Đôi vợ chồng kinh hoảng thất thố lập tức chạy thẳng ra hành lang: “Tịnh Tịnh! Tịnh Tịnh! Con đi đâu thế!”
May mà thai nhi trong bụng Dương Hân Tuệ mạnh mẽ khác thường, mặc dù Dương Hân Tuệ mang thai năm, sáu tháng nhưng vẫn có thể vừa đỡ bụng vừa gào to, ba bước thành hai chạy qua. Bà tóm lấy bóng người còng lưng chậm rãi bò trên đất, cất cao giọng chất vấn: “Bà giấu Tịnh Tịnh của tôi ở đâu?”
Còn Nghiêm Thế Minh cũng ngay tại lúc này “tách” một tiếng nhấn công tắc điện, hành lang đen thui sáng lên trong nháy mắt.
Sau khi Dương Hân Tuệ nhìn thấy mặt mũi của bóng người bò dưới đất, bà sợ đến mức thét chói tai: “Tịnh Tịnh, sao con lại biến thành thế này, đừng cười nữa, mau đứng lên… Con đứng lên có được không?”
Nghiêm Thế Minh xoay người, vừa nhìn thấy tình trạng của con gái mình, tay chân của ông ta lạnh ngắt ngay tức khắc, mồ hôi lạnh chảy khắp người.
Nghiêm Tịnh Tịnh là một cô bé gầy yếu chưa đến 50 ký vừa lên lớp 10. Tư thế và thần thái lúc này của cô trông cực kỳ quái dị, rõ ràng là cơ thể linh hoạt trẻ trung nhưng sống lưng lại cong thành hình cung, cổ gục xuống nghiêng sang một bên, giống như một cụ già không chút sức sống ở tuổi xế chiều.
Mặc dù ngũ quan của Nghiêm Tịnh Tịnh không thay đổi nhưng toàn bộ quai hàm lại hóp vào khiến cho cả khuôn mặt trông khô đét như người chết, trên khuôn mặt cũng toàn là nếp nhăn.
Nghiêm Tịnh Tịnh nằm trên đất nháy mắt liên tục cười ha hả, cảnh tượng quái dị này thật sự khiến người xung quanh không lạnh mà run, lông tơ trên lưng vô thức dựng đứng.
Cho dù dáng vẻ của Nghiêm Tịnh Tịnh có đáng sợ cỡ nào, Dương Hân Tuệ vẫn gào khóc đỡ lấy con gái: “Tịnh Tịnh con sao rồi, đừng nằm dưới sàn, con đứng lên được không?”
Nghiêm Thế Minh vốn đã nhìn ra con gái có vấn đề, ông vội vàng kéo vợ: “Hân Tuệ bà bình tĩnh một chút, bà đừng…”
Nghiêm Tịnh Tịnh còng lưng cười đùa không những không lay động mà ngược lại còn lăn lộn trên nền nhà đạp đạp. Nhìn thấy Dương Hân Tuệ suýt chút nữa bị Nghiêm Tịnh Tịnh túm ngã mấy lần trong lúc hỗn loạn, cục cưng trong bụng Dương Hân Tuệ không nhịn nổi, tiếng nói non nớt ngây thơ chống cự: “Mẹ! Chị Tịnh đang bị quỷ nhập vào người, mẹ cách xa chị ấy đi, tránh động đến bào thai.”
Hùng Thành đứng bên cạnh nhìn nửa phút mà vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh ta vừa định tiến lên đỡ người báo án đột nhiên nghe thấy tiếng nói trong bụng của Dương Hân Tuệ, anh ta lập tức sợ đến mức nhảy tránh ra xa: “Con mẹ nó chuyện gì vừa xảy ra thế, tại sao có tiếng người ở đó? Là ai đang nói chuyện?”
Rốt cuộc Dương Hân Tuệ cũng bị kéo về một chút lý trí, bà được chồng đỡ lên, bụm mặt khóc hu hu hu: “Tịnh Tịnh… Tịnh Tịnh con ơi… Là mẹ không bảo vệ được con, thậm chí còn làm liên lụy đến em bé hu hu hu… Nếu mẹ không nhát gan, không ngủ chung với con, mọi chuyện đã không thành thế này!”
“Bà già” nghe vậy, một tia ác độc hiện ra trong mắt nó, nó bắt đầu lăn lộn giẫm đạp trên nền càng dữ dội hơn, còn cố ý đập đầu ầm ầm xuống sàn. Tiếng uy hiếp khàn khàn bén nhọn phát ra từ cổ họng nhưng lại là chất giọng của một thiếu nữ, khiến người nghe cực kỳ khó chịu: “Chúng mày phải đối xử tốt với tao, khì khì khì… Chúng mày phải đối xử tốt với tao!”
Dương Hân Tuệ bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ nhưng bà vẫn lau nước mắt muốn xông lên ngăn lại, nhưng rồi bà lại sợ làm thương tổn đến em bé trong bụng. Nghiêm Thế Minh xông lên đưa tay kéo nhưng sức của Nghiêm Tịnh Tịnh lúc này cực khỏe, nó hất tay của Nghiêm Thế Minh sau đó cụng cả khuôn mặt xuống sàn.
Nghiêm Thế Minh ném chuột sợ vỡ bình*, không dám vật lộn với con gái của mình, trong tình thế cấp bách chỉ đành luôn miệng nói: “Bà không được làm Tịnh Tịnh bị thương, bà muốn gì, chúng tôi sẽ cố hết sức…”
*Ném chuột sợ vỡ bình/投鼠忌器/đầu thử kỵ khí: Ném chuột lại sợ vỡ đồ đạc quý trong nhà, ý nói muốn trừ cái hại nhỏ nhưng lại sợ gây thành những cái hại lớn.
“Ông ngu hả?” Hùng Thành giận không có chỗ xả: “Nó chỉ muốn mạng của con gái ông thôi!”
Mặc dù Hùng Thành không dùng được thiên nhãn nhưng trong những năm gia nhập Ban điều tra đặc biệt cũng đã gặp qua rất rất nhiều. Một người đàn ông cường trán cao một mét chín xông tới xách một nữ sinh lớp 10 nhỏ con, hung thần ác sát trợn mắt nhìn gương mặt cười hí hí ác độc trước mặt: “Nói, mày giấu hồn phách của Nghiêm Tịnh Tịnh ở đâu!”
Rốt cuộc trên gương mặt cười đùa của “bà lão” cũng hiện lên vẻ cười trên sự đau khổ của người khác, nụ cười cũng rõ ràng hơn: “Khì khì khì, mày không bao giờ tim được đâu, có tìm khắp cả Quỷ Thành cũng không tìm được!”
Đôi vợ chồng vừa nghe thế lập tức nóng hết cả ruột gan.
Giọng nói của Dương Hân Tuệ hơi run rẩy: “Bà, bà đang nói gì? Mới vừa rồi Tịnh Tịnh còn… còn ngủ rất say bên cạnh tôi…”
Hùng Thành xách “Nghiêm Tịnh Tịnh” như xách con gà con, tay còn lại thì gãi đầu: “Dựa theo trạng thái của người bị hại, đúng là hồn phách không có bên trong thân thể… Nhưng trường hợp này cực kỳ hiếm thấy, tôi cũng chỉ từng đọc qua trong sách thấy từng ghi nhận trường hợp này. Bình thường khi quỷ nhập thân, chỉ cần chế trụ hồn phách nguyên bản thì cho dù có đuổi hồn phách nguyên bản ra khỏi cơ thể, sinh hồn cũng sẽ tồn tại xung quanh thân thể.”
Hùng Thành lén lúc nhìn con thỏ nhỏ trong tay Hắc Vô Thường, thấy cậu không nhìn một chỗ cố định, vậy nói rõ hồn phách của Nghiêm Tịnh Tịnh… Thật sự mất tích?
Bây giờ Tiểu Trúc là con thỏ, tên đi cửa sau lại không đáng tin cậy, Hùng Thành thì là chấp hành viên chuyên đối phó với cương thi yêu quái chỉ đành phải đứng ra nhận lấy gánh nặng. Anh ta không biết phải làm sao ngập ngừng mở miệng: “Bây giờ chúng tôi cần, ặc… Tôi vẫn nên gọi điện thoại cho đội trưởng Chương thì hơn!”
Trước mắt trong tay Hùng Thành đang xách một cô gái, không thể tùy tiện ném đi. Anh ta không thể làm gì khác hơn là một tay xách Nghiêm Tịnh Tịnh cười khì khì, một tay lấy điện thoại di động ra, vừa gọi điện thoại vừa rẽ vào một góc hành lang: “Alo, Chương lão đại, tôi là Đại Hùng đây, chuyện là như vầy…”
Hùng Thành mới vừa ngoặt xuống cầu thang, Nghiêm Thế Minh và Dương Hân Tuệ lập tức nhìn về phía Hắc Vô Thường, trong mắt tràn đầy khao khát và cầu xin.
