịp phản ứng, lại túm lấy y sam của Tạ Tự lần nữa.

Thẳng đến khi hai người đáp xuống đất, trường kiếm của Tạ Tự dần biến mất, y vẫn chưa buông tay.

Tạ Tự hơi cụp mắt xuống, nhìn bàn tay trắng nõn của y đang dùng lực, hàng mi dài che đi cảm xúc trong mắt: “Sư huynh?”

Giọng nói trầm thấp của hắn cất lên mới khiến Sở Thanh Vấn phản ứng lại, vội vàng buông tay ra, nhìn y sam bị nắm tới nhăn nhúm, cẩn thận vuốt phẳng từng chút một, sau khi phát hiện không có tác dụng liền lặng lẽ thu tay về.

Tạ Tự tựa hồ đang nhìn y, nhưng Sở Thanh Vấn lại không dám quay đầu lại.

“Ngũ sư đệ tới đây thì biến mất, dấu vết yêu thú cũng tới đây thì không thấy nữa.” Nam Tự nhìn chằm chằm ngã tư phía trước, trầm ngâm nói: “Chúng ta tiếp tục tìm kiếm, hay là…”

"Không thể lại hành động khinh xuất, thưa với sư tôn để người quyết định." Sở Thanh Vấn biết Thịnh Hành không có đuổi kịp quái vật mà ngất ở gần đó, theo diễn biến của tiểu thuyết mà nói lời thoại.

"Vạn nhất yêu thú kia lại trở lại hại người, quả thực là vấn đề, chỉ có thể thưa với sư tôn trước." Giang Thiếu Vi lấy ra ngọc giản liên lạc của tông môn, chuẩn bị báo cho Bạch Thính, Nam Tự và Lý Duẫn Hành cũng cùng nhau lấy ra.

Ba người nhìn nhau, chớp mắt liền cau mày tranh giành.

“Dùng của đệ đi.” Nam Tự nói: “Các huynh có thể thu lại rồi.”

"Cái gì mà dùng của đệ? Ta lấy ra trước." Giang Thiếu Vi cười nói xong, đang định truyền thoại, lại bị Lý Duẫn Hành cưỡng ép cắt ngang.

"Đừng lãng phí thời gian, để ta báo với sư tôn, các đệ tiếp tục tìm Thịnh sư đệ."

Thấy ba người cũng không quá lo lắng cho Thịnh Hành, đều tranh nhau làm sao lộ diện trước mặt Bạch Thính, Sở Thanh Vấn lấy ngọc giản của mình ra, truyền đi trước một bước.

Nơi này cách kết giới không xa, có thể sử dụng ngọc giản.

Nhìn thấy ngọc giản của Sở Thanh Vấn rời đi, ba người lập tức ngừng cãi cọ, an phận xuống.

Sau thời gian khoảng một tách trà, ngọc giản của Sở Thanh Vấn quay lại, mang theo truyền âm của sư tôn Bạch Thính: "Ta đi tìm Thịnh Hành, các con ở lại trong trấn bảo vệ những người khác, cẩn thận yêu thú."

Sở Thanh Vấn thu hồi ngọc giản, không để ý tới ánh mắt khác lạ của ba sư đệ: “Đi thôi, chúng ta trở về trấn.”

Ba người đều giấu đi suy nghĩ của mình, dù không cam chịu cũng không muốn bị người khác nhìn thấy, lần lượt bay đi.

Ánh mắt Sở Thanh Vấn lại rơi vào Tạ Tự.

Y nhếch môi cười, trong mắt có chút xấu hổ: “Sư đệ, lại phải làm phiền đệ rồi.”

Tạ Tự vung tay lên, trường kiếm màu lam xuất hiện, hắn nhảy lên, thấy Sở Thanh Vấn vẫn bất động, hắn đưa tay ra, trầm giọng nói: “Sư huynh còn lề mề không động, là muốn ta đỡ sao?"

Sở Thanh Vấn vẫn đang suy nghĩ xem thanh trường kiếm này cách mặt đất hai ba mét, liệu y có thể nhảy lên nó hay không thì nhìn thấy một bàn tay mảnh khảnh và đẹp đẽ xuất hiện trong tầm mắt, y do dự chốc lát mới đặt tay lên.

Tay y quá lạnh, mà lòng bàn tay Tạ Tự lại vô cùng ấm áp.

Vừa đặt lên, Sở Thanh liền cảm giác đầu ngón tay có chút tê dại, phảng phất biến thành một vũng nước sắp chìm vào trong lòng bàn tay Tạ Tự.

Cơ thể y nóng bừng không thể giải thích được, trái tim vốn đã tĩnh mịch bấy lâu nay dường như tìm thấy điều gì đó phấn khích, bắt đầu đập loạn xạ.

Lúc Sở Thanh Vấn còn đang ngơ ngác, Tạ Tự đã nhìn xong biểu tình của y, nắm lấy tay y nhẹ nhàng kéo lên.

Thân thể không tự chủ nghiêng về phía trước, Sở Thanh Vấn đột nhiên tỉnh táo lại, nhờ vào lực đạo của Tạ Tự mà nhảy lên thanh kiếm màu lam, giấu đi suy nghĩ hỗn loạn của mình, thở ra một hơi, hoàn toàn bình tĩnh lại.

Tốc độ lần này chậm hơn rất nhiều so với lúc tới đây, cũng không cao hơn mặt đất bao nhiêu, xem ra người ngự kiếm là cố ý làm như vậy.

Vừa trở lại trấn, Sở Thanh Vấn đã cảm ơn Tạ Tự.

Chưa bao giờ thấy Sở Thanh Vấn khách khí với Tạ Tự như vậy, ba sư đệ còn lại tụ tập lại, thấp giọng thảo luận.

"Sư huynh đổi tính rồi sao? Hôm nay vậy mà đối với tiểu sư đệ tốt như vậy." Nam Tự nói: “Trước đây không phải rất ghét tiểu sư đệ sao? Lúc trước ta nhắc đến tiểu sư đệ, đại sư huynh còn gõ đầu ta một trận.”

"Đại khái." Lý Duẫn Hành không mấy hứng thú, nhìn chằm chằm về phía Thịnh Hành biến mất.

Nếu biết sư tôn đích thân xuống núi, lẽ ra hắn phải đi trước Thịnh Hành một bước, như vậy người mà sư tôn đang tìm chính là hắn rồi.

"Có lẽ đại sư huynh cuối cùng cũng phát hiện, tiểu sư đệ không đáng ghét như huynh ấy nghĩ." Giang Thiếu Vi cười nói xong, hơi nghiến răng, cũng nhìn về phương hướng Thịnh Hành biến mất.

Hai người đều nhìn chằm chằm về chỗ đó làm gì?

Nam Tự đầu óc đơn giản, nhìn theo ánh mắt của bọn họ, cái gì cũng không nhìn ra, lại thấy bọn họ không thực sự muốn nói chuyện, liền ngậm miệng lại.

Sắc trời dần tối, mấy người ở lại quán trọ trong trấn, sợ hãi yêu thú sẽ quay lại.

Sở Thanh Vấn vừa lấy thẻ phòng, đang định về phòng mình nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hú quái dị.

Y cùng những người khác lập tức nhìn nhau, nhanh chóng ra khỏi quán trọ, lần này cuối cùng y cũng nhìn rõ con quái vật.

Thân hình màu lam, cao hai mét, dài bốn mét, trông thân giống như ngựa, đầu giống như trâu, không có đuôi, có chút xấu xí, miệng ngậm một người, đang muốn bỏ đi.

Trong tiểu thuyết không miêu tả chi tiết hình dáng của quái vật, Sở Thanh Vấn nhìn thấy hình dáng này có chút kinh ngạc.

Thứ này là gì vậy? Sao lại có cảm giác đầu trâu không khớp với mồm ngựa*?

*Râu ông nọ cắm cằm bà kia, những thứ chẳng liên quan, không ăn khớp với nhau

"Súc sinh này vậy mà dám quay lại." Nam Tự mắng một câu, trực tiếp xông tới.

Giang Thiếu Vi và những người khác đi theo, người hoàn toàn vô dụng như Sở Thanh Vấn chỉ có thể đứng trước cửa quán trọ, im lặng cổ vũ họ.

