Chương 4
Tác giả: Hoán Cáp
Chuyển ngữ: Lại là Panh Panh đây
Truyện chỉ được chuyển ngữ tại app T-Y-T. Vui lòng không mang bản dịch đi nơi khác, xin cảm ơn!
___________________________________
Bên kia, Tam hoàng tử ra khỏi Đông Cung, mất hồn mất vía du đãng khắp nơi, đi ngang qua cung nhân hành lễ, hắn cũng không để ý tới.
Hắn cảm thấy Lục Hoài, có chút không giống.
Nhưng cụ thể bất đồng chỗ nào, hắn cũng nói không được.
Đang nghĩ ngợi, một đám người đi tới.
Tam hoàng tử nhìn nhị hoàng tử đang dẫn đầu, cùng với một bên cung nhân trong tay cầm điểm tâm, thuận miệng nhắc tới: “Nhị ca là muốn đi Đông Cung sao? Vừa lúc, thái phó cũng ở đó, nhị ca không bằng chuẩn bị nhiều thêm một phần.”
Tam hoàng tử nói xong, cảm giác bầu không khí quanh thân lạnh xuống.
Hắn nghi hoặc nhìn xung quanh.
Tiếp theo nháy mắt, nhị hoàng tử mỉm cười, mặt mày thon dài mỉm cười, biểu tình không mảy may biến hóa, trong mắt thần sắc lại thay đổi.
“Đa tạ tam đệ nhắc nhở, ta cũng không biết thái phó cũng ở đó……”
*
Trong Đông Cung, Lục Hoài không hiểu sao, không rõ hành động của Cố Diễm là có ý gì.
Chẳng lẽ, Cố Diễm thèm muốn mỹ mạo của nguyên thân?
Không, không có khả năng, nam chủ cũng không gần sắc, nếu không ở trong sách sớm đã có hậu cung 3000 giai lệ.
Cậu ngẫm lại, cẩn thận ngẫm lại……
Mắt thấy Cố Diễm cách cậu càng ngày càng gần, đang định cởi y phục cậu, Lục Hoài đột nhiên nhớ tới cái gì đó.
Đúng vậy, hẳn là ngọc bội có quan hệ mật thiết với nguyên thân!
Việc này, còn phải nói đến từ vai ác nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử ở trong sách, tuy hiện tại ở dưới gối Hoàng Hậu nuôi nấng, nhưng mẫu thân thân sinh hắn lại là nghĩa muội của cửu hoàng tử tiền triều.
Cửu hoàng tử tiền triều đoạt vị cực kỳ bi thảm, hoàng tử sống sót rất ít.
Mà cửu hoàng tử cùng đương kim Thánh Thượng, còn lại là hai người kế vị có triển vọng nhất.
Cuối cùng, cửu hoàng tử bị giết, nghĩa muội của hắn cùng Vân Hoàng Hậu mặt mày tương tự, liền quyết định mượn mỹ nhân kế giết chết hoàng đế, báo thù cho đại ca.
Kết quả có thể nghĩ đến, nữ tử này bị hoàng đế phát hiện, đày vào lãnh cung.
Đến nỗi hài tử của nàng, cả đời không được thấy nàng.
Đáng tiếc, nhị hoàng tử lại gặp được thuộc hạ của mẫu thân thân sinh, biết được vì sao đối phương rơi đài.
Thời gian trôi uqa, cũng sinh ra tâm lý phản nghịch.
Sau đó, hắn lại lấy được ngọc bội trong tay thuộc hạ đang hấp hối, nghe nói bên trong cất giấu tàn tích lăng mộ do cửu hoàng tử tiền triều bí mật xây nên, bên trong có vô số kỳ trân dị bảo.
Tuy nhiên, nhị hoàng tử trước sau cũng tìm không thấy bí mật trong đó.
Hơn nữa hắn sống bên người Hoàng Hậu, cung nhân hầu hạ hắn đều là người Hoàng Hậu, hắn không dám tự mình giấu kín đồ vật tiền triều, nhưng mẫu thân lại không thể tùy ý xuất nhập hoàng cung, ngọc bội cũng không kịp thời trả lại.
Một lần Hoàng Hậu thiếu chút nữa phát hiện manh mối, dưới tình thế cấp bách, hắn đem ngọc bội đưa cho Lục Hoài, yêu cầu Lục Hoài bảo quản.
Nguyên thân lúc trướclấy được thứ này, thật vui mừng, chỉ cảm thấy đệ đệ hiểu chuyện.
Cho đến khi sự tình bại lộ, hoàng đế đến Đông Cung lục soát được ngọc bội, trong cơn giận dữ, xử tử không ít người.
Nguyên thân vốn có thể đem chân tướng nói cho hoàng đế.
Dù sao, mẫu thân thân sinh của nhị hoàng tử là người tiền triều.
Trái lại hắn vô tội, cũng là hài tử duy nhất của Vân Hoàng Hậu, hoàng đế nhớ tình cũ, cũng sẽ không làm gì hắn.
Nhưng nguyên thân đối với hoàng đế oán hận chất chứa đã lâu, hơn nữa nhị hoàng tử đau khổ cầu xin, đầu óc nóng lên, nhận lấy toàn bộ trách nhiệm.
Hoàng đế tức giận đến mức, công bố lẽ ra không nên lập một tên tàn phế làm Thái Tử.
Nguyên thân vừa nghe, trực tiếp đem oán hận nhiều năm nói ra, mắng hoàng đế.
Hoàng đế thiếu chút nữa giận suýt hộc máu, sau khi phế truất nguyên thân, liền cấm túc hắn.
Về phần nhị hoàng tử, có lẽ cũng là lương tâm bất an.
Tuy rằng sau này bị Cố Diễm kéo xuống ngữa, nhưng trong lúc nhậm vị, đối xử với nguyên thân cũng rất tốt.
Tuy nhiên, bí mật ẩn giấu bên trong ngọc bội này quá sâu, trong sách cũng không ai phá giải được, hoàng đế liền tiêu hủy, để tránh cành mẹ đẻ cành con* (thêm rắc rối).
Hiện giờ, Lục Hoài không rõ ràng lắm Cố Diễm làm sao mà biết được chuyện này.
Nhưng nếu ngọc bội bị Cố Diễm lấy được, đối phương nhất định sẽ đào sâu sự tình.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ……
Truyện chỉ được chuyển ngữ tại app T-Y-T. Vui lòng không mang bản dịch đi nơi khác, xin cảm ơn!!!
Lục Hoài toát mồ hôi lạnh.
Từ từ, thân thể cậu, dường như có thể động?
Suy nghĩ một lát, cậu đột nhiên cuộn tròn thân thể, không ngừng mà nôn khan.
Khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm xanh xao, không có huyết sắc, giống như người sắp chết.
Cố Diễm thấy thế thì nhíu mày, bước hai ba bước ra khỏi điện, tính toán hỏi một chút thái y khi nào mới đến.
Khi Cố Diễm vừa đi, Lục Hoài bỗng chốc mở hai mắt, hít sâu một hơi.
Cậu đánh cược chính xác, Cố Diễm sẽ không mặc kệ bệnh tình của Thái Tử bị chuyển biến xấu, chỉ biết đi ra ngoài xem xét tình huống.
Không ngờ rằng, thân thể hư nhược ốm yếu này, ngược lại có thể giúp cậu một lần.
Cơ bất khả thất, thời bất tái lai*, Lục Hoài cố nén cảm giác không khoẻ, tìm được ngọc bội bên trong quần áo.
(*) Cơ bất khả thất, thất bất tái lai
Giải nghĩa: Câu tục ngữ này nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta cần phải biết nắm bắt cơ hội khi nó đến. Ở đây 机(jī) có nghĩa là cơ hội 机会 (jīhuì), 不可 失 (bùkě shī) đề cập đến một cái gì đó mà chúng ta không thể bỏ lỡ.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, cậu không dám trì hoãn, cầm lấy ngọc bội đưa vào miệng.
Sau đó cậu nhanh chóng trở lại trạng thái, tiếp tục cuộn tròn ở mép giường, sắc mặt khá hơn chút.
Cố Diễm giơ tay, đẩy ra màn che, nhìn thấy Lục Hoài có chút biến tốt đẹp, lại ở trong điện tìm một lát, sau đó dừng động tác.
Hắn suy nghĩ một lát, đang muốn đút thuốc giải cho Lục Hoài.
Ai ngờ Lục Hoài bỗng nhiên ôm chăn run không ngừng, như là ác mộng, trong miệng lẩm bẩm tự nói.
Cố Diễm chậm rãi tiến gần, vỗ nhẹ bả vai Lục Hoài, “Điện hạ, thái y lập tức tới rồi.”
Không ngờ mới vừa vừa nói xong, Lục Hoài đột nhiên không kịp phòng ngừa ôm lấy hắn, đem đầu thật chôn thật sâu vào cổ hắn, quấn lấy hắn không buông.
Cố Diễm cả người đều cứng lại, hắn phản xạ định đẩy Lục Hoài, lại bị người ôm càng chặt.
Thấy thiếu niên chắp tay, Cố Diễm ánh mắt hơi sầm xuống, hạ quyết tâm, quyết đoán kéo đối phương ra, đem thuốc giải đút cho cậu, bắt đầu nín thở tập trung.
Giây lát, Lục Hoài tỉnh, ra vẻ mờ mịt nhìn về phía Cố Diễm, tựa hồ không nhớ rõ Cố Diễm mới vừa cho cậu uống thuốc giải.
Cố Diễm biết tính chất của dược, cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Lục Hoài ngáp một cái, chợt ghé sát vào hắn, như suy tư gì nói: “Thái phó lúc bổn cung đang nghỉ ngơi, cũng chưa từng rời đi, có thể thấy được tin đồn là giả, thái phó rõ ràng rất thân thiện.”
Cố Diễm nhất thời nghẹn họng, hắn suy đi nghĩ lại, cứng ngắc đứng dậy cáo lui.
Không ngờ Lục Hoài lại giữ chặt hắn, giơ lên chiếc cổ lộ ra độ cong tuyệt đẹp, xương quai xanh như ngọc như ẩn như hiện, hơi hơi gợi lên khóe môi động lòng người.
Nhìn chăm chú, Cố Diễm lại có một chút gượng gạo.
“Điện hạ, ngài đây là ý gì?”
“Không có việc gì, đưa tiễn thái phó mà thôi.”
Lục Hoài tâm tình tốt hơn rất nhiều, vội vàng gọi cung nhân tiến đến thay quần áo.
Xem tư thế kia, sợ như là sợ Cố Diễm rời đi trước.
Nhưng mà, đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Thái giám gõ cửa, “Điện hạ, nhị hoàng tử nghe nói ngài rơi xuống nước, riêng đến thăm bệnh.”
“……”
Thăm bệnh gì? Rõ ràng là biết cậu rơi xuống nước, lo lắng ngọc bội bị mất, muốn đến kiểm tra tình hình.
Tin tức thật linh thông.
Lục Hoài xoa giữa mày, tâm tình vui vẻ hoàn toàn biến mất.
Nhớ rõ nguyên thân lần trước rơi xuống nước, nhị hoàng tử cũng tới xem, hai người nói chuyện một lúc, khi đối phương nhìn thấy ngọc bội, mới an tâm rời đi.
Nhưng sau khi cậu xuyên tới, đã là biết bí mật bên trong ngọc bội, càng miễn nói đến, hiện tại bên người còn có nam chủ.
Cần thiết nhân lúc còn sớm phải giải quyết việc này, miễn cho nhị hoàng tử gây rối.
Không bao lâu, cung nhân lấy xe lăn tới.
Mà cậu nhìn lại, phát hiện Cố Diễm vừa lúc nhìn thẳng cậu.
Lục Hoài nhướng mày: “Thái phó chuẩn bị đi trước, hay là……”
“Thần cùng điện hạ cùng đi.”
“Được.”
*
Lục Hoài ngồi ở trên xe lăn, liền thấy thiếu niên vóc dáng cao lớn, đi đến trước mặt cậu, nở nụ cười nhạt với cậu.
Trái lại ánh mắt kia, trong sự ôn nhu lộ ra phong lưu, phong lưu lại không hỗn loạn, khiến cho cung nữ hai bên xôi nổi cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng.
Quả nhiên, nhị hoàng tử cùng Cố Diễm thanh lãnh có khí chất bất đồng, phong thái bình dị gần gũi dễ làm các cô nương xiêu lòng.
“Nghe nói hoàng huynh rơi xuống nước, muốn đến nhìn xem.” Nhị hoàng tử nói xong, phân phó thái giám bên người tiến lên, đưa lên một hộp điểm tâm.
“Hoàng huynh thích ăn ngọt, thần đệ cho người cố ý chuẩn bị bánh Như Ý*, chỉ là tâm ý nho nhỏ, không đáng nhắc đến, mong rằng hoàng huynh không ghét bỏ.”
(*) Bánh Như Ý (如意糕) - Món tráng miệng đặc biệt vào dịp Tết Trung Thu của người Trung Quốc
Đưa bánh Như ý xong, nhị hoàng tử lại phân phó thái giám đưa cho Cố Diễm những thứ khác.
Chu đáo, không thể bắt bẻ.
Lục Hoài đỡ đầu, liếc Cố Diễm một bên trấn định tự nhiên, lười nhác nói: “Nhị đệ thật có tâm, đáng tiếc sau khi bổn cung rơi xuống nước, lại không thích bánh Như Ý nữa.”
Nhị hoàng tử nghe xong liền cứng đờ.
“Hoàng huynh có phải do mệt mỏi quá hay không? Thần đệ đẩy hoàng huynh đi vào trong nghỉ tạm đi.”
“Nhị điện hạ, thái y đang ở biệt viện chờ.”
Cố Diễm nhàn nhạt mở miệng.
Hình như có ý đuổi người.
Nhị hoàng tử nhìn Cố Diễm, thân thiện nói sang chuyện khác.
“Ai, hoàng huynh thân mình không tốt lắm, có thái phó ở đây, ta đương nhiên an tâm rất nhiều, tuy nhiên, thái phó phần lớn ở Hàn Lâm Viện, không thường tới Đông Cung, lần này nếu không phải gặp phải được tam đệ, chỉ sợ là hai tay trống trơn gặp thái phó.”
Truyện chỉ được chuyển ngữ tại app T-Y-T. Vui lòng không mang bản dịch đi nơi khác, xin cảm ơn!!!
Cố Diễm không dao động.
“Lần sau thần tới Đông Cung, sẽ tự báo cho Nhị điện hạ, cùng nhau vấn an Thái Tử điện hạ.”
“……”
Là đang nói hắn quản nhiều sao?
Nụ cười Nhị hoàng tử dần dần cứng đờ.
Không biết có phải hay không do ảo giác của hắn.