Sư huynh ốm yếu cũng là nghề có độ nguy hiểm cao!

Chương 1: Ta cực kỳ thích tiểu sư đệ


3 tháng


Trong gian phòng bài trí rất đơn giản: một chiếc giường, một chiếc bàn, trên bàn đặt một chiếc gương đồng.

Tổng thể sạch sẽ, đơn giản mà trang nhã, không có chút phong cách hiện đại.

Nam tử ngồi trước bàn hơi nghiêng về phía trước, chiếc gương đồng mờ ảo phản chiếu một khuôn mặt nhợt nhạt và ốm yếu nhưng không mảy may che giấu được vẻ đẹp tuyệt sắc.

Vốn nên là một mỹ nhân bệnh tật, nhưng đôi mắt đen trong trẻo đầy vẻ mờ mịt, sinh ra chút cảm giác không ăn nhập.

Ninh Hướng không thể tin gõ gõ gương, nhéo nhéo mặt, cảm nhận được linh lực khô cạn gần như không còn trong cơ thể, lâm vào tuyệt vọng.

Thực sự không phải là mơ.

Trước khi đi ngủ y đã đọc một cuốn tiểu thuyết sư tôn*, vì lúc làm việc y vẫn luôn nghe đồng nghiệp bàn tán về việc bất cẩn xuyên sách, xuyên thành sư tôn là nguy hiểm nhất, bởi vậy mà lúc đọc y đã kinh hồn bạt vía, sợ mình cũng sẽ theo trào lưu mà xuyên luôn.

*Tiểu thuyết sư tôn: loại tiểu thuyết mà sư tôn là nam chính

--- Không ngờ ngủ một giấc tỉnh dậy thực sự xuyên luôn rồi.

Có điều không phải là sư tôn, mà là sư huynh thanh lãnh xuất trần, bệnh nặng đến mức cầm kiếm cũng tốn sức.

Ở đoạn trước của cuốn tiểu thuyết, sư tôn được một số đệ tử mơ tưởng tới. Sau này khi biết được, muốn cách xa đã không kịp nữa. Cuối cùng trải qua nhiều sự việc, cùng với một trong những đệ tử, chính là công chính, tu thành chính quả.

Trong sách còn có một nhân vật phản diện nham hiểm điên cuồng, thoạt đầu có vẻ bình thường, kết cục lại đột nhiên vặn vẹo hắc hóa, đại sát tứ phương.

Người đầu tiên bị hiến tế trong số đó chính là y, bia đỡ đạn - đại sư huynh xuất hiện hiếm hoi.

Nguyên nhân rất đơn giản, Sở Thanh Vấn vốn là người cô lãnh thanh cao, đối với người mà bản thân không thích tuyệt đối sẽ không cho sắc mặt tốt, phản diện vừa khéo là người mà y không thích nhất.

Về phần nguyên nhân, trong tiểu thuyết không đề cập đến, chỉ viết rằng nguyên thân mỗi ngày đều hỏi han ân cần các sư đệ khác, quan tâm không gì sánh được, đối với phản diện lại lạnh lùng trầm mặc, tiêu chuẩn kép mắng mỏ hắn.

Do đó người mà phản diện ghi hận đầu tiên chính là y, tự nhiên trở thành kẻ đầu tiên bị khai đao.

Vì vậy, tuy y không xuyên thành nghề sư tôn nguy hiểm, nhưng xuyên thành ma ốm đại sư huynh cũng không tốt chút nào.

Cảnh giới tu luyện trong tiểu thuyết được chia thành: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Hóa Nguyên, Nhập Thần, Thái Hư.

Mà nguyên thân ban đầu lưu lạc đầu đường xó chợ, bị nam chính Bạch Thính bắt gặp, đưa về Thái Nhất Tông nhận làm đệ tử nội môn mười năm, nhưng y vẫn ở Luyện Khí trung kỳ*, là một phế vật.

*Mỗi cảnh giới đều chia thành ba kỳ: sơ, trung, hậu

Mặc dù những sư đệ khác có tu vi cao hơn y không bất kính, cũng không hề có thái độ coi thường, nhưng cơ thể y mỗi ngày không xảy ra chuyện này cũng xảy ra chuyện kia. Tóm lại một câu chính là bình hoa dễ vỡ, đi đâu cũng phải cẩn thận từng ly từng tý.

Ví dụ như hiện tại mặc một chiếc áo lót mỏng manh ngồi vào bàn không lâu, Ninh Hướng đã không thể chịu đựng được nữa, cơ thể bắt đầu run rẩy không ngừng, hàm răng thậm chí va chạm lên xuống.

Nghiệp chướng, thân thể yếu đuối này thì có thể làm được cái gì?

Ninh Hướng nhắm mắt lại, không thể không thừa nhận sự thật bản thân đã xuyên thành Sở Thanh Vấn.

Cửa sổ hé mở, chim bay ngang qua.

Tiếng bước chân nhanh chóng đến gần, cho đến khi dừng lại ở cửa, sau đó lập tức có tiếng gõ cửa vang lên, người bên ngoài nhẹ nhàng nói: "Đại sư huynh, sư tôn cho gọi."

Ninh Hướng lớn tiếng đáp: "Tới đây."

Y cực ít khi nói chuyện, cổ họng khàn đặc, âm thanh lớn như vậy kéo theo cổ họng khô khốc như bị kim châm.

Ninh Hướng cơ hồ theo bản năng rót cho mình một tách trà, bất ngờ nhận ra trà nguội thì đã muộn.

Chất lỏng lạnh buốt trượt qua cổ họng yếu ớt khiến nó càng đau hơn, chưa kể còn kích thích cổ họng ngứa ngáy khó chịu.

Y đặt tách trà xuống, ho một cách thống khổ.

Khuôn mặt tái nhợt bởi vì cơn ho dữ dội cùng hít thở không thông mà ửng hồng bất thường.

Ninh Hướng nắm chặt ngón tay trên bàn, do dùng quá nhiều lực nên đầu ngón tay bắt đầu trắng bệch.

Y cảm thấy bản thân thiếu chút nữa đã nôn hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài.

Khắp cơ thể từ trên xuống dưới đâu đâu cũng là bệnh, lại còn phải trốn tránh khỏi bị giết hại, xuyên vào cuốn sách này quả là xuyên tới cấp độ địa ngục Tu La.

Ho đến mức đầu váng mắt hoa, Ninh Hướng không biết mình nên nằm yên kệ sự đời, chấp nhận xuyên sách hay tìm cách quay về.

Y không dám uống thêm nước nữa, đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, nghĩ đến tính cách Sở Thanh Vấn, cố gắng làm theo, tránh việc bị bại lộ.

Không lâu sau, cửa phòng mở ra, nam tử mặc y phục màu lam trắng của đệ tử nội môn bước ra.

Y bước đi nhẹ nhàng, đôi môi đã bớt đi sắc trắng, mới đi chưa được hai bước, khuôn mặt trắng như tuyết vì lạnh mà hiện lên màu hồng nhè nhẹ, dưới suối tóc đen óng ả lộ ra vẻ đẹp không gì sánh được.

Sở Thanh Vấn mím môi, vui mừng vì người vừa nói ban nãy đã không còn ở đây nữa. Nếu không vẫn phải lo lắng bị bại lộ.

Y chịu đựng cảm giác lạnh lẽo trong không khí, vừa đi về phía điện nghị sự của Trúc Tức Phong*, vừa không nhịn được suy nghĩ lung tung.

*: phong, nghĩa là đỉnh núi cao

Y bị phản diện Tạ Tự giết chết là vì đối xử tệ bạc với Tạ Tự, quá tiêu chuẩn kép. Vậy nếu trước khi Tạ Tự hắc hóa, đối xử với hắn tốt hơn một chút, thì liệu hắn có ngừng căm ghét mình, không giết mình nữa hay không?

Không được, nếu như trực tiếp đối xử tốt với hắn, Tạ Tự nhất định sẽ nghi ngờ, chẳng lẽ phải âm thầm lặng lẽ?

Nếu không cứ trực tiếp chuồn là được rồi, dễ dàng lại đỡ việc.

Một cơn gió thổi qua, mang theo cái lạnh thấu xương, thân thể run rẩy không ngừng, Sở Thanh Vấn không khỏi ho khan.

Dù thế nào đi nữa, y cũng sẽ cố gắng nghĩ cách tránh khỏi kết cục ban đầu của mình, y sợ đau, cũng không muốn chết.

Từ nơi ở đến điện nghị sự không xa, sau khi suy tư, Sở Thanh Vấn ngẩng đầu nhìn xem mình đã đi đến đâu, chợt chú ý đến một bóng người.

Dưới gốc cây không xa có một thiếu niên đang đứng, trên người mặc một bộ y phục đệ tử nội môn giống y.

Bởi vì hắn đứng nghiêng một bên, Sở Thanh Vấn không nhìn rõ mặt, nhưng có thể cảm giác được trên người đối phương khí tức lạnh lẽo không được phép tới gần, còn có cảm giác nguy hiểm.

Mí mắt y đập loạn xạ, nhắc nhở y rằng sắp xảy ra chuyện không hay. Ngay lúc Sở Thanh Vấn đang định quay đi, đối phương dường như phát giác, quay đầu nhìn sang.

Nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm, nội tâm Sở Thanh Vấn chấn động, nhanh chóng tìm kiếm trong đầu.

Thiết lập công ban đầu khá trầm mặc cô tịch, bình thường sẽ không ra ngoài. Không một đệ tử nào khác của sư tôn có tính cách này, nhìn thấy y đều sẽ chào hỏi, duy nhất còn lại chỉ có phản diện âm hiểm điên cuồng kia.

Thấy hắn khẽ nhíu mày, khuôn mặt thoáng lộ vẻ tàn nhẫn đến đáng sợ, Sở Thanh Vấn lập tức xác định, thiếu niên này chính là tiểu sư đệ, tương lai sau khi hắc hóa sẽ chém Sở Thanh Vấn thành từng mảnh - Tạ Tự.

Sao có thể xui xẻo thế cơ chứ, vừa mới xuyên tới đã va phải phản diện, y căn bản chưa chuẩn bị gì để đối mặt với hắn.

Sở Thanh Vấn lùi về phía sau một bước, dưới ánh mắt có thể lạnh chết người của Tạ Tự, y có chút hoảng sợ.

Y muốn quay về phòng mình, chuyện còn lại để sau hãy nói, nhưng lông mày Tạ Tự hết cau lại rồi giãn ra, chậm rãi tiến đến gần với vẻ trào phúng.

Sở Thanh Vấn sợ hắn cố ý tới tìm phiền toái, càng sợ hắn hắc hóa trước thời hạn, lui về phía sau mấy bước, sợ đến mức muốn chạy, động không được, muốn cười, cười không ra.

Dưới đôi mắt đen láy dường như có thể cướp đi sự sống vạn vật của thiếu niên, y như bị đóng băng, không thể phản ứng gì chỉ có thể nhìn Tạ Tự càng ngày càng gần mình, cuối cùng dừng lại trước mặt anh.

Gió mang theo mùi thơm nhàn nhạt nhưng cũng không thể xoa dịu trái tim hoảng loạn của Sở Thanh Vấn.

Tức thì, miêu tả về việc Tạ Tự giết Sở Thanh Vấn trong tiểu thuyết hiện lên trong đầu y: trước là một kiếm xuyên tim, sau là kiên nhẫn lột da trút giận, lấy máu đầu tim rửa hận, cuối cùng cắt bỏ gân cốt tay chân, nhìn y kéo dài hơi tàn bò trên mặt đất, vẻ mặt nham hiểm nói một câu: "Trước đây lúc sư huynh cao cao tại thượng nhìn ta, có nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?"

Một luồng hương thơm dịu nhẹ phía sau ập đến, Sở Thanh Vấn bất đắc dĩ nhắm mắt lại , nuốt xuống một ngụm khí.

Gió lạnh khiến Sở Thanh Vấn toàn thân run rẩy, dần tỉnh táo lại.

Càng khiến sống lưng y rùng mình hơn nữa là đôi mắt của Tạ Tự, không có thứ cảm xúc mà con người nên có, hệt như một con rối trên dây.

Y cảm thấy toàn bộ máu thịt trong cơ thể đều sợ hãi trước sự tiếp cận của Tạ Tự, như thể khoảnh khắc tiếp theo sẽ lần lượt nổ tung.

Cổ họng y khô khốc đến mức châm chích khó chịu.

Thiếu niên với khuôn mặt bình tĩnh cao hơn Sở Thanh Vấn rất nhiều, thấy y nhìn đi chỗ khác, mắt hơi cụp xuống, vẻ mặt âm trầm: "Sư huynh hiện tại ngay cả một ánh mắt cũng không nguyện ý nhìn ta sao?"

Sở Thanh Vấn kinh ngạc nghiêng đầu, nhìn thấy Tạ Tự bộ dáng như sắp sụp đổ.

Nội tâm y gào thét y chỗ nào không nguyện ý nhìn, là không dám.

Ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên nhìn y, Sở Thanh Vấn có ảo giác trường kiếm đang kề trên cổ y, có thể tiễn y bất cứ lúc nào.

Bây giờ phải nói gì thì phản diện mới không giết y?

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vào thời điểm quan trọng đầu óc y lại trống rỗng, không nghĩ ra được điều gì hữu ích, Sở Thanh Vấn không ngừng thúc giục bản thân mau mở miệng nói chuyện, tùy tiện nói gì đó cũng được.

“Sư huynh?” Sự im lặng kéo dài khiến ngữ khí của Tạ Tự tràn ngập châm biếm cùng bất mãn, lập tức cảm giác áp bức mãnh liệt xuất hiện, dần dần tiến về phía y.

Bóng tối bao trùm, đầu Sở Thanh Vấn phát nhiệt. Cảnh tượng giết người và câu nói của Tạ Tự không ngừng lóe lên trong đầu y.

Ý thức y hỗn loạn, có chút không phân biệt được bản thân rốt cuộc đang gặp gỡ Tạ Tự, hay là Tạ Tự đang giết mình.

Cuối cùng không biết vì sao, y mở miệng nói: “Ta không phải, ta không có, ta cực kỳ thích tiểu sư đệ, sao lại không muốn nhìn tiểu sư đệ chứ? Ta chỉ là ngượng ngùng không dám."

Vốn đã quen với bộ dạng của y nên cố ý giễu cợt, Tạ - đã chuẩn bị sẵn sàng để bị đối xử lạnh lùng - Tự: “…?”

Hắn nhìn thẳng vào Sở Thanh Vấn, hận không thể đào một cái lỗ trên người y.

Nói xong, Sở Thanh Vấn mới ý thức được mình vừa nói cái gì, lập tức cúi đầu, không dám nhìn Tạ Tự.

Xong rồi.

Cái miệng này chẳng những vô dụng mà còn nói ra những điều đáng sợ hơn nữa.

Thế này không phải trực tiếp bại lộ rồi ư? Dựa theo tính cách trước đây của Sở Thanh Vấn, loại lời nói như vậy tuyệt đối không thể thốt ra được.

Xung quanh lại rơi vào im lặng, Sở Thanh Vấn càng cúi đầu càng sâu.

Tạ Tự nhìn thân thể Sở Thanh Vấn rõ ràng cứng ngắc, vẻ mặt kỳ quái, giọng điệu không chút cảm xúc hỏi: "Sư huynh cực kỳ thích ta? Chứ không phải nhìn ta chỗ nào cũng không vừa mắt, cố ý trêu đùa ta ư?"

Hắn lại tiến đến gần, chỉ để lại một khoảng cách nhỏ giữa hắn và Sở Thanh Vấn.

Khoảng cách gần hơn, hắn mới thấy khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy trước mặt có chút căng thẳng, khác hẳn với vẻ ghê tởm và phản kháng lúc trước, y bây giờ như đang sợ hãi điều gì đó, chiếc cổ mảnh khảnh yếu ớt căng thẳng đến mức run rẩy.

Sợ mình như vậy?

Tạ Tự mím môi, trong mắt hiện lên vẻ bất mãn, nhưng rất nhanh lại chìm vào bóng tối.

Sở Thanh Vấn lưng đầy mồ hôi lạnh, thấm đẫm y phục, làn gió thổi qua khiến y không khỏi rùng mình, cảm nhận được tay chân lạnh buốt đồng thời trong lòng cũng rét run.

Y lén lút ngẩng đầu, cố gắng nắm bắt chút cảm xúc nào đó trên gương mặt Tạ Tự để đáp lại mấy lời kia, nhưng cái gì cũng nhìn không ra, căn bản cũng không đoán được Tạ Tự đang nghĩ gì.

Sở Thanh Vấn chỉ có thể thẳng lưng, kiên trí đến cùng nói: "Đâu có, thân là sư huynh, sao có thể không thích sư đệ chứ?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play