Hạ Cô Hàn từ đập chứa nước trở lại nội thành Cảnh Châu thị, đã là 7 giờ tối.
Tuỳ tiện tìm một khách sạn liền nhủi vào, tắm rửa xong xuôi thì cũng 9 giờ,Tổ trọng án cũng bắt đầu cuộc họp.
Lần này họp chính là đem kết quả mà những thành viên đi điều tra báo cáo lại.
Khi Hạ Cô Hàn mở điện thoại ra thì mọi người đều có mặt.
“Bắt đầu đi.” Hạ Cô Hàn lười biếng mà ngáp một cái, sau đó đặt điện thoại vào giá chống trên bàn, cả người lại dựa vào ghế.
Mọi người cũng biết tính tình Hạ Cô Hàn nên nhanh chóng báo cáo kết quả của chính mình.
Quả thật, đúng như Hạ Cô Hàn suy đoán, mấy người báo án kia đều là người trúng cổ, cho nên khi đưa lời khai bị cổ điều khiển mới đưa ra lời nói dối.
Sau khi uống viên thuốc Miêu Doanh Doanh đưa, thì cổ trùng trong người bọn họ cũng bị gϊếŧ, nên họ cũng thanh tỉnh mà cho lời khai lại.
Bộ phận cơ thể của họ cũng không phải bị tráo đổi, mà chính là họ chủ động đi tráo đổi, vì đổi xong sẽ có thù lao.
Nói đúng hơn, chính là họ đem chính bộ phận cơ thể của mình làm một mặt hàng để buôn bán. Còn chuyện báo án. Chính là khi họ thấy những nghệ sĩ sở hữu bộ phận cơ thể của họ nổi tiếng nên sinh lòng tham, muốn từ ' Người mua' lấy thêm món tiền.
' Người mua ' đương nhiên không phải kẻ coi tiền như rác, nên liền xoay sang uy hϊếp ' trung gian'.
Mà trên đời này lòng tham không đáy đâu chỉ một người.
Phải nói, khi Huy Hoàng điện ảnh là phía ' trung gian' khi họ tìm những người này đều nắm thông tin cá nhân lẫn thông tin người thân của họ. Ngoại trừ một số người đường cùng cần tiền mới bán thì đại đa số đều là nhóm người ham ăn biếng làm.
Nên khi thấy lợi trước mắt thì nhóm người này đâu có sợ gì, lá gan còn to hơn mà trực tiếp xoay đầu báo cảnh sát.
' người bán ' sau khi biết bọn họ bị cổ trùng không chế, muốn báo án chưa chắc có người tin nên cũng chả thèm quan tâm nữa. Nhưng họ hoàn toàn không ngờ pháp luật chính là một cái lưới lớn, tuy thưa nhưng khó thoát.
Sau khi nghe mọi người báo cáo tình huống thì lại nhìn về phía Hạ Cô Giang:" còn mày sao không báo cáo đê?"
Hạ Cô Giang phụ trách chính là người báo án nói thật kia, đối phương không hề nói dối, mà còn là người đầu tiên báo án. Nhưng quả thật, giống như người người báo án khác, cô cũng không biết rõ chỉ nhớ ngủ dậy thì đôi tay đã thay đổi.
" Cô gái bị hại có bạn trai là người Cảnh Châu thị, cô ấy nói đêm đó ngủ có chút trầm, sáng hôm sau thức dậy thì đã 11 giờ trưa." Hạ Cô Giang lại nói: “Người bị hại lúc ấy cũng không để ý, chỉ cho là đi chơi nên có chút mệt. Cô ấy còn nói, ngày đó khi thức dậy còn cảm thấy đôi tay như tê rần, không nghe theo sự điều khiển của bản thân."
Người bị hại là một cô gái, còn nói do có đôi tay xinh đẹp nên mỗi ngày luôn chăm chút bảo dưỡng. Nên vô cùng rõ bàn tay mình thế nào, ngủ một giấc tỉnh dậy thấy lại liền nhận ra ngay.
Vốn dĩ là bàn tay thon dài trắng nõn, ngón tay như bút chì thì giờ lại hoá thành một bàn tay thô, ngón tay ngắn, da tay còn khô ráp không thôi.
Nên có cô gái cũng nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra, khi kết quả đưa ra chính là bình thường khiến cô gái vô cùng hoài nghi, càng nghĩ càn thấy kì lạ nên vội vàng đến báo án.
Chính là ở những nơi khác cũng có người báo án như thế nên cảnh sát không nghĩ cô bị điên.
Hạ Cô Giang nói một hơi thì ngừng lại nhấp ngụm nước, sau đó lại nói:" khi tôi đến thì cảnh sát nơi đó cũng điều tra ra một vài chuyện. Đó chính là bạn trai của người bị hại là một kẻ ham mê cờ bạc, còn đi vay nặng lãi. Khi tôi đến đưa thuốc cho người bạn trai uống, gã cũng chịu khai thật ra."
Bởi vì thiếu nợ, nên gã lên kế hoạch mời bạn gái đi du lịch mà đưa cô ta đến Cảnh Châu để bán bàn tay. Gã không hề quan tâm bàn tay này mang lại công việc cho bạn gái gã, gã cũng chả quan tâm bạn gái gã trong lúc tráo đổi tay có bị gì hay không.
