Chương 6
Tác giả: Hoán Cáp
Chuyển ngữ: Lại là Panh Panh đây
Truyện chỉ được chuyển ngữ tại app T-Y-T. Vui lòng không mang bản dịch đi nơi khác, xin cảm ơn!
___________________________________
Chưa đầy một lúc, cửa nội điện mở ra.
Chắc là đã lục soát xong rồi.
Nhị hoàng tử không nói một lời đi theo phía sau Lục Hoài, nhìn thấy sắc mặt mỏi mệt của Lục Hoài, vội vàng nói: “Thần đệ lúc trước nóng lòng muốn tìm ngọc bội mà hoàng huynh yêu thích, quên mất lễ nghĩa, sau này, sẽ mang hậu lễ đến cho hoàng huynh.”
“Nhị đệ.” Lục Hoài thoáng nhìn Cố Diễm bên cạnh thần sắc lạnh nhạt, thở dài: “Là bổn cung giữ không được nó, không trách ngươi.”
“Bất quá bổn cung nghĩ, nếu không thì làm lại cái ngọc bội y hệt, tặng cho nhị đệ, chỉ là không biết, ngọc bội kia đối với nhị đệ có ý nghĩa khác?”
Nếu là có, vì sao đưa cho người khác?
Nếu là không có, cần gì phải sợ nó mất đi?
Nhị hoàng tử 17 tuổi, dù ngày thường có giả vờ khiêm tốn, làm việc vân có thể nhìn một chút sơ hở, so với vai ác trong nguyên văn, vẫn kém xa.
Nhị hoàng tử cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống*, qua một nén nhang, căng da đầu nói dối: “Hoàng huynh, nói ra thật xấu hổ, ngọc bội vốn không phải của thần đệ, mà là thần đệ được cao nhân chu du tặng, vốn muốn đưa cho hoàng huynh, phù hộ hoàng huynh bình an, nhưng khoảng thời gian trước lại gặp được vị cao nhân kia, biết được ngọc bội không thể tặng cho người khác, nếu không dễ dàng sinh chuyện.”
(*) Câu thành ngữ “Kỵ Hổ Nan Hạ”, dịch nghĩa là “đã cưỡi trên lưng hổ rồi thì khó mà xuống lắm”, được dùng để diễn tả một tình huống mà trong đó một người bị mắc kẹt trong một tình cảnh khó khăn mà không có đường ra.
“Hiện tại cao nhân đã chu du, lại nhớ đến hoàng huynh bị rơi xuống nước, thần đệ không khỏi sợ hãi, vừa lúc hoàng huynh cũng nhớ mong ngọc bội này, thần đệ muốn tìm được nó, nếu ngọc bội vẫn còn ở Đông Cung. Lúc trước không nói lí do, cũng là do cao nhân khuyên bảo, không đến lúc bất đắc dĩ không thể nói, nhưng thần đệ thật sự rất sợ hãi, sợ hoàng huynh bị tổn thương.”
Lợi hại.
Lục Hoài ấn tượng với khả năng nói dối của đối phương, lại ra vẻ đội nhiên nhớ ra.
“Thì ra là thế, về sau nếu tìm được ngọc bội, chắc chắn ta sẽ tự mình đưa cho nhị đệ.”
Nhị hoàng tử thở dài một tiếng, “Có lẽ, cao nhân tương tặng, ngọc bội mất đi, đều là ý trời.”
“Ý trời vừa nói không thích hợp, nhị hoàng tử nói cẩn thận.”
Cố Diễm từ đầu đến cuối không có mở miệng, nghe được lời này, trầm giọng nói: “Lúc trước, Khâm Thiên Giám từng truyền ra ý trời Cửu hoàng tử mới là chân long thiên đế, nhưng kế thừa Đại Yến vẫn cứ là đương kim Thánh Thượng, có thể thấy được ý trời đều không phải là sự thật.”
Vừa dứt lời, nhị hoàng tửý cười liền biến mất, cứng ngắc nói: “Thái phó nhắc nhở là đúng, là ta suy xét không chu toàn.”
Nói xong, nhị hoàng tử làm như không muốn ở lại nữa, chỉ nói “Ngày khác lại đến bái phỏng”, rồi chuẩn bị rời đi.
Lục Hoài ngước mắt, thật sâu nhìn nhị hoàng tử, đột nhiên hắn gọi lại, “Nếu là trước kia, nhị đệ còn nguyện ý đưa cho vi huynh vật quý này sao?”
Nhị hoàng tử không có quay đầu lại, nhìn không thấy biểu tình, tay lại không tự giác nắm lại.
“Nếu thần đệ sớm biết này ngọc không thể tặng đi, đương nhiên sẽ đưa cho hoàng huynh vật quý hiếm khác, hoàng huynh khi nào muốn đều có thể.”
“Vậy sao, rất tốt.”
Không biết nhị đệ của hắn, là vẫn chưa lộ đuôi, hay đã nhìn ra manh mối, thay đổi cách nói……
Nhìn thấy nhị hoàng tử rời đi, Lục Hoài hơi có chút mỏi mệt, tính đi vào nghỉ ngơi.
Ai ngờ Cố Diễm chợt mở miệng, cũng muốn cáo từ.
Lục Hoài sửng sốt, chờ khi cậu phản ứng lại, đã gắt gao bắt lấy vạt áo Cố Diễm không bỏ.
Giờ này khắc này, cậu chỉ có một ý nghĩ.
Cố Diễm tuyệt đối không thể đi.
Ngọc bội đang ở trên người hắn nha!
Cố Diễm bị túm chặt, bước chân dừng lại, nhìn theo hướng thiếu niên đang kéo mình, thoáng nhìn đầu ngón tay đối phương bởi vì dùng sức mà ngón tay trắng bệch, cuối cùng khom lưng, thấp giọng dò hỏi.
“Điện hạ thân thể không khoẻ?”
Lục Hoài rũ xuống mi mắt, tự hỏi lý do thoái thác.
Cho đến khi Cố Diễm lại hỏi một thêm câu, cậu mới cắn răng, đột nhiên ho khan, sắc mặt đỏ bừnglên không ít.
Truyện chỉ được chuyển ngữ tại app T-Y-T. Vui lòng không mang bản dịch đi nơi khác, xin cảm ơn!!!
Cố Diễm rũ mắt, trước khi cung nhân muốn tiến lên, trước một bước xoa lưng Lục Hoài, nhẹ nhàng vỗ vỗ, ai ngờ nháy mắt, eo hắn bị Lục Hoài ôm lấy.
“Thái phó.”
Lục Hoài ngước mắt, đuôi mắt bởi vì bị sặc mà chảy ra nước mắt, ướt át phiếm hồng.
Cậu buông ra cúi đầu không nói với Cố Diễm, thở dài một tiếng, “Thái phó mới vừa rồi giúp bổn cung giải vây, tính mời thái phó ở lại trong chốc lát, nhưng nghĩ lại, thái phó vấn an bổn cung xong, cũng có rất nhiều chuyện quan trọng cần xử lý……”
Kỳ thật, lúc trước rơi xuống nước, Cố Diễm ôm cậu tiến vào nội điện, cậu bởi vì lo lắng Cố Diễm lấy đi ngọc bội, giả vờ thần trí không rõ, cùng Cố Diễm dây dưa, trộm đem ngọc bội nhét vào trong đai lưng Cố Diễm.
Cho nên khi nhị hoàng tử phái người điều tra Đông Cung, thậm chí tự mình lục soát người cậu, cậu đều có thể thản nhiên ứng phó.
Rốt cuộc thì Cố Diễm rất ít khi tới Đông Cung, vất vả tới một lần còn đụng phải nhị hoàng tử.
Lui một bước, cho dù nhị hoàng tử có nghi ngờ, có phán đoán, cũng tuyệt đối sẽ không lục soát người Cố Diễm.
Từ đây, nhị hoàng tử cũng có thể bình tĩnh một đoạn thời gian.
Mà cậu vừa nãy lợi dụng tình thế ôm lấy eo Cố Diễm, cũng là vì để lấy được ngọc bội.
Ngay khi lấy được, cậu đã đem ngọc bội nhét vào tay áo ở góc chết trong tầm mắt mọi người.
Không thể không nói, ống tay trường bào, rất hợp dùng để giấu đồ vật.
Lục Hoài ở bên này âm thầm may mắn, bên kia Cố Diễm đột nhiên đỡ xe lăn, đẩy vào phía nội điện.
“Thần cũng là người rảnh rỗi, không có quá nhiều chuyện quan trọng, thân là thái phó, lý nên truyền giáo cho điện hạ. Trước kia là thần sơ sẩy, từ nay về sau, thần chắc chắn sẽ thường tới Đông Cung.”
Lục Hoài ngẩn ra một lát, vừa định nói cái gì đó,lại nhớ mình giây trước muốn người khác ở lại, giây sau lại cự tuyệt thì không ổn.
Đúng thế.
Chỉ cần theo kế hoạch tiến hành, thay đổi cốt truyện, giữ được mạng nhỏ là tốt rồi.
*
Cố Diễm ngồi ở sập, bưng chén thuốc đen không thấy đế lên, dùng cái thìa múc từng chút.
“Điện hạ rơi xuống nước lại bị năng thêm phong hàn, thái y vì điện hạ đã đi sắc thuốc, đã sắc xong rồi.”
Lục Hoài mặt như chết nhìn chằm chằm chén thuốc đang tỏa ra mùi là lạ kia, ánh mắt từ chối bộc lộ ra ngoài.
“Loại việc nhỏ này để cung nhân tới là đủ rồi, thái phó không phải ở đây cùng bổn cung đãi thái y, đang chuẩn bị rời đi?”
Cố Diễm nhìn về phía cậu, “Thần nhìn thấy cung nữ bưng thuốc của điện hạ, vội vàng ném vào sau phía núi giả, nên mới đi ròi mà quay lại……”
“Cung nữ làm gì dám vứt thuốc đi, hẳn là thái phó nhìn lầm rồi.”
Lục Hoài vội vàng ngắt lời hắn, nghiêm trang nói: “Kỳ thật, chỉ là bổn cung sợ khổ, không có phân phó hạ nhân sắc thuốc thôi. Hiện tại ngẫm lại, thuốc đắng dã tật, nếu thuốc mà không tốt, Thần Nông hà tất nếm bách thảo*? Thái phó, bổn cung chờ không được, đem thuốc đưa cho bổn cung đi.”
“Được.”
Cố Diễm bưng lên chén thuốc, đem cái thìa thổi một hơi đưa tới bên miệng Lục Hoài, trong mắt tuy chưa từng có ánh tình, nhưng Lục Hoài lại nhìn ra ý cười nhàn nhạt.
Cậu nhìn chén thuốc trước mắt, cau mày, kìm xuống cảm giác ghê tởn trong lòng, chậm rãi nhấp môi, lại… Ngọt?
Lục Hoài cho rằng chính mình nếm sai rồi, hơi hơi kinh ngạc, lại nếm một ngụm, không ngờ vẫn ngọt.
Cậu rốt cuộc ngước mắt, nhìn phía Cố Diễm, tràn đầy nghi hoặc.
Cố Diễm thản nhiên nghiêng đầu, biểu tình không chút biến hóa.
“Điện hạ, đây là nước đường.”
Lục Hoài trợn to hai mắt: “Nghe mùi như thuốc đắng, làm sao là nước đường?”
Truyện chỉ được chuyển ngữ tại app T-Y-T. Vui lòng không mang bản dịch đi nơi khác, xin cảm ơn!!!
Cố Diễm không nói, từ tay áo rộng lấy ra một cái hộp gỗ, mở rau, bên trong là một viên thuốc đen bằng ngón tay..
_____________________________
(*) Thời xưa, con người chưa biết cách điều trị bệnh tật. Thời đó bệnh dịch hoành hành khắp nơi, rất nhiều người chết.
Thần Nông vì để giải quyết hai vấn đề này, bắt đầu lên núi nếm thử trăm loại cây cỏ. “Sử ký Bổ Tam Hoàng Bản Kỷ” ghi chép rằng: “Thần Nông thị đặt ra lễ tế chạp, lấy roi đỏ quất vào cây cỏ, nếm trăm loại cỏ cây, từ đó mới có thuốc chữa bệnh”. Tương truyền, Thần Nông khi gặp cây cỏ tươi tốt trên núi thì dùng roi thần quất, cho đến khi chất dịch chảy ra; sau đó tự mình nếm thử để biết tính chất, hương vị của nó.
Người dân Tứ Xuyên vẫn tương truyền câu chuyện về Thần Nông nếm bách thảo, nếm phải một loại cỏ đoạn trường, vì thế mà tử vong. Theo một truyền thuyết khác trong “Hoài Nam Tử – Tu vụ huấn” ghi chép rằng: “Thần Nông nếm vị của trăm loại cỏ, một ngày nếm 70 loại cỏ độc”.
Trong “Hắc Ám Truyện” viết rõ: “Khi Thần Nông nếm thử cây cỏ thì nếm phải độc dược, trong bụng đau đớn không yên, vội dùng thuốc giải độc, tìm ra được 72 loại độc thần. Đối với những kẻ muốn hại Thần Nông đó, Thần Nông gọi tên của chúng, trong 72 loại cỏ độc thì có 7 loại chạy trốn, 36 loại trở thành cây cỏ tốt, Thần Nông hái về cứu dân chúng, các loại cây thần độc trốn vào núi sâu rừng già. Đến ngày nay, cây thảo dược tốt mọc nhiều nơi đồng bằng, còn cây độc dược thực sự hiếm hoi…” Có thể suy ra, thời đó Thần Nông vì để tìm được cây lương thực và thảo dược có thể trồng trọt được, đã bất chấp nguy hiểm có thể trúng độc mà nếm vô số loại hoa quả, thảo dược. Do Thần Nông có cái bụng thủy tinh, có thể thấy được tác dụng của thuốc, nên mới có thể nhanh chóng hóa giải độc tố.