Hắc Vô Thường thật sự bị oan tới nghìn đời, hắn vội vàng giải thích: “Đó là mạng nhện Linh Thi Chu được dồn vào trong…”
Lời còn chưa nói hết lại nghe một tiếng “bụp”, thiếu niên đang trợn mắt nhìn hắn đã biến trở về thành bóng lông nhỏ bộp bộp rơi xuống đất, mở đôi mắt trong veo tròn xoe vô tội nhìn Hắc Vô Thường.
Hắc Vô Thường: “…” Để tôi nói xong không được sao!
Bóng lông nhỏ chột dạ giấu kỹ cục kẹo hồn thạch. Ây da, mới vừa rồi mình lại mất ý thức nữa rồi! Ngàn vạn lần không được để lệ quỷ mặc áo choàng đen phát hiện.
Hắc Vô Thường nâng cục bóng lông dưới đất lên, kiểm tra tỉ mỉ từ đầu đến chân một lần, hắn không biết rốt cuộc là tại sao ông chủ nhà mình lại trở về như xác chết vùng dậy.
Hắc Vô Thường đè lửa giận xuống, tay vò rối lớp lông của bóng lông nhỏ rồi biến cậu trở về thành thỏ tai cụp, sau đó bưng ông chủ đã ăn uống no đủ đi ra ngoài điều tra vụ án.
Nghiêm Thế Minh sợ vợ mình đang mang thai vất vả nên để vợ con ngủ ở phòng ngủ trên lầu, còn ông ta thì ở một mình trong phòng của Dương Hân Tuệ, canh chừng cái loa nhỏ màu trắng rất có thể sẽ phát ra âm thanh.
Đến khi ba người Ban điều tra đặc biệt nghỉ ngơi xong trở lại, Nghiêm Thế Minh đứng lên từ một góc trong phòng ngủ tối om: “Bây giờ là 11 giờ 15 phút, cho đến giờ vẫn chưa nghe thấy âm thanh kỳ quái nào từ chiếc loa. Lúc trước vợ tôi nghe thấy âm thanh sau khi tắt đèn, thế nên tôi mới không mở đèn.”
Hùng Thành không quan tâm khoát tay: “Không sao, dù sao chúng tôi cũng không có ai sợ tối!”
Trúc Ninh quan sát cái loa thật kỹ nhưng vẫn không nhìn thấy âm khí tồn tại, vì thế mọi người đành ở trong phòng của Tịnh Tịnh chờ đến 2 giờ sáng.
Trên lầu, Dương Hân Tuệ và con gái ngủ chung một phòng, cô con gái bắt đầu phấn khích một cách khác thường. Cô rất muốn gặp con thỏ kêu chút chít hồi sáng, nhưng dù sao trẻ con vẫn là trẻ con, không quá nửa tiếng cô đã ngủ say.
Từ sau khi Dương Hân Tuệ mang thai, bà luôn trong trạng thái lo âu đồng thời nhạy cảm hơn rất nhiều. Trong khoảng thời gian này, bà thường xuyên bị mất ngủ nghiêm trọng do trải qua chuyện đáng sợ, bà phải mở đèn ngủ vì lúc nhắm hai mắt bà có thể cảm giác được ánh sáng màu cam ấm áp khiến bà cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng bà cảm thấy vì mình mà căn nhà này chịu thêm quá nhiều phiền toái, bà không muốn làm ầm ĩ với con gái, càng không muốn đề xuất ngủ riêng một phòng khiến chồng lo lắng.
Toàn bộ căn phòng một màu đen kịt, Dương Hân Tuệ ép mình không được nghĩ vớ vẩn, bà cố gắng nhắm mắt nằm ở trên giường để không mở mắt nhìn khoảng không đen ngòm ở cuối giường. Trong nhất thời, cả căn phòng chỉ còn tiếng ngáy khò khò của Nghiêm Tịnh Tịnh và tiếng đồng hồ tích tắc.
Dương Hân Tuệ cảm giác mình nằm rất lâu, cơ thể cực kỳ buồn ngủ nhưng đầu óc càng lúc càng tỉnh táo. Bà lấy điện thoại di động ra liếc nhìn thời gian, đã đến 12 giờ đêm, nhưng ngay lúc bà nhấn nút khóa, tắt ánh sáng xanh từ màn hình.
Dương Hân Tuệ dựa vào ánh sáng yếu ớt nhìn thấy một bóng đen mơ hồ ở cuối giường.
Một khắc sau khi màn hình điện thoại di động tối đi, toàn bộ căn phòng rơi vào bóng tối đen ngòm một lần nữa, tựa như cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Dương Hân Tuệ cứng người, không dám mở màn hình điện thoại di động, dường như bà không có gan đi xuống cuối giường xác nhận rốt cuộc có thứ gì hay không. Tiếng hít thở nhè nhẹ của con gái nằm bên cạnh giúp cho tinh thần của Dương Hân Tuệ yên tâm hơn một chút, bà rụt người trong chăn.
Đừng gây chuyện khiến Thế Minh và Tịnh Tịnh lo lắng nữa, đây chẳng qua là chứng suy nhược thần kinh mà thôi, chịu đựng đến sáng sớm ngày mai là được rồi…
Nhưng mà cái loa nhỏ màu trắng của Nghiêm Tịnh Tịnh đặt kế bên cái gối của Dương Hân Tuệ lại đột nhiên có một giọng nữ mềm mỏng truyền đến: “Tôi đây!”
Dương Hân Tuệ sợ đến run lên, bà không ngừng tự an ủi chẳng qua là chiếc loa gặp trục trặc.
“Xin lỗi nha, loa nhỏ nghe không hiểu gì hết trơn á ~”
Mấy giây sau cái loa nhỏ màu trắng lại tiếp tục lên tiếng: “Tôi đây!”
Quỷ thần xui khiến thế nào, Dương Hân Tuệ lại mở khóa điện thoại, nhấn chọn thu âm.
Chiếc loa thông minh trong phòng Tịnh Tịnh cũng có vấn đề, chẳng qua là Tịnh Tịnh ngủ quá say nên không nghe được mà thôi. Nếu bà thu âm lại đoạn này rồi phát cho các điều tra viên nghe, rất có thể bọn họ sẽ biết.
Dương Hân Tuệ đè nút thu âm khoảng chừng mười giây ghi lại đúng một tiếng “Tôi đây”, tiếp đó hơn bốn mươi giây sau tiếp tục ghi âm thêm lời xin lỗi từ chiếc loa thông minh.
Dương Hân Tuệ khẽ thở phào nhẹ nhõm, không phải tinh thần của bà có vấn đề hay khí vận phong thủy gì đó, mà cái loa gặp trục trặc. Dương Hân Tuệ nghĩ như vậy, bà lặng lẽ dời điện thoại sang bên trái rồi nhấn nút phát, chuẩn bị nghe một chút âm thanh mình vừa ghi lại.
Tạp âm vang lên xoẹt xoẹt, không tới hai giây sau một tiếng rỉ tai non nớt bất thường truyền vào tai bà:
“Mẹ ~”
“Cứu con với.”
Sau đó mới là tiếng trả lời của loa thông minh: “Tôi đây!”
Tiếp đó, giọng nói của đứa trẻ kia dường như còn thì thầm thêm điều gì đó, nhưng tiếng thì thầm của đứa trẻ rất nhỏ, mơ hồ không nghe thấy được.
Một thứ cảm giác quỷ dị to lớn xông lên đầu, bàn tay dính đầy mồ hôi lạnh của Dương Hân Tuệ điên cuồng nhấn nút tắt âm lượng nhưng tạp âm trong điện thoại lại đột nhiên tăng lên, thậm chí trong đoạn ghi âm còn có tiếng ngáy nhè nhẹ của Nghiêm Tịnh Tịnh.
Dương Hân Tuệ kéo thanh tiến độ về trước, rốt cuộc nghe rõ giọng nói kia: “Mẹ, con muốn ăn mẹ! Ha ha ha…” Giọng nói non nớt nghe như cầu xin đã biến mất không còn thấy đâu, thay vào đó là ác ý cười đùa lộ liễu.
