Sư huynh ốm yếu cũng là nghề có độ nguy hiểm cao!

Chương 2: Tối nay ngủ sớm đi


4 tháng


Lúc nói ra lời này, y thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, cùng lúc đó, phần lý trí bị nhân vật Tạ Tự áp chế cuối cùng cũng quay trở lại.

Sở Thanh Vấn nhanh chóng lùi lại hai bước, kéo ra khoảng cách với thiếu niên.

“Thân là sư huynh, sao có thể không thích tiểu sư đệ.” Tạ Tự thấp giọng lặp lại lời y, nhưng bởi vì thanh âm rất êm tai, y thật sự nghe không được ý tứ khác.

Hắn nhìn chằm chằm Sở Thanh Vấn, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng trên mặt lại không có ý cười, nói: "Ý của sư huynh là, chán ghét trước đây đều là giả? Hay lời nói lúc này mới là giả?"

Cái lạnh từ bốn phương tám hướng lập tức ập đến, tựa như băng ngày đông từ trên trời rơi xuống, muốn đè chết người.

Sở Thanh Vấn cảm thấy dù có nói thế nào cũng không đúng, y tránh né Tạ Tự, muốn tiến về phía trước, nhưng bị Tạ Tự đưa tay ngăn cản.

Sở Thanh Vấn lại né sang hướng khác, nhưng thật bất ngờ, lần này Tạ Tự không ngăn cản y nữa.

Y bước nhanh về phía trước, không quan tâm đến bất cứ điều gì, vội vàng bỏ chạy: "Sư tôn tìm ta, tiểu sư đệ có chuyện gì để sau hãy nói."

Thiếu niên đứng đó nhìn bóng lưng Sở Thanh Vấn đi xa, đôi lông mày u ám.

Y bước đi rất nhanh, còn xiêu xiêu vẹo vẹo, thiếu chút nữa thì ngã xuống, có thể nghe thấy y tức giận nói ra một câu cổ quái.

Đáy mắt Tạ Tự không chút dao động, mãi tới khi không nhìn thấy người nữa mới quay người đi về hướng ngược lại.

*

Sở Thanh Vấn đi bộ ước chừng khoảng năm phút thì nhìn thấy điện nghị sự được viết trong tiểu thuyết.

Y vừa ho vừa đứng trước cửa điện nghị sự, gõ cửa xong y lại nhịn không được ho khan, mở miệng nói: "Sư tôn."

“Vào đi.” Một thanh âm ôn hòa vang lên, Sở Thanh Vấn lập tức cảm giác như toàn thân bị lông vũ ấm áp quét qua, cảm giác lạnh lẽo biến mất.

Y mở cửa, chậm chạp bước vào.

Ngồi bên trong là một nam tử một thân bạch sam, nhìn khoảng hai mươi tuổi, dung mạo ôn nhuận, lông mày cực đẹp, mái tóc dài được buộc cao một chút, phần còn lại buông nhẹ sang một bên.

Người đang cầm tách trà trên tay, nhìn thấy Sở Thanh Vấn, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, giọng nói như những viên đá tròn chạm vào bức tường nhẵn thín, cực kỳ trong trẻo dễ chịu: "Thân thể hiện tại thế nào?"

Câu nói này nhắc nhở Sở Thanh Vấn: Nguyên chủ cách đây không lâu bệnh nặng, nằm trên giường nửa tháng mới bình phục.

Thân thể này quả thực kém tới vô lý, y thở dài trong lòng xong, hướng Bạch Thính hành lễ: "Hồi sư tôn, thân thể đã không còn đáng ngại."

Trong phòng không đặt gì, nhưng từ lúc bước vào, Sở Thanh Vấn không còn cảm giác được lạnh lẽo, thân thể dần dần ấm lên, sắc mặt cũng trở nên dễ coi hơn.

"Ngồi đi." Bạch Thính phất tay.

Người trước nay chưa bao giờ ra vẻ, vừa tử tế vừa mạnh mẽ, lại cực kỳ dịu dàng và kiên nhẫn, cũng chính vì điều này, dưới tay có sáu đệ tử thì có bốn kẻ đối với người có tâm tư khác.

Sở Thanh Vấn ngồi xuống, lén nhìn khuôn mặt của nhân vật chính, trong lòng thầm nghĩ, không thể trách bốn sư đệ kia, là do Bạch Thính quá đẹp.

Người đẹp ai mà không thích.

Bạch Thính nói: “Tiểu trấn dưới núi gần đây không được yên ổn, có yêu thú hoành hành, Thịnh Hành và các sư đệ khác của con dự định ngày mai xuống núi điều tra, ta nghĩ thân thể của con còn chưa hoàn toàn bình phục, lần này không cần phải xuống núi nữa."

Sở Thanh Vấn nhớ nơi này.

Trong tiểu thuyết, nguyên thân không đi vì lý do sức khỏe, khiến Tạ Tự khá bất mãn với y.

Vừa nghĩ đến Tạ Tự, Sở Thanh Vấn liền nghĩ tới những lời bản thân nói trước đó, nhất thời có chút ủy mị thất thần.

"Thanh Vấn?" Hồi lâu không thấy phản ứng, Bạch Thính liếc nhìn Sở Thanh Vấn: "Con dường như hơi khác."

Sở Thanh Vấn bị lời này làm cho giật mình, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Bạch Thính tiếp tục nói: "So với mấy ngày trước đã có khí sắc hơn chút."

Mặt Sở Thanh Vấn sớm đã bị dọa sợ đến tái mét, y sờ sờ mặt, cảm thấy bản thân quá kinh ngạc, cố gắng thả lỏng cơ thể đang cứng ngắc vì căng thẳng của mình, đáp: "Sư tôn, thân thể của đệ tử đã không còn đáng ngại, có thể xuống núi. Huống hồ đệ tử đã lâu không xuống núi, thỉnh sư tôn cho phép đệ tử đi cùng.”

Y phải tìm cách nâng cao độ hảo cảm của Tạ Tự, sợ rằng đây là điều duy nhất trước mắt mà y có thể làm.

"Cũng tốt." Bạch Thính nghe xong cũng không nói nhiều, "Vậy ngày mai con cùng chúng xuống núi. Nhớ kỹ, sức khỏe của con không tốt, đừng ép buộc bản thân.”

“Vâng.” Sở Thanh Vấn đáp rồi chậm rãi rời khỏi điện nghị sự, thở phào nhẹ nhõm.

Lúc chuẩn bị rời đi, khoé mắt quét tới người đang đứng ở hành lang, Sở Thanh Vấn dừng lại một chút, quay người lại ngập ngừng gọi: “Thịnh sư đệ?”

Thiếu niên đứng đó nhìn chừng khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc bộ y phục lam trắng của đệ tử nội môn, nghe thấy tiếng gọi liền mang theo khoảng cách rõ ràng cung kính gọi một tiếng : "Sư huynh.”

Cậu có vẻ tương đối trầm mặc ít nói, bộ dáng cô tịch, lúc mặt không có biểu tình lộ ra vẻ bạc tình lãnh đạm, đối với Sở Thanh Vấn tuyệt không muốn nhiều lời, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía điện nghị sự, rõ ràng là đến gặp Bạch Thính.

Đây là nam chính.

Sở Thanh Vấn gần như có thể nhìn thấy vầng sáng trên đỉnh đầu nam chính.

Y khẽ gật đầu, lúc rời đi lại thêm một câu quan tâm: “Trời đang lạnh, nếu sư đệ không có chuyện gì thì mau quay về đi.”

Dù thế nào đi nữa, trước tiên cứ thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với nam chính, vạn nhất sau này có ích thì sao.

Sở Thanh Vấn của ban đầu rất tốt với các đệ tử khác, duy chỉ có Tạ Tự là ngoại lệ.

Vì vậy Thịnh Hành nghe xong cũng không có phản ứng gì, chỉ là ánh mắt cậu trong chốc lát rơi trên khuôn mặt trắng bệch đến đáng sợ của Sở Thanh Vấn, có chút trầm mặc.

Hiển nhiên, so với cậu, vị sư huynh này của cậu mới là người cần quay về nhất.

Sở Thanh Vấn chưa đi được mấy bước lại bắt đầu ho, cơ thể nặng nề sắp đứng không vững.