Có lẽ nó phát hiện thực lực của mấy người cũng không thấp, yêu thú thả người trong miệng xuống, quay người bỏ chạy.

Tốc độ của nó quá nhanh, lại thêm lúc chạy quanh thân ngưng tụ cuồng phong, chờ mọi người phản ứng lại đã biến mất không thấy đâu.

Sở Thanh Vấn chợt nhớ tới, yêu thú này thích ăn thịt tu sĩ hơn là ăn thịt người.

Nó có thể cảm nhận được tu vi, gặp tu vi cao thì chạy, tu vi yếu không tạo ra được ảnh hưởng gì thì trực tiếp ngoạm đi.

Trong đầu y nảy lên một ý nghĩ, đợi mấy người trở lại, Sở Thanh Vấn liền nói: “Chi bằng để ta dụ con yêu thú này đi, các đệ thừa dịp bắt lấy.”

"Không được, sư huynh, tu vi của huynh quá thấp, tới lúc  bị thương thì làm sao bây giờ?" Nghe thấy y tự đặt mình vào nguy hiểm, Nam Tự lập tức nói, mười phần không tán đồng.

"Đúng, biện pháp này không khả thi." Giang Thiếu Vi gật đầu, "Nếu như sư huynh xảy ra chuyện gì, sư tôn nhất định sẽ trách mắng bọn đệ."

"Để đệ dụ nó đi." Lý Duẫn Hành trầm giọng nói.

"Nếu đệ đi, yêu thú kia cả đời cũng sẽ không xuất hiện." Sở Thanh Vấn lắc đầu nói: "Ta đi vẫn tốt hơn."

Ba đệ tử của Cửu Long Phong không hề phản đối, thậm chí còn vỗ tay kêu tốt, nói Sở Thanh Vấn cuối cùng cũng có chút tác dụng rồi.

Những người khác không nghĩ ra được biện pháp nào tốt, chỉ có thể đồng ý.

Ngay khi mọi người chuẩn bị rời tiểu trấn, đi đến nơi yêu thú biến mất, người vẫn luôn im lặng không nói - Tạ Tự - liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Sở Thanh Vấn, lạnh giọng nói: "Không được."

Mọi người giật mình, đồng loạt nhìn về phía hắn, thấy trên mặt hắn không có biểu cảm gì, không nhìn thấu tại sao hắn lại cự tuyệt.

“Sao lại không được?” Sở Thanh Vấn trong tiềm thức cho rằng hắn không vừa mắt y, cố ý ngăn cản, nhưng nhìn ánh mắt thâm trầm của hắn, lại cảm thấy có vẻ không giống, cân nhắc nói: “Ngoài ta ra cũng không có người nào thích hợp hơn."

Tạ Tự vẫn là dáng vẻ đó.

Một trong những đệ tử của Cửu Long Phong thở dài, giơ tay nói: “Nếu không thì để ta, các ngươi đều đang ở sau Trúc Cơ trung kỳ, còn ta mới vào Trúc Cơ sơ kỳ, nên cũng có thể? Thử là biết."

Mấy người lại nhìn Tạ Tự, hắn mặt không biểu cảm gật đầu.

Sở Thanh Vấn có chút khó hiểu, lén nhìn biểu tình của Tạ Tự, trong đầu hiện lên một ý nghĩ buồn cười: Tạ Tự không để y tự mình đi chẳng lẽ là lo lắng cho y sao?

Không phải mới đúng, giai đoạn này Tạ Tự ghét y muốn chết, căn bản sẽ không tồn tại những lo lắng không cần thiết.

"Các người đừng để ta chết." Đệ tử kia tên Trần Phong, trong ba đệ tử của Cửu Long Phong, hắn là người dễ gần nhất, không giống như hai người còn lại luôn trào phúng.

Mọi người đều cất giọng đảm bảo, Trần Phong mới thở phào nhẹ nhõm, cầm theo linh khí, cố ý che giấu khí tức, đi về hướng yêu thú biến mất.

Những người khác theo sau ở khoảng cách xa.

Đêm dày đặc, gió đêm mát mẻ, Sở Thanh Vấn mừng rỡ, thân thể lúc này khá sung sức, không ho, không hắt hơi, hay run rẩy vì lạnh.

Trăng tròn treo cao trên bầu trời đêm, sáng vô cùng, ánh trăng trắng như bạc rơi xuống mặt đất khiến vạn vật trở nên huyền bí.

Trần Phong thẳng lưng, không biết đi bao lâu, hắn cảm giác được có gì đó không ổn.

Không khí xung quanh dường như yên tĩnh đến mức không tồn tại, hắn cố tình đi chậm lại, thận trọng nhìn xung quanh cho đến khi bắt gặp một đôi mắt đỏ như máu ẩn trong bóng tối, liền hét to một tiếng: "Tới rồi, chỗ này."

Mấy người rất nhanh xuất hiện, đứng ở trước mặt Trần Phong, khiến hắn yên tâm: “May mà tới kịp.”

Yêu thú lần này không có bỏ chạy mà quay lại tại chỗ. Đôi mắt của nó không ngừng nhìn về phía mấy người, như muốn tìm cách đột phá, cuối cùng rơi vào Sở Thanh Vấn.

Sở Thanh Vấn: "..."

Hay là ngài nhìn lại lần nữa xem? QAQ.

Cảm nhận được nguy hiểm, y lùi lại, yêu thú đột nhiên bay lên rồi nhảy tới.

Thấy mục tiêu là người khác, Sở Thanh Vấn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, liền nhìn thấy yêu thú nhoáng một cái ra đòn nhử, lúc những người khác xông tới liền hướng về phía Sở Thanh Vấn, ngoạm lấy y bắt đầu bỏ chạy.

Sở Thanh Vấn: "..."

Mùi hôi thối ập đến, yêu thú chạy điên cuồng khiến cơ thể y lắc lư từ bên này sang bên kia, cảm giác như não sắp bị đánh bật ra.

Sở Thanh Vấn lúc đầu còn giãy giụa, cho đến khi cảm giác được răng nanh của yêu thú đâm vào thân thể mình mới dừng lại, tiết kiệm sức lực.

Người phía sau điên cuồng đuổi theo, mơ hồ có thể nghe thấy Nam Tự hét lớn: "Súc sinh ngươi, trả sư huynh lại cho ta!"

"Dừng lại! Sư huynh, đệ tới đây."

"Sư huynh đừng sợ, đệ tới cứu huynh."

"Đại sư huynh, huynh kiên trì trụ vững nhé!"

Sở Thanh Vấn bị con quái vật này chấn động đến mức nôn mửa, lòng nói sợ cũng vô dụng.

Y hít một hơi, cố gắng điều chuyển linh lực toàn thân vào lòng bàn tay, một chưởng đập vào mũi yêu thú, kết quả yêu thú một ánh mắt cũng không thèm nhìn, hoàn toàn không để y vào mắt.

Sở Thanh Vấn tức đến tái mặt.

Sức đánh rắm cũng không có, thiết lập này của y, hôm nay dù có mất mạng cũng không có gì lạ.

Đang suy nghĩ như vậy, Sở Thanh Vấn đột nhiên cảm giác được cái gì đó, y vừa quay đầu nhìn lại, một thân ảnh cao lớn bay tới, tay nắm trường kiếm, đâm thẳng vào mắt yêu thú.

Đỉnh kiếm sắc bén mang theo ánh sáng lạnh lẽo khiến yêu thú gầm lên, hất Sở Thanh Vấn ra, tránh trường kiếm xong lại quấn lấy kẻ làm phiền kia.

Cảm giác bị hất từ trên cao xuống thật không dễ chịu chút nào.

Y nằm trên mặt đất bình tĩnh lại một lúc mới nhận ra người đang bị quái vật quấn lấy chính là Tạ Tự, trong lòng có chút giật mình.

Trường kiếm trong tay thiếu niên không ngừng di chuyển, nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy một chút dư ảnh, hắn không ngừng tìm kiếm sơ hở của yêu thú, tay còn lại ngưng kết linh lực, hung ác đập mạnh vào đầu yêu thú.

Linh lực cường liệt mạnh mẽ trực tiếp đánh bật con quái vật từ giữa không trung xuống đất.

Bụi đất tung lên làm mờ mắt người, Sở Thanh Vấn nghẹn ngào ho khan.

Những người khác cuối cùng cũng đuổi tới, nhìn thấy Sở Thanh Vấn ra hiệu bản thân không sao, liền gia nhập trận chiến.

Con yêu thú bị thương, phẫn nộ liên hồi, chân đập mạnh xuống đất, mặt đất vốn yên tĩnh bắt đầu rung chuyển.

Sở Thanh Vấn vừa muốn đứng dậy, lại bị chấn động mạnh, lần này đầu gối quỳ xuống đất, khóe miệng co giật.

Đòi mạng nhất là, yêu thú kia không biết có phải cảm thấy người dễ bị bắt nạt nhất ở đây chính là y hay không, lại bay lên vồ tới.

Sở Thanh Vấn xoay người muốn chạy trốn.

Thứ chết tiệt này bắt nạt người khác cũng không mang vuốt ra sức bắt nạt đi.

Y nhớ đến kết giới bảo vệ được viết trong tiểu thuyết, cảm thấy mình có trốn cũng không thoát, dứt khoát nhắm mắt lại ngưng kết linh lực, khoảnh khắc yêu thú lao tới, một kết giới yếu ớt cuối cùng cũng xuất hiện, chặn đứng đòn tấn công của yêu thú rồi nứt vỡ, biết mất không thấy đâu.

Linh khí xung quanh cơ thể y hoàn toàn trống rỗng, toàn bộ sức lực của Sở Thanh Vấn dường như đã bị rút cạn, thân thể đau nhức ngã xuống đất, sau khi giãy giụa vô ích liền dứt khoát buông bỏ, trực tiếp ngồi xuống bất động.

“Vậy mà còn dám ức hiếp sư huynh, đem mạng tới đây.” Nam Tự gầm lên, cầm quả hồ lô lớn màu tím đập mạnh vào đầu yêu thú.

Yêu thú lập tức mất thăng bằng, lảo đảo vài cái rồi quay người bỏ chạy.

“Đừng để nó chạy mất!” Lúc trước để hụt mất, lần này Nam Tự trực tiếp nhảy lên hồ lô đuổi theo.

Cậu bị kích động rồi, lúc này trên mặt tràn đầy hưng phấn, hận không thể đuổi kịp yêu thú rồi cho nó thêm mấy quả hồ lô.

Giang Thiếu Vi và Lý Duẫn Hành đi theo Nam Tự, ba đệ tử còn lại cũng đuổi theo.

Chỉ còn lại Sở Thanh Vấn và Tạ Tự.

Gió thổi mang theo cát bụi, cổ họng Sở Thanh Vấn ngứa ngáy, y muốn đứng dậy ho khan.

Tạ Tự chậm rãi đi về phía y, không đợi y kịp phản ứng đã trực tiếp vác y lên vai, ngự kiếm đuổi theo.

Đầu váng mắt hoa một trận, cuối cùng tâm thần được mùi thơm thoang thoảng trên người Tạ Tự làm cho ổn định lại.

Tầm mắt Sở Thanh Vấn trở lại rõ ràng, y cảm giác được mùi thơm càng ngày càng dễ chịu, giãy giụa một chút, nói: "Sư đệ, ta đã khá hơn nhiều rồi, có thể tự mình đứng, đệ thả ta xuống đi."

Tạ Tự không nói gì, chỉ là tay đặt bên hông y hơi siết chặt, không biết có phải chê y lộn xộn không.

Mặc dù xuyên qua quần áo nhưng cảm giác do lực siết chặt của bàn tay mang lại rất rõ ràng.

Sở Thanh Vấn không chỉ cảm thấy eo ngứa ngáy, còn có một loại cảm giác kỳ lạ khó tả.

Mặt y đỏ lên một mảng, không ngừng phát nóng như bị lửa thiêu đốt, lúng túng nửa ngày, cuối cùng không nhịn được thấp giọng nói: “Sư đệ, đệ có thể thả lỏng tay ra một chút được không?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play