Đôi vợ chồng cũng nhìn ra, Hùng Thành không biết gì về thân phận đặc biệt của đồng nghiệp, mà bọn họ cũng không dám mở miệng chọt thủng, bây giờ mới lấy hết can đảm cầu xin: “Đại nhân, ngài có thể… Có thể mau cứu con gái của chúng tôi không, chúng tôi…”
Hắc Vô Thường không nhiều lời trực tiếp mở miệng kêu hai tên âm ti vừa nãy xuất hiện, hắn hạ thấp giọng phân phó: “Quỷ Thành hẳn là do cả mười Điện Diêm Vương cùng chung tay quản lý, bây giờ có sinh hồn mới bị đưa vào trong đó, bảo bọn họ quản lý kỹ một chút.”
Hai con quỷ khổng lồ mặt xanh khóc không ra nước mắt, việc này chẳng khác nào lấy mạng bọn chúng, nhưng Hắc Vô Thường đã ra lệnh, bọn chúng nào dám không làm? Chỉ đành phải rầu rĩ lĩnh mệnh mà đi.
Đôi vợ chồng hoàn toàn ngây dại, nhưng không dám mở miệng hỏi.
Còn Nghiêm Thế Minh vẫn luôn lo âu cho con gái, rốt cuộc cũng có một chút vui mừng dâng lên trong lòng. Tiêu năm chục ngàn tiền thù lao đúng là xứng đáng, vạn sự tin quan là quyết định chính xác!
Có cấp trên ở đây, bé thỏ tai cụp hoàn toàn không để tâm đến công việc. Cậu đã tiêu tốn 20 phút chỉ để mở đôi mắt to long lanh màu hổ phách nhìn tiểu âm linh tản ra mùi hương nồng nàn trên tay Hắc Vô Thường một cách tràn đầy phấn khởi.
Âm linh chết yểu khi còn bé, mặc dù âm khí không nhiều nhưng oán khí lại cực mạnh!
Âm linh chết khi đang trong giai đoạn trẻ sơ sinh chính là đối tượng nhức đầu của tăng đạo thuật sĩ trong mấy ngàn năm qua. Âm linh không hiểu lý lẽ không biết ân huệ, ác niệm chiếm cứ toàn bộ tâm trí.
Nhưng trước ánh mắt lấp lánh nhìn chòng chọc của bé thỏ bông, tên tiểu âm linh này ngay cả khóc cũng không dám khóc, thút tha thút thít nấc hức hức.
Hắc Vô Thường thấy ánh mắt tập trung của bé thỏ bông, rồi lại nhìn tiểu quỷ màu xám tro dính nhớp nhúa đầy chán ghét. Hắn thuận tay xách ngược tên tiểu quỷ kia nhét vào trong bình hoa có giá mấy trăm ngàn, sau đó xoay người chặn tầm mắt nóng bỏng của bé thỏ tai cụp. Hắn vươn tay chọc chọc bé thỏ bông gọi lực chú ý của cậu trở về: “Tiểu Trúc, cậu thấy vụ án này thế nào?”
Sự chú ý của bé thỏ bông vốn đặt hết lên “cục kẹo” khóc thút thít, bây giờ đột nhiên nghe thấy sếp mình đặt câu hỏi, cậu lập tức ngoan ngoãn ngồi yên không dám liếc nhìn bình hoa sau lưng Hắc Vô Thường, ngoẹo đầu không hiểu tình hình: “Chút chít?”
Đôi vợ chồng: “…”
Trình độ của điều tra viên Ban điều tra đặc biệt đúng là… khác biệt một trời một vực.
Hắc Vô Thường nhìn chòng chọc bé thỏ bông mấy giây, cuối cùng thua trận trước “cú nghiêng đầu đáng yêu chết người”. Hắn thở dài không biết làm sao, chỉ đành cố gắng khiến giọng nói của mình dễ nghe dễ hiểu: “Từ đầu đến giờ người xảy ra vấn đề không phải Dương Hân Tuệ mà là Nghiêm Tịnh Tịnh và ba cái loa thông minh, từ sáng sớm mấy ngày trước bà lão kia đã bám vào người Nghiêm Tịnh Tịnh.”
Nghiêm Thế Minh và Dương Hân Tuệ kinh ngạc đến mức sắc mặt thay đổi, bọn họ muốn hỏi nhưng cuối cùng vẫn không dám mở miệng cắt ngang.
Bé thỏ bông bày dáng vẻ bé ngoan, gật gật đầu làm như mình đã hiểu.
“Ba cái loa thông minh đó đã bị động tay chân từ trước, đợi đến lúc đêm khuya âm khí cực thịnh sẽ phát ra tiếng quỷ ngữ quỷ khóc.” Hắc Vô Thường rất hài lòng với dáng vẻ học sinh giỏi của bé thỏ bông, tiếp tục giải thích: “Người đang chìm trong mơ thường dương ẩn âm dài, là thời gian dễ bị tà khí xâm nhiễu nhất. E rằng Nghiêm Tịnh Tịnh đã bị quỷ ngữ mê hoặc từ trước đó, mặc dù Dương Hân Tuệ cũng nghe được quỷ ngữ nhưng dưới sự bảo vệ của dương khí từ đứa bé trong bụng, bà ấy vẫn chưa bị nhập hồn.”
Bé thỏ bông lấy quyển sổ nhỏ, móng vuốt nắm bút chì, bắt đầu cẩn thận ghi chép.
Nghiêm Thế Minh nghe được mấy ngày qua vợ mình vẫn luôn bị mấy thứ không sạch sẻ kia xâm nhiễu, còn ông thì lại nhiều lần cho rằng vợ mình đang trong thời gian mang thai nên tinh thần nhạy cảm, kiếm chuyện này kia. Áy náy và tự trách to lớn trong lòng khiến Nghiêm Thế Minh khó mà chấp nhận sự thật này: “Đại nhân, ngài nói ba cái loa thông minh cũng bị động tay động chân, nhưng sao tôi lại không nghe thấy… Nếu tôi nghe được một chút xíu khác thường, tuyệt đối sẽ không hiểu lầm Hân Tuệ một thời gian lâu như vậy!”
Hắc Vô Thường: “Âm khí quỷ khí thịnh nhất vào giờ Tý, hàng đêm ông làm việc đến rạng sáng ba bốn giờ mới ngủ, sao mà nghe được quỷ ngữ?”
Dương Hân Tuệ nghe vậy lập tức hung ác trợn mắt nhìn chồng: “Đã bảo ông đừng có thức đêm mà ông không nghe! Bây giờ cả nhà ai cũng nghe được tiếng quỷ khóc quỷ ngữ, chỉ có một mình ông là không nghe được!”
Bé thỏ bông ngoẹo đầu suy nghĩ một lúc, sau đó giơ móng đặt câu hỏi: “Chút chít chút chít, chút chít chút chít, chút chít?” Nếu anh đã nhìn ra được Nghiêm Tịnh Tịnh bị nhập hồn từ trước, vậy tại sao còn ngồi ở dưới lầu chờ cái loa phát “Tôi đây”? Nếu biết sớm một chút không chừng chúng ta đã có thể ngăn cản quỷ hồn bà lão, không để bà ta giấu hồn phách của Nghiêm Tịnh Tịnh.
Hắc Vô Thường: “Buổi chiều lúc chúng ta vào nhà, hai hồn trong ba hồn bảy phách của Nghiêm Tịnh Tịnh đã bị âm quỷ bắt vào Quỷ Thành âm phủ. Nếu khi đó chúng ta kinh động đến lão quỷ kia thì nó sẽ rời khỏi dương gian chừa lại một hồn cuối cùng, ba hồn chia lìa thời gian dài rất có thể sẽ khiến cô ta hồn phi phách tán.”
Dương Hân Tuệ nghe thấy mấy chữ hồn phi phách tán lập tức lảo đảo ngã xuống, may có Nghiêm Thế Minh đỡ dậy luôn miệng an ủi: “Hân Tuệ bà đừng sợ, sở dĩ đại nhân cố ý để bà lão kia hiện thân là vì chờ nó lẳng lặng bắt một hồn còn lại đi. Sau khi ba hồn đã gặp nhau, chúng ta chỉ cần tìm con ở Quỷ Thành rồi mang trở về là được!”
Xem như tình trạng của Nghiêm Thế Minh cũng khá tỉnh táo, năng lực phân tích cực mạnh. Mặc dù ông ta không biết ba hồn nghĩa là gì, cũng không biết Quỷ Thành là cái gì, nhưng vẫn có thể phân tích hợp lý.
Đúng lúc này, một trận âm phong quét qua cùng với sự xuất hiện của hai con quỷ khổng lồ mặt xanh, chúng nơm nớp lo sợ quỳ xuống đất khóc nói: “Đại nhân, Nhất Điện Diêm Vương từ chối vì công việc bề bộn, Nhị Điện Diêm Vương khóc than nói không có quân lương, Tam Điện Diêm Vương tuyên bố ông ta chỉ hợp tác quản lý khu hạ thành ở Quỷ Thành, chỉ có thể xác nhận sinh hồn tại khu hạ thành…”
Hắc Vô Thường lười nghe đám quỷ này cãi vã, hắn hơi mất kiên nhẫn cắt ngang: “Luân Lưu Vương trả lời thế nào?”
Quỷ khổng lồ mặt xanh rụt đầu còn thấp hơn: “Thập Điện Diêm Vương phân phó đám tiểu nhân gởi lời đến đại nhân, Quỷ Thành đã thoát khỏi quyền kiểm soát của Địa Phủ từ lâu, suốt ngàn năm qua không có quỷ tướng âm binh nào vào đó. Đám quỷ kia xây không ít thành mới, trấn nhỏ và chòm xóm ở Quỷ Thành. Hiện tại ai trong Địa phủ cũng không biết tình trạng ở nơi đó như thế nào, Thập Điện Diêm Vương… Không dám đi.”
Đôi vợ chồng đứng bên cạnh nghe mà như lọt vào sương mù, nhưng Hắc Vô Thường không hề có ý định giải thích, hắn vẫy tay để hai tên quỷ khổng lồ mặt xanh run cầm cập đi xuống.
Chợt, giọng điệu oang oang của Hùng Thành truyền tới từ đầu cầu thang: “Chương lão đại mới vừa phân tích vụ án, anh ấy đưa ra rất nhiều đề xuất!”
Đôi vợ chồng: “…” Đó không phải toàn bộ vụ án, cậu bỏ sót mấy điểm chính… Diêm Vương thiếu kinh phí, Diêm Vương ba phải, Diêm Vương không dám quản!
Đã vậy Hùng Thành còn tươi cười rạng rỡ một tay xách Nghiêm Tịnh Tịnh, một tay cầm điện thoại di động đi tới: “Chương lão đại còn nói nhiều hơn mọi khi, anh ấy sắp xếp lại toàn bộ vụ án, hơn nữa còn viết phân tích vụ án, đề nghị hướng giải quyết và dự trù tận năm trang giấy, tất cả đều đã được gửi vào trong điện thoại di động của tôi.”
Hắc Vô Thường liếc nhìn màn hình điện thoại di động, những dòng phân tích vụ án kia chẳng khác gì bài tập cuối kỳ. Hắn không tỏ ý kiến dời tầm mắt, sau đó nói với Hùng Thành: “Tôi và Tiểu Trúc sẽ đến Quỷ Thành.”
Hùng Thành không theo kịp suy nghĩ, nụ cười trên mặt cứng đờ: “Hả?”
Hắc Vô Thường: “Ba cái loa này bị quỷ Địa Phủ động tay động chân, chúng đã đột phá bình phong âm dương trong một lúc để kết nối dương gian với Quỷ Thành.”
Hùng Thành vẫn chưa hiểu, anh ta mờ mịt lẩm bẩm: “Quỷ Thành là, là… cái gì? Tại sao tôi không được đi?”
Hắc Vô Thường: “Cậu có nhìn thấy quỷ không? Bỏ thứ trong tay xuống, cầm cái này đi.”
Hùng Thành nghe lời theo bản năng buông “Bà lão” bị xách lên hơn một tiếng, sau đó chộp lấy đứa trẻ sơ sinh màu xám tro dính nhớp nháp vẫn còn khóc thút thít.
Hùng Thành không nhìn thấy âm linh, sợ tới mức suýt chút nữa nhảy lên: “Đậu má cái gì thế! Vừa lạnh vừa dính, chẳng lẽ là nước mũi?”
Tiểu âm linh: “Hu oa —— —— ”
Thỏ tai cụp hung hăng: “Chút chít!!!!!”
Tiểu âm linh nín khóc.
Hùng Thành cảm nhận được bản thân đột nhiên yếu đi một chút, anh ta nhìn xung quanh: “Mới vừa rồi có tiếng gì thế, tiếng gió lùa hả?”
Hắc Vô Thường im lặng một chút, sau đó nói: “Cầm cho chắc, trước khi chúng tôi trở về đừng để nước mũi văng tứ tung.”
Thỏ tai cụp nhìn Hùng Thành đầy cảm thông, sau đó tò mò nhìn chiếc loa nhỏ trên tủ. Ở cõi âm ngoại trừ Địa Phủ còn có Quỷ Thành? Rốt cuộc Địa Ngục rộng cỡ nào thế? Hơn nữa có thể thông qua cái loa nhỏ xíu này để đến đó sao?
Hắc Vô Thường dặn dò Nghiêm Thế Minh và Dương Hân Tuệ mang con gái rời đi. Ba hồn của Nghiêm Tịnh Tịnh đã mất, nếu quỷ hồn nhập vào kia rời đi, vậy thể xác của cô tiểu thư này sẽ mất hết tri giác, chỉ có thể dựa vào bịch nước biển hoặc cho ăn qua đường mũi để duy trì sự sống, thậm chí việc khôi phục chức năng cơ thể cũng hết sức phiền toái.
Cũng may bà lão nhập hồn bị Hùng Thành xách lên xong lập tức sợ hãi, bây giờ ngược lại đàng hoàng hơn rất nhiều. Mặc dù đôi vợ chồng cực kỳ lo lắng nhưng cũng chỉ có thể mang “Con gái” cười ha hả ra khỏi phòng.
Hắc Vô Thường: “Đóng cửa rồi tắt đèn đi.”
Bây giờ Hùng Thành mới nhìn ra, người đàn ông đi cửa sau này cũng rất bản lĩnh. Mặc dù Hùng Thành cực kỳ không cam lòng với dáng vẻ cao cao tại thượng của hắn nhưng anh ta vẫn cẩn thận nắm cái thứ không rõ nguồn gốc trong tay, đi tới tắt đèn rồi đi ra khỏi phòng, sau đó gài cửa lại.
Phòng ngủ lập tức tối đi, chỉ có thể nhìn thấy đường nét không rõ ràng của chiếc tủ đầu giường và ánh sáng nhấp nháy của cái loa nhỏ đặt trên đầu tủ.
Bây giờ đang là 2 giờ sáng, chờ sau khi tia sáng cuối cùng trong phòng ngủ hoàn toàn biến mất. Khoảng chừng 5 phút sau, từng giọng nói âm trầm nhỏ xíu vang lên từ trong chiếc loa trắng:
“Bà già không có ở đây, bà ta thất bại rồi à.”
“Con quỷ trong nhà là ai?”
“Đếch cần biết nó là ai, chỉ cần không phải quỷ cõi âm, khà khà khà… Giết trước nói sau.”
Ngay thời khắc một cánh tay quỷ đen thui chậm rãi thò ra từ trong cái loa. Hắc Vô Thường đột nhiên ra tay nắm lấy cổ tay của cánh tay quỷ đó, sau đó một làn sương dày đặc uốn lượng như rắn độc bò ra từ trong ống tay áo của Hắc Vô Thường. Nó cuống quanh cánh tay của hắn rồi đánh úp lên chiếc loa trong chớp mắt.
Một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang vọng từ trong chiếc loa, nó rụt tay về thật nhanh nhưng Hắc Vô Thường ôm thỏ tai cụp lại thuận thế nhào về phía trước, sau đó biến mất bên trong chiếc loa nhỏ.
Cảnh vật xung quanh quay cuồng, sau khi nhìn thấy mọi thứ tối đen trong vài giây, Hắc Vô Thường đứng trong một con hẻm nhỏ mờ tối, còn thỏ tai cụp trong tay hắn thì không biết tung tích.
Một giây kế tiếp, Hắc Vô Thường cảm nhận được một người cực kỳ nguy hiểm đang chậm rãi đến gần hắn từ phía sau. Chẳng biết từ lúc nào, Trúc Ninh đã từ thỏ tai cụp biến trở về dáng vẻ thiếu niên, cười nhạt nói: “Vô Xá, hoan nghênh ngươi tới Quỷ Thành.”
Lúc này Hắc Vô Thường mới phát hiện, toàn bộ bụi bặm bay đầy trong con hẻm nhỏ cũ nát chính là… Bột Hồn thạch.
“Ngươi cho rằng bổn vương không biết chừa đường lui, cam tâm làm một con thú cưng nhỏ xíu sao?” Giọng nói của thanh niên như nước suối trong veo nhưng lại mang nguy hiểm chí mạng: “Vô Xá, những gì ngươi nợ ta, ta nên tính toán hết một lượt luôn chứ hả.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT