Hai con quỷ khổng lồ mặt xanh sợ đến run lẩy bẩy, vừa nghe Hắc Vô Thường muốn tìm Mạnh Bà, bọn họ mới xuất hiện lập tức chạy ngược trở lại Địa Phủ mà không kịp thở một hơi.

Nghiêm Thế Minh là một người đàn ông đã chứng kiến rất nhiều phong ba bão táp trong kinh doanh. Nhưng khi thấy hai tên quỷ khổng lồ mặt xanh nanh vàng cao đến mức chạm được vào đèn treo trên trần nhà, ông ta sợ hãi lập tức quỳ cái rầm xuống sàn, mãi đến khi hai tên quỷ khổng lồ biến mất vẫn chưa đứng dậy nổi: “Nó, nó…”

Dương Hân Tuệ thì lại vui vẻ, suốt mấy tháng qua bà vẫn luôn mong mỏi chồng mình cũng nhìn thấy được quỷ, thế là bà vô cùng phấn khởi nói: “Thế Minh, ông thấy rồi đấy, trên đời này không chỉ có quỷ mà ngay cả Địa Phủ, Mạnh Bà cũng có!”

Nghiêm Thế Minh cười khổ trong lòng, điểm chính không phải trên đời có Mạnh Bà, mà là “người” đứng trước mặt có thể gọi Mạnh Bà đến chỉ bằng một câu.

Tôi không biết chỉ sửa có mỗi cái loa mà trời xui đất khiến kiểu gì lại “thỉnh” được cả Diêm Vương vào nhà?

Hắc Vô Thường không nói, Nghiêm Thế Minh cũng không dám hỏi, chỉ đành phải cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.

Không tốn tới nửa phút, một bà già không tính là quá già xuất hiện trong nhà, bà ta căng thẳng chắp tay với Hắc Vô Thường: “Đại nhân có chuyện gì phân phó? Ở chỗ bà già này còn nửa nồi nước chưa nấu xong, trên cầu Nại Hà còn một hàng dài tận mấy dặm đang chờ…”

Giọng nói của Hắc Vô Thường lạnh như băng: “Vội vả như thế bộ định chạy sao? Canh Mạnh Bà của bà tới quỷ uống xong còn nhớ, bà nấu để làm gì?”

Địa vị của Mạnh Bà ở Địa phủ không thấp nhưng bà già này mới lên chức chưa được mấy năm, tất nhiên cực kì sợ Hắc Vô Thường, bà ta vội vàng biện bạch: “Không, không thể nào… Bà già này đã chép lại kỹ càng cách điều chế canh Mạnh Bà, cũng đã dùng nó hơn mười mấy hai mươi năm, chắc chắn không sai lầm.”

Sắc mặt của Hắc Vô Thường nghiêm lại: “Cựu hồn* đầu thai trực tiếp sẽ khiến dương gian đại loạn, ngươi có dám bảo đảm với ta mỗi một quỷ hồn đều đã uống hết canh rồi mới đi đầu thai không?”

*Cựu (旧) là cũ, ý là hồn đã chết lâu năm.

Mạnh Bà sợ đến mức mồ hôi đầm đìa, còn chưa kịp mở miệng trả lời, em bé trong bụng Dương Hân Tuệ sợ tiếng chửi của mình làm liên lụy đến Mạnh Bà nên lập tức mở miệng: “Việc này không trách bà lão ấy được, trước khi qua cầu tôi đã uống canh Mạnh Bà rồi, cũng đã quên hết chuyện kiếp trước… Một tô canh màu vàng cam đều chui hết vào bụng tôi không sót một giọt nào.”

Dương Hân Tuệ cực kỳ hài lòng với cục cưng nhà mình, bà xoa bụng gật đầu, nói: “Đúng, cục cưng của mẹ có uống canh!”

Hắc Vô Thường im lặng một lúc, sau đó mới chậm rãi hỏi ngược lại: “Sau khi uống canh Mạnh Bà, nó còn nhớ mình từng uống sao?”

Lúc bà già kia nghe đứa bé nói, bà ta còn cười gật đầu. Nhưng khi nghe Hắc Vô Thường đặt câu hỏi, bà ta run lên đầu đầy mồ hôi nói: “Đại nhân, chuyện là…”

Hắc Vô Thường nhíu mày: “Thêm nữa, không phải canh Mạnh Bà có màu đen sao, ngươi đã đổi bao nhiêu nước trong nồi hả?”

Mạnh Bà sợ tới phát điên, ầm một phát quỳ xuống đất gào khóc: “Bà già này không sai mà, tất cả là do quỷ uống canh quá nhiều! Thật ra bà già này chỉ là người chà nổi đi theo Táo vương gia*, bà già này không nên tham vị trí tiền lương của Mạnh Bà… Chức Mạnh Bà này tôi không làm nổi nữa, làm ơn để bà già này trở về làm người chà nồi được không, hu hu hu!”

*Là ông Công ông Táo á.

Nghiêm Thế Minh & Dương Hân Tuệ: “…”

Sau khi nghe được bí mật không muốn ai biết ở Địa Phủ, đôi vợ chồng đột nhiên lo lắng cho sự an toàn của linh hồn của mình trong tương lai trăm năm sau. Địa Phủ mướn một bà già chà nồi nấu canh Mạnh Bà?

Hắc Vô Thường cũng hơi nhức đầu với bà già cọ nồi một khóc hai náo ba thắt cổ này, hắn đành phải cố kiềm lại giọng mình: “Ngươi nói từ từ.”

Mạnh Bà vừa nghe mình còn có thể được cứu, vội vàng khai ra một mạch việc mình nấu canh đau khổ thế nào: “Đại nhân ngài xem, năm trăm năm trước dân số trong khu vực Địa Phủ quản lý cũng chỉ có hơn một trăm triệu, mỗi ngày quỷ uống canh cũng chỉ có một hai ngàn. Nhưng bây giờ dân số sắp lên một tỉ bốn trăm triệu, mỗi ngày quỷ đến uống canh ít nhất cũng cỡ hai ba chục nghìn!”

Bà già chà nồi nước mắt nước mũi tèm lem: “Số dược liệu này đã dùng qua hơn mười lần, mấy năm nay thảo dược quý hiếm ở Địa Phủ cũng sắp hết, tôi không còn cách nào khác… Bà già tôi chỉ là kẻ chà nồi, không có bản lĩnh như Mạnh Bà tiền nhiệm, chỉ có thể châm thêm nước vào nồi, nấu lên khoảng bốn năm lần gì đó.”

Mọi người: “…”

Mạnh Bà tiếp tục nói: “Nhưng nếu cần nhiều nước quá thì nồi đun cũng sẽ to lên, trộn thảo dược trong nồi lớn không giống nồi nhỏ nên dĩ nhiên nước sẽ bị pha loãng.”

Mạnh Bà đương nhiệm nhìn sắc mặt Hắc Vô Thường càng lúc càng đen, bà ta vội vàng nói thêm: “Tuy canh Mạnh Bà loãng nhưng vẫn có hiệu lực, có điều hơi chậm một chút, nhiều nhất sau một tháng, cựu hồn sẽ quên hết tất cả chuyện kiếp trước. Ví dụ nếu xuống Địa Phủ đầu thai được 5 tháng thì đến tháng thứ 6 canh chắc chắn sẽ có hiệu lực!”

Nghiêm Thế Minh nghe vậy đứng ngồi không yên, ông ta lấy hết can đảm mở miệng hỏi nhỏ: “Bà này, nếu uống canh sau khi thai nhi lên tiếng thì canh đó có còn tác dụng không?”

Mạnh Bà: “Tất nhiên là không rồi, canh này là cho hồn uống, thai nhi mới sinh là một người sống, không có tác dụng.”

Nghiêm Thế Minh đứng bên cạnh nghe mà tim đập thình thịch. Hay thật! Nếu qua thêm mấy chục năm nữa, quỷ uống canh nhiều lên, vậy chẳng phải canh Mạnh Bà sẽ loãng đến mức hai tháng mới có hiệu lực sao?

Năm tháng thêm hai tháng là bảy tháng, khi đó tất cả những đứa bé sinh non đều nhớ ký ức của kiếp trước?

Từ nhỏ Nghiêm Thế Minh đã đứng trên đỉnh cao, lúc thi vào trường cấp ba cũng đứng nhất. Ông ta biết trí nhớ của thế hệ trẻ sau này rất tốt, thuộc hàng thiên tài tinh anh.

Nhưng cho dù là thiên tài từ nhỏ đi nữa cũng không chịu nổi việc trẻ sơ sinh sinh non mới vừa ra đời đã học xong trung học, tốt nghiệp đại học.

Nghiêm Thế Minh thật sự không nhịn được nữa, nói: “Uống thuốc đã được nghiền nhuyễn thì dược liệu sẽ mạnh hơn 4-8 lần so với sắc nấu trực tiếp, nếu chế thành thuốc nước nén trong chai hoặc là ép thành dạng viên…”

Thấy ánh mắt kỳ quái của mọi người, Nghiêm Thế Minh vội vàng bổ sung: “Xin lỗi, ý tôi là, tôi có mấy cái xưởng bào chế thuốc, dụng cụ tân tiến trong xưởng không ít, những người bào chế lão luyện cũng nhiều. Nếu có ai bị bệnh qua đời, liệu có thể đưa họ đến làm việc ở chỗ chế biến canh Mạnh Bà không?”

Cứ thế, mọi chuyện đã được quyết định một cách hoàn mỹ. Vẻ mặt của Mạnh Bà mới ngược lại có chút ngượng ngùng như thể bà ta không phục. Nhưng các thầy thuốc cấp dưới của Nghiêm Thế Minh đều là dân lão luyện hoặc có bằng tiến sĩ, lý lịch cao hơn rất nhiều so với Mạnh Bà xuất thân là người cọ nồi.

Mặc dù không có pháp lực nhưng có giám đốc đứng bên cạnh hướng dẫn, đúng là có thể gánh được.

Mạnh Bà mới mới vừa vừa khóc vừa gào muốn xuống chức phân quyền, bây giờ lại bắt đầu không ngừng giảo hoạt tranh cãi: “Nhưng người ở dương gian vốn không nghe được lời của linh hồn thai nhi, rất có thể đôi vợ chồng này đã mời gọi âm linh nên mới nghe được. Có lẽ Mạnh Bà đời trước cũng nấu canh như thế này, dù sao không nghe được…”

Hắc Vô Thường cười khẩy: “Từ thời cổ đại, lúc vợ của các đạo nhân thuật sĩ mang thai được năm tháng, ngày ngày bọn họ trò chuyện với con trai con gái cách một cái bụng của vợ, ngươi quên rồi sao?”

Mạnh Bà run rẩy rụt cổ lại, không dám lên tiếng.

Hắc Vô Thường bảo âm ti lấy Sinh Tử Bộ ra, lật lật nhìn một lúc mới ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Thế Minh: “Có phải ở chỗ ông có một phó quản lý khu vực điều chế thuốc đã xin từ chức vì bệnh cách đây khoảng một năm trước đúng không? Người đó mắc bệnh ung thư bạch cầu, ba tháng sau hắn sẽ chết, ông đi nói chuyện với hắn đi.”

Nghiêm Thế Minh không ngừng gật đầu, vẻ mặt thoáng hiện một chút kiêu ngạo. Ông, Nghiêm Thế Minh hợp tác với rất nhiều phe phái, không ngờ lại có một ngày được hợp tác với người của Địa Phủ, e rằng cả giới kinh doanh chỉ có mỗi ông ta là độc nhất!

Hai vị âm sai và Mạnh Bà mới khom người cáo lui, Nghiêm Thế Minh đứng lên định cảm tạ ơn cứu mạng, nhưng lời còn chưa nói ra đã bị Hắc Vô Thường giơ tay chặn lại.

Hắc Vô Thường: “Chuyện vẫn chưa kết thúc, vợ của ông không có vấn đề, cho dù hôm nay chúng tôi không có ở đây, thai linh trong bụng vẫn có thể bảo đảm cho sự an toàn của bà ta. Thứ có vấn đề là ba cái loa, ngoài ra còn có… con gái của các vị.”

Sắc mặt đôi vợ chồng trắng bệch lập tức nhìn sang bên cạnh.

Lúc này Dương Hân Tuệ mới chợt nhận ra vốn ngay từ đầu mình đang ngủ trong phòng con gái. Lúc cái loa mới bắt đầu phát ra âm thanh khác thường, bà vẫn còn nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ của con gái. Nhưng mà cuối giường gây ra động tĩnh lớn như vậy… Sao con gái của bà không có phản ứng?

“Tịnh Tịnh!”

Dương Hân Tuệ lật đật nhìn sang, nơi con gái mình đang nằm sao lại không có một bóng người?

Hắc Vô Thường giơ tay chỉ hướng cửa, bình tĩnh nói: “Mới vừa rồi vẫn còn nằm trên giường, bây giờ bò ra ngoài rồi.”

Đôi vợ chồng lật đật chạy về phía cửa nhìn ra ngoài. Trên hành lang mờ tối không có ánh đèn, dường như có một bóng người lưng gù đang bò xa xa.

Hùng Thành dậm thùng thùng thùng chạy lên lầu, anh ta muốn xem xem tại sao đồng nghiệp của mình vẫn chưa xuống. Nhưng vừa quẹo lên cầu thang, anh ta nhìn thấy một bóng người lưng còng.

“Ba má ơi, cái quái gì thế này!!!”

Tốc độ của Hùng Thành đột nhiên tăng lên, anh ta vọt vào phòng ngủ còn sáng đèn như bị quỷ rượt, vẫn chưa hết sợ nói: “Tối lửa tắt đèn, sao tự nhiên có một bà lão bò trên đất thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play