Chương 5:
Tác giả: Hoán Cáp
Chuyển ngữ: Lại là Panh Panh đây
Truyện chỉ được chuyển ngữ tại app T-Y-T. Vui lòng không mang bản dịch đi nơi khác, xin cảm ơn!
___________________________________
Bên kia.
Lục Hoài nhăn mày lại, cảm thấy sự tình không đơn giản.
Cậu vốn dĩ chỉ muốn chặn lại nhị hoàng tử, lại không nghĩ rằng Cố Diễm cũng đi theo.
Kỳ quái chính là, kia sự kiện này rõ ràng phát sinh sau này.
Trong sách, khi cửu vị hoàng tử đoạt ngôi, Cố gia đứng ở bên đương kim Thánh Thượng, diệt trừ không ít chướng ngại vật, trong đó bao gồm mối uy hiếp lớn nhất - Cửu hoàng tử.
Sau này, này đó tàn dư tiền triều tắm máu mẫu thân Cố Diễm, chém đứt tay chân đại ca hắn.
Cố gia tổn hại nghiêm trọng.
Khi Nhị hoàng tử đăng cơ là lúc Cố Diễm biết được nhị hoàng tử cùng dư nghiệt tiền triều có quan hệ mật thiết, cuối cùng vứt bỏ sự lạnh nhạt trước kia, bắt đầu nhân sinh đầy dối lừa.
Nhưng sự tình này vẫn chưa phát sinh, Nhị hoàng tử hiện tại không phải là học sinh ưu tú nhất trong lòng Cố Diễm à?
Lục Hoài lại lần nữa hoài nghi mức độ đáng tin của nguyên văn.
Đối diện, nhị hoàng tử liên tiếp ngậm bồ hòn*, rốt cuộc bắt đầu tiến vào vấn đề chính.
(*) Quả bồ hòn chát đắng mà dân gian mượn nó để nói về ý nghĩa nhẫn nhục, chịu đựng (tựa như ngậm bồ hòn) dù bề ngoài vẫn phải tỏ ra vui vẻ, trong câu thành ngữ trên, đang mang lại "vị ngọt" cho người trồng.
“Hoàng huynh, ngươi có nhớ rõ, thần đệ lúc trước đưa ngọc bội cho người không.”
“ n?”
Lục Hoài rũ xuống mi mắt, ra vẻ nghi hoặc, “Hẳn là rơi xuống nước rồi, bổn cung có phái người đi tìm, đáng tiếc không tìm được. Ai, nhị đệ hôm nay tiến đến đây, là muốn lấy lại ngọc bội sao?”
“Vật đưa rồi làm sao có thể lấy lại.”
Nhị hoàng tử thở dài: “Chỉ là, không nghĩ đến là sẽ bị mất đi…… Thần đệ cũng không trách hoàng huynh, hoàng huynh rơi xuống nước, ai lại ngờ nó phát sinh.”
Lục Hoài buồn bã nói: “Đúng vậy, bổn cung thân thể không tốt, làm mất ngọc bội, càng khó chịu, ngay cả bánh Như Ý cũng ăn không được, nhị đệ thứ lỗi.”
“Hoàng huynh……”
Nhị hoàng tử cười cười, đột nhiên sát vào, “Hoàng huynh còn có nhớ hay không, lần trước cũng là như thế, hoàng huynh nói ngọc bội không tìm thấy, kết quả thần đệ giúp hoàng huynh sửa sang y phục, ngọc bội liền rơi ra.”
“Không nhớ rõ.”
Đó là việc Thái Tử làm, cùng Lục mỗ ta có quan hệ gì đâu?
Nhị hoàng tử ý cười không đến, lại không nói chuyện.
Lục Hoài tiếp tục đốt lửa: “Bất quá, nói không chừng ngươi cùng bổn cung ôn một chút chuyện, ngọc bội sẽ thật sự rơi ra.”
Nhị hoàng tử nhướng mày, chắp tay: “Cùng hoàng huynh đơn độc nói chuyện tự nhiên là rất tốt, nhưng hoàng huynh có vẻ rất thích cái ngọc bội này, nếu là thật sự bị mất, thật sự đáng tiếc, vừa lúc hôm nay ở đây, để thần đệ hỗ trợ tìm xem, có được không?”
“Nhị đệ khăng khăng phải làm như thế sao?”
Lục Hoài híp mắt: “Nếu không tìm được thì làm sao bây giờ?”
Nhị hoàng tử thần sắc biến đổi, “Lời này của hoàng huynh có ý gì? Chẳng lẽ cho rằng thần đệ……”
Nói, hắn liếc Cố Diễm, tựa như có điều cố kỵ, thở dài: “Không tìm được ngọc bội mà hoàng huynh luôn tâm niệm, là thật không có duyên, chờ ngày nào đó, thần đệ lại đưa thêm ngọc bội cho hoàng huynh……”
Nhị hoàng tử xoa giữa mày, sắc mặt âm trầm không rõ, khi ngẩng đầu, lại là trước sau như một.
Lục Hoài nhắm hai mắt.
“Nhị đệ, thật có tâm.”
Cá đã cắn câu.
Vừa dứt lời, liền thấy gió nhẹ phất qua, lay động tóc bên tai Lục Hoài.
Giây sau, vài sợi tóc đen nghịch ngợm dính trên sườn môi của cậu, phong cảnh kiều diễm vô hạn.
Thiếu niên, đôi mắt lơ đễnh dưới ánh mặt trời ấm áp, lóa mắt vô cùng.
Cảm xúc trong đáy mắt Cố Diễm rốt cuộc cũng thay đổi, đáng tiếc trong chớp mắt, lại hóa thành một mảnh yên tĩnh.
Nhị hoàng tử vẫn cười giả ý, nhưng hơi nghiêng đầu.
Thị vệ toàn bộ được phái đi.
Truyện chỉ được chuyển ngữ tại app T-Y-T. Vui lòng không mang bản dịch đi nơi khác, xin cảm ơn!!!
__________________
Lục Hoài liếc Cố Diễm phía sau, phát hiện đối phương đang cúi đầu, nhìn không ra dị thường, vì thế cậu đem ánh mắt dời về phía Nhị hoàng tử đang chỉ huy thị vệ ra vào.
Chỉ thấy Nhị hoàng tử lấy danh là lo lắng ngọc bội bị cung nhân trộm cắp, trắng trợn bắt đầu lục soát cung nhân trong Đông Cung, không thèm để ý mặt mũi Lục Hoài, thậm chí cảm giác được ánh mắt Lục Hoài, cười cười đến gần cậu.
Mắt Lục Hoài hơi nheo lại.
Nguyên thân trước kia thực sự không lấy ra sao?
Không, không đề cập lợi ích, nhị hoàng tử chính là đệ đệ ngoan ngoãn kính yêu huynh trưởng.
Một khi bị bại lộ, cảm thấy đối phương bằm trong tầm kiểm soát, sau chắc cũng sẽ xé rách mặt.
Rốt cuộc, ở trong nhận thức của mọi người, hoàng đế sẽ không lập một người tàn phế làm Thái Tử thời gian dài.
Mà hiện tại có vài vị hoàng tử, chỉ có nhị hoàng tử văn thao võ lược* mọi thứ xuất chúng, càng đừng nói đến rằng đối phương được Hoàng Hậu nuôi nấng dưới gối, đại thần trong triều phần lớn đứng bên Nhị hoàng tử.
(*)THAO LƯỢC: Ngày xưa, những người giỏi về quân sự, về điều binh khiển tướng thường được gọi là có tài thao lược. Trong câu này ý chỉ vừa giỏi về văn vừa giỏi về võ.
Mà lần thử này, biểu hiện của Lục Hoài quá dị thường, thêm thái độ vi diệu của Cố Diễm, nhị hoàng tử lo lắng Lục Hoài nhìn ra cái gì, sợ cậu đem ngọc bội giấu đi để đối phó mình.
Nếu không dựa theo “cảm tình” trước kia của hai người, nhị hoàng tử sẽ không cố xé rách mặt trước mặt người ngoài.
Hôm nay, trừ phi nhị hoàng tử tìm được ngọc bội, nếu không sẽ đem Đông Cung lục tung.
Tuy nhiên, ngọc bội chính là quả bom, mở ra vận mệnh bi thảm của Thái Tử.
Không chỉ Nhị hoàng tử lo lắng, mà Lục Hoài cũng lo lắng.
Trước hết phải ra tay trước, để tránh nhị hoàng tử cho cậu đội nắp nồi.
Lục Hoài liếc Cố Diễm.
Biểu hiện của cậu là do cố ý, nhưng thái độ Cố Diễm chuyển biến, lại là……khác thường.
Đầu ngón tay thon dài tái nhợt của Lục Hoài gõ nhẹ trên xe lăn.
Quên đi, tâm tư Cố Diễm thâm sâu khó lường, nhưng trước mắt đối chính mình vô hại.
Trái lại tâm tư nhị hoàng tử, mặc kệ trong lòng đối với Cố Diễm suy đoán hay kiêng kị thế, trên mặt lại không biểu lộ ra một phần.
Cũng đúng thôi, đắc tội Thái Tử không được sủng ái, nhiều nhất bị trách phạt, cũng hơn so với cho người đem ngọc bội giao cho Hoàng Thượng, hoàn toàn mất con đường trở thành Thái tử.
Đắc tội Cố Diễm, rõ ràng không đụng được Cố gia, trong thời khắc mấu chốt này, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
“Hoàng huynh.” Nhị hoàng tử cúi người, “Thần đệ muốn cùng hoàng huynh nói chuyện một lát”
Nói xong, hắn cười như không cười nhìn Cố Diễm, ônnhuận nói: “Thái phó, có thể ở đây chờ một lát không.”
Cố Diễm rốt cuộc ngẩng đầu, áo bào màu trắng đụng phải mặt Lục Hoài, gây ra một chút ngứa ngáy.
Lục Hoài nhịn không được nhìn về phía Cố Diễm, lại thấy môi mỏng đối phương khẽ mở, lại hỏi ra một câu khiến người khác khó hiểu.
“Điện hạ, ngọc bội khi đưa cho Thái Tử, có từng nghĩ tới là sẽ bị mất không.”
Nhị hoàng tử căng thẳng, thiếu chút nữa cho rằng Cố Diễm sẽ nói ra sự tình…… Có lẽ là hắn đa nghi.
Hắn lấy lại bình tĩnh, cười nói: “Thái phó chê cười, ngọc bội kia là vật cực kì trân quý, hoàng huynh cùng ta đương nhiên không muốn nó bị mất đi, hay là nói, thái phó đã nhìn thấy ngọc bội, biết nó đang ở đâu?”
“Không biết, bất quá…...”
Cố Diễm đem tay ấn ở hai bên xe lăn, cả người che lại Lục Hoài, đầu ngón tay hắn như không cẩn thận lướt qua cổ Lục Hoài, lại như bị phỏng tay, nhanh chóng lấy ra.
“Khi Thái Tử điện hạ rơi xuống nước, là thần đem điện hạ cứu lên, thần vì điện hạ mặc quần áo, thỉnh thái y, từ đầu đến cuối, vẫn chưa gặp ngọc bội nào, hiện nay trong điện ngoài điện đều đã đi tìm, hồ sen cũng có người đi xuống xem xét……”
Nhị hoàng tử lặng lẽ nắm chặt nắm tay, đang muốn mở miệng, Cố Diễm liền nói tiếp: “Mặc dù ngọc bội trân quý, chung quy vẫn là vật chết, vì vật này mà tiêu phí nhiều người tìm kiếm, đánh động lớn vậy, thần cho rằng không ổn, đương nhiên, thần biết nhị điện hạ là do huynh đệ tình thâm, nhưng bệ hạ đã đề xướng tiết kiệm, đại thần trong triều không một ai không biết, nếu truyền ra cái gì, bệ hạ trách tội, thần nói gì cũng là vô dụng.”
Vừa dứt lời, Cố Diễm dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã, nhị hoàng tử sắc mặt đại biến, miễn cưỡng kéo khóe miệng: “Thái phó nói rất đúng, là ta suy nghĩ không chu toàn.”
Nói xong, ngăn cản thị vệ tiế tục tìm kiếm.
Không khí nhất thời có chút giằng co, nhị hoàng tử cũng không đi, chỉ bình tĩnh nhìn hai người.
Lục Hoài thở dài.
Đông Cung bị lục tung, cậu cũng cảm thấy không sao cả, không ngờ khiến cho nam chủ cùng vai ác đối đầu, nếu là nhị hoàng tử không bình tĩnh lại……
Không được, cậu đến để ngăn nhị hoàng tử tìm đường chết, nam chủ khi chưa hắc hóa tính tình lãnh đạm, một khi hắc hóa, đó chính là băng lạnh thẩm thấu vào xương cốt, ngay cả ánh dương cũng không thể làm được gì.
Suy nghĩ một lát, Lục Hoài ho khan một tiếng, “Ngọc bội bị mất, bổn cung thật là đáng tiếc, nếu nhị đệ muốn cùng bổn cung trò chuyện, đương nhiên không thể tốt hơn.”
Cậu cười nhẹ, ôn hòa nhìn Cố Diễm: “Tâm ý Thái phó bổn cung biết, cũng thỉnh thái phó chờ một lát.”
Cố Diễm trầm mặc một lúc lâu, nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Hoài nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó từ chối cung nhân tiến tới, tự mình đẩy xe lăn tiến vào nội điện, gọi: “Nhị đệ, không phải muốn cùng bổn cung nói chuyện sao?”
Nhị hoàng tử nắm tay lại, vung ống tay áo, đi vào.
Truyện chỉ được chuyển ngữ tại app T-Y-T. Vui lòng không mang bản dịch đi nơi khác, xin cảm ơn!!!
Cố Diễm nhìn thiếu niên ngồi thẳng trên xe lăn phía xa, vuốt ve đầu ngón tay.
Bàn tay này mới vừa rồi chạm vào đoạn cổ trắng nõn phảng phất như có thể dễ bẻ gãy của người nọ.
Độ ấm còn lưu lại.
Thái Tử, không giống trước kia.
*