Y không thể chịu đựng được nữa, hận không thể trực tiếp chạy về chỗ ở của mình, y ngẩng đầu nhận thấy cảnh đẹp xung quanh.

Thái Nhất Tông trong tiểu thuyết có tổng cộng năm đỉnh núi, nơi họ ở là Trúc Tức Phong, đúng như tên gọi, khắp nơi đều có thể bắt gặp những rặng trúc xanh, sơn thanh thủy tú, cực kỳ đẹp mắt.

Xung quanh lúc này bao phủ một lớp sương mù nhè nhẹ, khung cảnh đẹp xuất thần khiến Sở Thanh Vấn trong giây lát quên cả ho.

Y bước đến bên gốc cây liễu, nhìn đàn cá vàng bơi lội dưới sông, bỗng chốc mê mẩn.

Mãi cho đến khi cơ thể cứng đờ, cử động bị hạn chế, Sở Thanh Vấn mới tỉnh táo lại, hà hơi vào lòng bàn tay, không khỏi lẩm bẩm: “Trời cũng không quá lạnh, may mà Sở Thanh Vấn là người tu tiên, sao thân thể lại tệ như vậy chứ. Tiểu thuyết có phải không logic không, lúc mình đọc tiểu thuyết thân thể của y cũng đâu có suy nhược tới vậy.”

Không phàn nàn thì không sao, vừa phàn nàn xong thì bắt đầu ho, lần này còn dữ dội hơn, âm thanh cũng không kìm nén lại được nữa.

Sở Thanh Vấn che chặt miệng, rất nhanh liền cảm giác được lòng bàn tay ươn ướt, bỏ xuống xem thử, đồng tử chợt co lại.

Máu trong lòng bàn tay y cực kỳ chói mắt, mùi máu tanh lan tràn trong miệng khiến Sở Thanh Vấn khẽ cau mày.

Yếu ớt như này, không phải y sẽ không sống tới lúc phản diện hắc hóa đã trực tiếp toi mạng đấy chứ?

Không được, y không thể chết sớm như vậy được.

Sở Thanh Vấn nhịn xuống cơn ho khan phía sau, nhấc chân đi về chỗ ở của mình, kết quả vừa bước ra liền nhìn thấy Tạ Tự.

Thiếu niên lặng lẽ đứng sau cái cây gần đó, hờ hững nhìn về phía này, dáng vẻ kia không biết đã ở đó bao lâu rồi.

Lúc Sở Thanh Vấn trầm tư tự hỏi nên bày ra biểu cảm gì với hắn, Tạ Tự đã bước lại gần.

Trong tiểu thuyết, bia đỡ đạn Sở Thanh Vấn đối với các sư đệ khác đều là: Sư đệ, đã ăn gì chưa? Sư đệ, ngủ có ngon không? Sư đệ, cẩn thận bị thương...

Nhưng đối với Tạ Tự y lại không che đậy sự ghê tởm của mình: Tránh xa ta ra, cho ngươi nói chuyện chưa? Lắm lời. Lùi lại, cút đi...

Mà Tạ Tự từ lúc bắt đầu bối rối chuyển sang buồn bã tức giận, sau đó là đủ kiểu đáp trả, mỉa mai và khiêu khích, chỉ vì cố ý làm cho nguyên thân không vui.

Sở Thanh Vấn nhớ lại những lời nói quá đáng đó, y cảm thấy cổ mình lạnh buốt, dứt khoát không bao giờ dám dùng lại biểu cảm và lời thoại của nguyên chủ nữa.

Cho nên lúc Tạ Tự đi tới, y cảm thấy mình không nên sợ hãi hắn như vậy, cố gắng nở ra nụ cười nịnh nọt: "Sư đệ."

Có lẽ là vì câu nói yêu thích trước đây của y quá mức hãi hùng, nụ cười của y không khiến thiếu niên có phản ứng quá lớn.

Hắn chỉ hạ mi mắt, nhìn vết máu trên lòng bàn tay Sở Thanh Vấn.

Sở Thanh Vấn trời sinh đã trắng, lại thêm thân thể quanh năm không tốt, vẫn luôn sinh bệnh, lòng bàn tay không hồng hào như người bình thường mà trắng hơn, sau khi dính máu, nhìn thấy mà đau lòng.

Phát hiện hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tay mình, Sở Thanh Vấn vội vàng giấu hai tay ra sau lưng, có không thoải mái nói: "Sư đệ nếu không có chuyện gì, ta liền về chỗ ở đây."

Có lẽ do ho quá nhiều, giọng y khản đặc, tựa hồ sắp không nói được nữa.

Tạ Tự không nói chuyện, cũng không ngẩng đầu lên, dường như không nghe được câu hỏi của Sở Thanh Vấn.

Sở Thanh Vấn không biết có phải hắn cố ý phớt lờ y hay không, chỉ có thể né tránh hắn, đi về phía trước.

Y đi được hai bước, không khỏi quay đầu lại nhìn, nơi đó đã không có ai, chỉ còn cành liễu lay động trong gió.

Lại quay đầu lại, nhìn thấy chút vạt áo, nhìn kỹ một chút, thiếu niên đã đứng bên cạnh y, dáng vẻ tựa hồ muốn đi theo y.

Nguyên thân trước đây mặt lạnh đối đãi, việc hắn cố ý đi theo hòng làm nguyên thân chán ghét cũng không phải là chưa từng có.

Sở Thanh Vấn trong lòng thở dài.

Vốn dĩ Sở Thanh Vấn là người gây ra chuyện, sao cuối cùng người phải gánh chịu lại là mình.

Sở Thanh Vấn chỉ có thể cố gắng hết sức để phớt lờ cảm giác áp bức mạnh mẽ và sự hiện diện của thiếu niên bên cạnh, quay trở lại nơi ở của mình.

Vừa bước vào phòng, đang định đóng cửa lại, người phía sau đột nhiên gọi không rõ ý vị: “Sư huynh.”

Sở Thanh Vấn dừng một chút, quay người lại chờ đợi lời tiếp theo.

Kết quả Tạ Tự không nói gì, chỉ nhìn Sở Thanh Vấn, đôi mắt sâu như hồ nước lạnh lẽo dường như muốn nuốt chửng y.

Tim Sở Thanh Vấn đập thình thịch, lập tức hối hận nhìn hắn: “Sao vậy?”

Hôm nay y ra ngoài bị lạnh cứng, thân thể căn bản không chịu nổi, làn da lộ ra ngoài bắt đầu đỏ lên, sắc mặt bắt đầu có chút xám xịt, môi hơi tím.

Tạ Tự thu hồi ánh mắt, lùi về phía sau một bước, khẽ cau mày.

Này là không định nói chuyện nữa à?

Thấy bộ dáng hắn không vui lắm, Sở Thanh Vấn suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Sáng mai phải xuất tông, sư đệ tối nay ngủ sớm đi."

Y không đợi Tạ Tự kịp nói gì liền đóng cửa lại, rửa tay sạch sẽ rồi trốn vào giường, nhưng vẫn không thoát khỏi hậu quả của việc hắt hơi.

Không phải tất cả các tông môn đều có kết giới bảo vệ sao? Nhiệt độ thời tiết chắc hẳn khác với bên ngoài, sao vẫn lạnh thế này.

Hay là y quá yếu rồi, yếu đến mức căn bản không phải thân thể con người bình thường, cho dù có kết giới bảo hộ tông môn cũng không có tác dụng gì.

Sở Thanh Vấn đang suy nghĩ, lại không khỏi muốn hắt hơi, khóe mắt xuyên qua của sổ nhìn thấy Tạ Tự đứng thẳng như thân trúc trước cửa, vẫn chưa rời đi, y lập tức kìm tiếng hắt hơi lại.

Dù đã sống ở thời hiện đại hơn hai mươi năm, so với Tạ Tự lớn hơn vài tuổi, Sở Thanh Vấn vẫn không nhìn thấu được hắn.

Thiếu niên lặng lẽ đứng đó, gió thổi nhẹ qua y sam làm cả người hắn tăng thêm mấy phần cảm giác cô đơn, khiến người ta cảm thấy xót xa không thể giải thích được.

Hắn tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Sở Thanh Vấn, quay đầu nhìn lại.

Khoảng cách quá xa, Sở Thanh Vấn nhìn không rõ cảm xúc trong mắt Tạ Tự, nhưng tim y lại đập mạnh khó hiểu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play