Đầu óc của Dương Hân Tuệ như nổ tung, bà run rẩy kịch liệt cầm điện thoại di động lên, mượn ánh sáng yếu ớt từ màn ảnh để mở nút đèn ngủ. Nhưng ngay lúc Dương Hân Tuệ quay đầu nhìn về phía tủ đầu giường, máu thịt toàn thân Dương Hân Tuệ như bị đập cho mềm ra, sau đó tất cả chảy tràn vào trái tim đập cuồng loạn —— ——
Một đứa trẻ đang ngồi chồm hổm trên tủ đầu giường, nó cười khanh khách với Dương Hân Tuệ.
Nỗi sợ hãi to lớn khiến đầu óc Dương Hân Tuệ trống rỗng, điện thoại di động trượt xuống rơi bộp trên thảm trải trong phòng ngủ. Mất đi nguồn sáng duy nhất, cả căn phòng bỗng chốc tối sầm.
“A!!!!!” Dương Hân Tuệ kinh hoàng thét chói tai, bà thò tay mò mẫm dưới giường nhặt điện thoại di động, khi quay lại thì trên tủ đầu giường đã trống trơn.
Dương Hân Tuệ cầm điện thoại di động, mượn ánh sáng yếu ớt từ màn hình để soi loạn xạ khắp nơi, sau đó tay bà đột nhiên khựng lại ở một chỗ. Nơi cuối chiếc giường bà đang nằm, một đứa trẻ da dẻ xám ngoét chậm rãi bò về phía bà…
Dương Hân Tuệ muốn thét lên nhưng hàm răng lại run rẩy, một chút âm thanh cũng không phát ra được, bà trở mắt nhìn đứa bé da dẻ xám ngoét kia thò tay vén một góc chăn lên, chui vào.
Theo chuyển động nhúc nhích của đứa nhỏ, Dương Hân Tuệ cảm giác toàn thân bà càng lúc càng lạnh. Dưới lớp chăn nhấp nhô, bà có thể cảm nhận được bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo từ từ bò lên, từ mắt cá chân đến bắp chân, rồi đến đầu gối. Dường như nó muốn chạm vào trong bụng của bà.
Dương Hân Tuệ bị nỗi sợ to lớn ép tới tan vỡ, bà biết mình phải hét lên bỏ chạy nhưng ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên được.
Trong nỗi sợ một ngày bằng một năm, Dương Hân Tuệ nhìn thấy thứ nhấp nhô dưới chăn đột nhiên xẹp xuống, như thể thứ kia đã chui vào…
“A!!!!!”
Ngay lúc Dương Hân Tuệ thét lên sắp ngất xỉu, một giọng nói uy nghiêm nhưng non nớt chợt quát lên trong phòng ngủ: “Cút ra!”
Một giây kế tiếp, bóng dáng nhỏ xíu của đứa trẻ màu xám tro vèo một phát bay ra ngoài như ăn phải liên hoàn cước —— —— Rầm một tiếng đập lên vách tường.
Nước mắt còn đọng trên mặt Dương Hân Tuệ, tiếng thét chói tai vẫn còn giữ trong cổ họng, bà có thể cảm nhận được chủ nhân của tiếng quát vừa rồi có huyết mạch tương liên thân thiết với bà, sau đó cảm giác yên bình dâng lên trong nội tâm bà ngay thời khắc mật liệt hồn bay.
“Một tên âm linh nhỏ bé mà cũng dám xúc phạm một người cấp cao như bổn soái? Ngươi ăn gan hùng mật gấu đúng không!” Giọng nói uy nghiêm mà non nớt tiếp tục truyền ra từ trong bụng Dương Hân Tuệ, nó nói: “Bổn soái tu tâm tích đức ba đời mới có được cơ hội đầu thai tốt như vậy, cha mẹ hòa thuận, chị gái dịu hiền…”
Đúng lúc này, giọng nói của Nghiêm Thế Minh truyền đến từ ngoài cửa: “Hân Tuệ bà có sao không? Tôi vừa nghe thấy tiếng gì đó giống như tiếng thét.”
Còn Hắc Vô Thường thì ôm thỏ đi trước một bước vào phòng, hắn nhìn bụng của Dương Hân Tuệ, nghiêm túc nói: “Rốt cuộc là sao, tại sao ngươi không uống canh Mạnh Bà?”
Nghiêm Thế Minh đứng phía sau không hiểu chuyện gì xảy ra, ông ta đẩy cửa đi vào theo: “Ngài điều tra viên, ngài nói Mạnh Bà gì… Vợ tôi có sao không, có phải cô ấy lại gặp ác mộng…”
Nhưng Nghiêm Thế Minh còn chưa nói hết, đứa bé sơ sinh màu xám tro men theo bức tường bò xuống, sau đó đột nhiên chui vào thân thể của Nghiêm Thế Minh!
Dương Hân Tuệ: “A!!!!!!”
Sắc mặt của Nghiêm Thế Minh đột nhiên biến thành trắng bệch với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, ông ta nở nụ cười vặn vẹo: “Ha ha ha, ta muốn…”
Hắc Vô Thường đưa tay thăm dò trước ngực của Nghiêm Thế Minh, tiếp đó nắm lấy âm linh kéo nó ra. Hắn xách một chân của nó treo giữa không trung: “Ngươi muốn làm gì?”
Âm linh sững sờ vài giây, lúc này mới phát hiện nó đã bị kéo ra, nó đột nhiên bộc phát tiếng khóc kinh thiên động địa: Oa —— ——
Tiếng khóc như âm thanh ma quỷ chui vào tai, xông thẳng lên đầu!
Thỏ bông trên tay Hắc Vô Thường bị tiếng khóc làm ồn, cậu tức giận hét lớn với cái thứ màu xám đó: “Chít!!!!!”
Tiếng khóc của âm linh bị lấn át, đứa trẻ màu xám nơm nớp lo sợ ngậm miệng lại, không dám khóc nữa.
Nhất thời, không gian chợt yên tĩnh lại.
Nghiêm Thế Minh cực kỳ sợ hãi, ông ta vừa nghe thấy tiếng khóc vượt quá thế giới quan của mình đã vội vàng vọt tới bên cạnh Dương Hân Tuệ, nửa quỳ hỏi: “Hân Tuệ, bà không sao chứ, mới vừa nãy…”
Dương Hân Tuệ cũng sợ đến mức cả người toàn là mồ hôi lạnh nhưng dường như bà không có vẻ gì là khó chịu, ngược lại cảm giác ấm áp trong bụng khiến sắc mặt của bà có chút hồng hào. Bây giờ ngay cả chồng bà cũng nhìn thấy quỷ, trong lòng Dương Hân Tuệ cuối cùng cũng vui một cách khó hiểu, bà mừng đến chảy nước mắt: “Thế Minh, là con của chúng ta đã cứu tôi, hu hu hu.”
Hắc Vô Thường: “Nhưng con của bà không uống canh Mạnh Bà.”
“Vậy thì sao?” Mặc dù con của bà có hơi hung dữ nhưng bà vẫn không muốn nghe người khác nói xấu con của mình: “Nhưng nếu không nhờ con của tôi không uống canh Mạnh Bà, nó đã không cứu được tôi!”
Hắc Vô Thường ghét bỏ nhìn âm linh mặt đầy nước mũi nước miếng, hắn mở miệng nói: “Âm linh vốn là quỷ hồn yếu nhất. Còn thai nhi và ấu nhi, âm dương trong thân thể chúng vẫn chưa phát triển toàn diện, thậm chí còn tinh khiết hơn cường thịnh hơn so với người lớn, từ xưa đến nay không có âm linh nào có thể nhập hồn vào thai nhi.”
Dương Hân Tuệ dịu dàng sờ bụng của mình: “Cục cưng giỏi nhất, đá được cả âm linh!”
Hắc Vô Thường: “Nhưng việc nó mắng chửi người thì không hợp lý.”
Nghiêm Thế Minh: “Cái, cái gì…”
Hắc Vô Thường: “Âm sai đâu?”
Đi đôi với một trận âm phong là hai con quỷ khổng lồ mặt xanh khom người quỳ xuống.
Hắc Vô Thường lạnh lùng phân phó: “Gọi Mạnh Bà đương nhiệm đến đây, nấu canh kiểu gì mà lại thành như thế này?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT