Sư huynh ốm yếu cũng là nghề có độ nguy hiểm cao!

Chương 3: Tiểu sư đệ cũng đi cùng chúng ta


4 tháng


Y thu hồi ánh mắt, cảm thấy Tạ Tự cũng không đáng sợ như thế, những trải nghiệm thời thơ ấu của Tạ Tự được viết trong tiểu thuyết hiện lên trong đầu y, không khỏi thở dài.

Không cha không mẹ, thê thảm vô cùng, sau khi bái nhập tiên môn, sư huynh chán ghét hắn tột cùng, sau khi xuống núi không dễ dàng gì gặp được người mình thích, kết quả đối phương lại không thích hắn.

Sau này hắn bị người khác vu oan, hãm hại, từng bước từng bước dồn hắn vào đường cùng, khiến tính cách vốn tối tăm của hắn càng thêm tàn độc, trực tiếp hắc hóa.

Sở Thanh Vấn hồi thần lại lén nhìn ra bên ngoài, nơi đó đã không còn ai, chỉ có gió thổi qua, mang theo tiếng xào xạc.

Y bỗng nảy ra ý nghĩ, nhắm mắt ngồi trên giường, thử tu luyện dựa theo những gì trong tiểu thuyết viết, rõ ràng cảm nhận được lực bất tòng tâm, linh khí yếu ớt vừa ngưng lại liền bị tản ra.

Hầu hết các đệ tử nội môn đều đã đạt tới Trúc Cơ, y vẫn đang Luyện Khí. Với thể chất yếu ớt này của y, đời này e rằng khó có thể tiến vào kỳ Trúc Cơ.

Sở Thanh Vấn ngã xuống giường, cả người kiệt sức, cảm thấy bản thân là phế vật, không có tiền đồ, cuối cùng ngủ quên lúc nào không hay.

Trong mơ, y trở về thế giới hiện đại, một tay cầm lon Coca một tay cầm khoai tây chiên, đang ăn uống vui vẻ thì nghe thấy một giọng nói gọi mình.

Quay đầu lại liền nhìn thấy Tạ Tự đang cầm một thanh trường kiếm, trong mắt hiện lên sự tức giận sâu sắc đến đáng sợ, làm y sợ đến mức vứt khoai tây chiên xuống sàn, mở miệng cầu xin sự thương xót.

"Sư huynh, huynh tỉnh dậy chưa? Những người khác đã ở trận truyền tống đợi rồi, mãi không thấy sư huynh bèn kêu đệ tới kiểm tra."

Giọng nói mơ hồ lập tức đánh thức Sở Thanh Vấn khỏi cơn mơ, y đứng dậy nói: “Dậy rồi.”

Nói ra lời này mới nhận ra giọng mình đã trở nên khản đặc, cổ họng khô khốc, cảm giác như bị kim châm.

Hôm qua ra ngoài một chuyến, không phải là bị cảm nhiễm phong hàn đó chứ?

Sở Thanh Vấn không có thời gian suy nghĩ cái gì khác, dùng tốc độ nhanh nhất súc miệng, mặc y sam rồi mở cửa.

Thiếu niên đứng ngoài cửa khoảng hai mươi tuổi, trên khuôn mặt tuấn tú là ý cười ôn hòa, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, trông cực kỳ lễ phép và thân thiện.

Sở Thanh Vấn nhìn hắn ta đang đứng thẳng băng đoan chính, trên đầu đeo một chiếc băng đô màu xanh nhạt, trước sau luôn cười như một, liền biết đây là ai.

---Giang Thiếu Vi, tứ sư đệ của y.

Trông có vẻ là một người vô cùng ôn hòa, không tranh không đoạt, nhưng thực tế là người bụng dạ khó lường, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, thường được gọi là Tiếu Diện Hổ*.

*Tiếu diện hổ: nham hiểm, khẩu Phật tâm xà

Sở Thanh Vấn vờ như không thấy trong mắt hắn ta có chút thiếu kiên nhẫn, mỉm cười với hắn: “Tứ sư đệ, sớm.”

"Không sớm nữa rồi, những người khác đều đang đợi chúng ta." Giang Thiếu Vi càng cười nói: "Chúng ta mau đi thôi."

Sở Thanh Vấn linh lực không đủ, rất ít khi ngự kiếm, hơn nữa y cũng không mang theo bội kiếm của mình, toàn bộ quá trình bị Giang Thiếu Vi đem bay đi.

Lúc hai người đến trận truyền tống của tông môn, quả thực đã có rất nhiều người đang đợi họ.

Lần này tới trấn điều tra yêu thú tác quái không chỉ có Trúc Tức Phong bọn họ, mà còn có ba đệ tử của Cửu Long Phong.

Bình thường kiêu căng ngạo mạn, bây giờ mới đợi một lúc, nhìn thấy Sở Thanh Vấn đi tới, lập tức giễu cợt: “Người của Trúc Tức Phong các ngươi đều chậm chạp như vậy sao? Sớm biết như vậy, bọn ta đã đi trước rồi.”

"Đúng vậy, đợi một kẻ ốm như vậy có ích gì."

"Hắn chẳng qua là kẻ tầm thường mới kỳ Luyện Khí, đưa đi cùng chẳng phải là kéo chân chúng ta."

"Đại sư huynh của ta há lại để các ngươi tùy tiện nói? Muốn tìm đánh thì nói sớm một chút." Thiếu niên bên cạnh sớm đã không vui, giơ nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, “Trước đó đã bảo các ngươi đi trước, không chịu đi mà tiếp tục chờ ở đây hóa ra là để chế giễu. Có cần nắm đấm của ta tiễn các ngươi xuống không.”

Đối phương giật giật môi, lại bị người khác giữ lại, không nói được nữa.

"Sư huynh, sắc mặt huynh không tốt lắm, có thể đi cùng không?" Thiếu niên buông nắm đấm xuống, lập tức đi tới nhìn Sở Thanh Vấn bên cạnh.

Đối diện với cái nhìn của cậu, Sở Thanh Vấn một chút cũng không sợ bị bại lộ.

Người này tên là Nam Tự*, nước da ngăm đen, vẻ ngoài dễ thương, trong số các sư đệ, người không có tâm ý nhất chính là cậu, bình thường nghĩ gì cũng đều viết lên mặt, cũng không có mắt nhìn lòng người, là đệ tử đầu tiên của sư tôn bị bỏ mạng.

*序: Tự trong thứ tự, còn tên của tiểu sư đệ là 叙: Tự trong tự sự

Nghĩ đến đây, y không khỏi cảm thấy Nam Tự có chút đáng thương, thấy nụ cười của cậu quá giống một con chó lớn đáng yêu, y giơ tay xoa đầu, ấm áp nói: “Không đáng ngại, chúng ta đi thôi."

Lúc buông tay xuống, cảm giác được ánh mắt nguy hiểm từ bên cạnh truyền đến, Sở Thanh Vấn lập tức nhìn sang, bắt gặp ánh mắt Tạ Tự.

Thiếu niên thu lại ánh mắt, không chút biểu cảm, bước vào trận truyền tống, biến mất trong chớp mắt.

Ba đệ tử còn lại của Cửu Long Phong cũng theo sát phía sau.

Sở Thanh Vấn nhân lúc bọn họ ntiến vào trận truyền tống mà quan sát người còn lại.

Công chính Thịnh Hành y đã gặp hôm qua, ngoài Giang Thiếu Vi và Nam Tự, còn có một người trông nho nhã nhưng có chút lạnh lùng, chắc hẳn là nhị sư đệ Lý Duẫn Hành.

Hắn là người thiếu chút nữa đã đánh bại công chính, Sở Thanh Vấn không thể không nhìn lại lần thứ hai.

Lý Duẫn Hành còn chưa bước vào liền quay người lại, gật đầu chào Sở Thanh Vấn rồi truyền tống rời đi.

Mọi người đã rời đi gần hết, Sở Thanh Vấn là người cuối cùng.

Y đứng trong trận truyền tống, dưới chân phát sáng với những hình thù phức tạp, trông như được tạo thành từ nhiều lá bùa khác nhau, trước khi y kịp phản ứng, chiếc ngọc giản treo trên thắt lưng chợt lóe lên, khoảnh khắc tiếp theo y đã xuất hiện dưới chân núi Thái Nhất Tông.

Sở Thanh Vấn hơi choáng váng, vẫn luôn muốn nôn ra, đứng một hồi mọi cảm giác khó chịu đều dần biến mất.

Những người xung quanh dường như không có phản ứng gì cả, chỉ có mình y.

Sở Thanh Vấn trong lòng thở dài một hơi, giơ tay niết mi tâm.

Trước mắt là một khu rừng rậm rạp, xuyên qua khu rừng là có thể đến được tiểu trấn.

Nhóm người đi tới đi lui, sau một giờ cuối cùng cũng đến nơi.

Trong trấn có rất nhiều người, các loại âm thanh bán hàng rong khiến Sở Thanh Vấn có cảm giác như mình đã trở lại chợ đêm hiện đại.

"Sư tôn nói yêu thú này đã làm hại người nhiều ngày nay, còn ăn thịt rất nhiều người, bình thường rất hiếm khi lộ dấu vết, hẳn là yêu thú cấp ba trở lên có linh trí." Lý Duẫn Hành dừng lại, nói: “Mấy người chúng ta chia nhau ra hỏi thăm rồi tập hợp trước cửa quán trọ này.”

Yêu thú và linh thú được chia thành bảy cấp, cấp ba trở lên đều sẽ sinh ra linh trí, linh thú còn tốt, không gây hại, nhưng một khi yêu thú có linh trí sẽ cực kỳ khó đối phó.

Sở Thanh Vấn ghi nhớ tên quán trọ bên cạnh, gật đầu đồng ý, lúc y xoay người rời đi, sau lưng vang lên một thanh âm: “Ta đi cùng đại sư huynh thì tốt rồi.”

Nam Tự đứng bên cạnh Sở Thanh Vấn, lúc cười lộ ra hai cái nanh hổ đáng yêu: “Ý sư huynh thế nào?”

Sở Thanh Vấn không nói gì, nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện bọn họ đã chia thành các đội.

Ba đệ tử Cửu Long Phong đã rời đi, Thịnh Hành thích độc lai độc vãng cũng một mình rời bước.

Lý Duẫn Hành và Giang Thiếu Vi đứng cùng nhau, Nam Tự ở bên cạnh y, còn lại chính là Tạ Tự.

Hắn bị bỏ lại rồi.

"Sư huynh?" Thấy Sở Thanh Vấn đang lơ đãng, Nam Tự nắm lấy cánh tay của y lắc lắc, "Có phải thân thể không khỏe không? Nếu không thì sư huynh nghỉ ngơi ở đây đi, ta đi tìm người hỏi thăm là được."

Không nói thì không sao, vừa nói xong Sở Thanh Vấn liền cảm thấy cổ họng đau nhức, toàn thân yếu ớt, ho khan hai tiếng: “Không có chuyện gì…”

Y do dự một lát rồi nói: "Tiểu sư đệ cũng đi cùng chúng ta đi."

Tạ Tự nhìn về phía trước, trong mắt không có cảm xúc gì: “Ta?”

Giang Thiếu Vi và Lý Duẫn Hành ánh mắt kỳ lạ nhìn nhau, Nam Tự thậm chí còn kinh ngạc “hả” một tiếng.

Tuy rằng không nói nhiều nhưng cũng đủ chứng tỏ bọn họ đều cảm thấy thái độ Sở Thanh Vấn đối với Tạ Tự thay đổi rất kỳ quái.

"Đúng vậy, tiểu sư đệ, đệ đi cùng chúng ta. Mọi người mau chóng điều tra, bất kể phất hiện ra điều gì, nhớ kỹ không được hành động một mình, đợi tập hợp lại thương lượng rồi nói." Sở Thanh Vấn nén cơn ho, nói xong liền đi về phía trước, chỉ sợ chậm một chút sẽ bị người khác nhìn ra có điều không đúng.

Nam Tự vội vàng đuổi theo, nhưng Tạ Tự vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Sở Thanh Vấn dùng khóe mắt phát hiện hắn đã tụt lại rất xa, nhưng ít nhất vẫn đi theo, y thở phào nhẹ nhõm.

Kể từ hôm nay, y sẽ bắt đầu nỗ lực để tăng thêm độ hảo cảm, thay đổi ấn tượng của Tạ Tự về y.

*

Hầu hết người trong trấn nhìn thấy họ mặc đồng phục đều biết rằng họ là đệ tử của Thái Nhất Tông, thái độ vô cùng tốt, một câu tiên nhân hai câu tiên nhân.

Sở Thanh Vấn hỏi thăm thì được biết yêu thú xuất hiện từ nửa tháng trước.

Lúc đầu chỉ có gà, vịt và lợn trong nhà biến mất, cuối cùng là người dân, mãi đến một lần lúc yêu thú muốn hành hung bị bắt gặp, mọi người mới biết đó là yêu thú tác quái, thêm nữa đây là tiểu trấn nằm trong Thái Nhất Tông, được Thái Nhất Tông bảo vệ, bèn báo với bọn họ.

Sở Thanh Vấn đang cẩn thận suy nghĩ xem yêu thú trong tiểu thuyết là gì, tiếng bước chân chợt vang lên, có người dừng lại bên cạnh y.

Là Tạ Tự.

Bởi vì khoảng cách gần, hương thơm nhè nhẹ như hương trúc trên người thiếu niên xông vào mũi, Sở Thanh Vấn theo bản năng ngửi ngửi, cẩn thận ngửi một cái, cảm giác mùi hương này cực kỳ dễ chịu.

Mãi cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt có chút kinh hãi của Nam Tự và cái cau mày của Tạ Tự, Sở Thanh Vấn mới kinh ngạc nhận ra: Vừa rồi y bị mùi hương mê hoặc đến nỗi toàn thân gần như áp vào người Tạ Tự.

Lần nữa mất mặt.

Sở Thanh Vấn đã tê liệt, trong lòng không có biện pháp.

Y đứng thẳng dậy, kéo dài khoảng cách xong liền cố ý duỗi thẳng tấm lưng có phần cứng ngắc của mình, phớt lờ ánh mắt thâm trầm của Tạ Tự, bình tĩnh hỏi: “Lần gần nhất các người thấy con yêu thú đó là khi nào?”

“Hôm qua, có người suýt bị bắt đi rồi, may mà có âm thanh vang lên. Con yêu thú nghe thấy tiếng người thì bị dọa bỏ chạy”.

Người đàn ông vừa dứt lời thì một tiếng hét vang lên.

"Yêu thú, yêu thú lại tới rồi, cứu mạng!"

Lúc Sở Thanh Vấn theo âm thanh ra ngoài, chỉ kịp nhìn thấy một vật to lớn màu lam đang chạy về phía xa, lập tức có một thân ảnh đuổi theo sau.

"Sư huynh, người kia hình như là ngũ sư đệ." Nam Tự mở mắt ra nhìn một hồi, đột nhiên kinh ngạc nói: "Đệ ấy một mình đuổi theo yêu thú rồi!"

Cả yêu thú và người ở phía xa đều không thấy nữa, diễn biến y như trong tiểu thuyết.

Sở Thanh Vấn nhớ rất rõ ràng cốt truyện ở đây: công chính một mình đuổi theo yêu thú, các đệ tử khác tìm kiếm nửa ngày đều không thấy cậu, không biết làm sao đành phải báo cho Bạch Thính.

Sau khi Bạch Thính biết chuyện liền tự mình xuống núi tìm người, bắt đầu chuyện tình với công chính.

Nghĩ tới đây, Sở Thanh Vấn nói: “Chúng ta cũng đuổi theo.”

“Vâng.” Nam Tự đáp, lấy hồ lô nhỏ màu tím treo trên thắt lưng xuống.

Hồ lô phút chốc lớn lên, Nam Tự không chút do dự, giẫm lên hồ lô, bay lên không trung đuổi theo.

Những người khác cũng lần lượt theo sau, chỉ còn lại Sở Thanh Vấn và Tạ Tự.

Sở Thanh Vấn không mang theo bội kiếm, cho dù có mang theo cũng không thể bay được, bởi vì y chỉ ở Luyện Khí trung kỳ, ngự kiếm bay đối với thể chất của y khó càng thêm khó.

Im lặng một lát, Sở Thanh Vấn nghe được tiếng kiếm, nghiêng đầu nhìn sang.

Tạ Tự đứng trên trường kiếm màu lam, rủ mắt nhìn y, trong mắt có chút cảm xúc nhàn nhạt.

Sở Thanh Vấn lập tức nhếch môi lộ ra ý cười nói: "Tiểu sư đệ, ta không mang theo bội kiếm, có thể đi cùng đệ không?"

Tạ Tự không nói gì, đôi mắt đen trong veo, như là ngầm đồng ý.

Sở Thanh Vấn cố gắng nhảy lên.

Trường kiếm màu lam đột nhiên bay lên cao, đuổi theo hướng Thịnh Hành và yêu thú biến mất.

Sở Thanh Vấn lúc đầu vẫn có thể tự thôi miên bản thân không nhìn xuống dưới, mắt nhìn về phía trước, nhưng tốc độ bay của kiếm càng ngày càng nhanh, y toát mồ hôi lạnh, đầu váng mắt hoa, cơ hồ theo bản năng túm lấy y sam của Tạ Tự.

Không biết có phải là do bản thân tưởng tượng hay không, Sở Thanh Vấn cảm giác được lúc mình đưa tay nắm lấy y sam, thân thể thiếu niên đột nhiên căng thẳng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play