Án của cô gái cuối cùng cũng rõ ràng.
Huy Hoàng điện ảnh không chỉ giam cầm ' thực tập sinh' để lấy bộ phận cơ thể. Mà còn hướng ra ngoài để mua lại những bộ phận xinh đẹp của người khác.
' người mua ' khi đó cũng đâu quan tâm ' người bán' là ai hay có nguyện ý hay không, bọn họ chỉ nghĩ bản thân bỏ một cọc tiền lớn với ' trung gian' thì họ chỉ cần kết quả.
Cứ như vậy, một đường dây nhanh chóng được hình thành, tráo bộ phận cơ thể người là thứ chính. Không ai có thể tưởng tượng tới, ngoại trừ những người tình nguyện bán thì có bao nhiêu người vô tội bị họ lừa gạt, hãm hại.
Hiện tại, chỉ mới bước đầu nhưng đã phát hiện ra người quen gây án, nhưng nếu để lâu dài thì sẽ hình thành tiếp một cái chợ đen cò mòi, chuyên đi tìm những bộ phân cơ thể xinh đẹp. Sau đó không cần biết đối phương là ai chúng sẽ bắt cóc, cường ép... Dùng hết thảy mọi thủ đoạn để lấy được bộ phận như ý hay sao?
Nếu cứ làm ngơ xem như không thấy, thì hậu quả sau này quả thật ai nghĩ đến cũng rợn tóc gáy!
Hạ Cô Hàn nghe thằng em họ nói thì ngồi trầm ngâm, ngón tay theo nhịp mà gõ gõ lên tay ghế sofa. Mọi người trong phòng họp online đều thấy bộ dáng y vẫn lười biếng như cũ nhưng không ai dám lên tiếng quấy rầy.
Ngay cả con rối của Tô Bỉ cũng ngoan ngoãn ngồi yên, cái đầu bông nhỏ cúi cúi như chính mình đã vô hình.
Một hồi sau, cửa phòng khách sạn bên Hạ Cô Hàn được gõ vang.
Y vẫn ngồi yên trên ghế nhưng cánh cửa lại tự động mở ra.
Sở Quân Hành thấy một người nam nhân thân hình béo lùn chắc nịch đi vào, người nọ khi thấy Hạ Cô Hàn thì lập tức lộ biểu tình kinh ngạc:" ông chủ Hạ, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"
Người này chính là Dư Huy, người trước đó đã đến cửa tiệm tìm Hạ Cô Hàn nhờ giúp giải quyết vấn đề đôi mắt.
Hạ Cô Hàn không có trả lời Dư Huy, mà lên tiếng nói Sở Quân Hành đầu bên kia báo cáo lại việc trong nắng xưởng.
Sở Quân Hành trực tiếp lấy ra laptop, nhanh chóng phát video lại cho mọi người trong phòng họp online.
***
Sau khi Cố Hàm bị mang đi, thì trong lòng Vệ Dịch Hạo sinh ra cảm xúc chờ mong cùng hưng phấn. Lí trí nói cho hắn biết không nên quá hi vọng vì hi vọng càng nhiều thất vọng sẽ càng đau. Nhưng hắn vẫn muốn thử, muốn thử hi vọng một lần cuối này.
Nhiều lúc lí trí cũng không thể khống chế được cảm xúc, loại cảm xúc hưng phấn chờ mong này khiến Vệ Dịch Hạo đứng ngồi không yên. Hắn cứ thế hết hết trái rồi phải, đi lại vòng vòng trong phòng.
Những người khác căn bản không chú ý hắn đang làm cái gì, không phải nằm ở trên giường phát ngốc, chính là buồn đau mà khóc.
Nhóm thực tập sinh được đưa tới sau khi biết tình huống của bản thân thì cảm xúc tuyệt vọng cứ thế cảm nhiễm, cả nhà xưởng đều lộ ra tử khí nặng nề, nhìn không hề còn hi vọng gì về tương lai.
Không, cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng.
Ít nhất trong lòng Vệ Dịch Hạo đã được cái người tên Cố Hàm kia đốt lên ngọn đuốc nhỏ.
Vệ Dịch Hạo cuối cùng cũng nhịn không nổi mà bước ra cửa phòng, đi đến cửa sắt ngồi đó.
Hắn muốn khi cánh cửa được mở ra thì bản thân là người đầu tiên hít thở không khí tự do bên ngoài.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bên nhà xưởng vang lên tiếng nổ đinh tai, sau đó là một chuỗi tiếng súng dày đặc.
Vệ Dịch Hạo nghe được động tĩnh thì lập tức đứng bật dậy, hai tay áp lên cánh cửa mà hét lớn:" đến rồi! Thật sự đã đến rồi!"
Vừa hét lớn nước mắt trên mặt của hắn cũng ào ào rơi xuống.
Những người khác cũng nghe cũng ào ào đứng dậy, vội vàng mà hỏi Vệ Dịch Hạo:" là, là cái gì tới?"
Trong giọng nói của họ đều nghèn nghẹt cảm xúc, họ không dám quá ồn ào.
Đôi mắt lệch lạc của Vệ Dịch Hạo được nước mắt cọ rửa toả sáng, hắn xoay vào bên trong những phòng ngăn mà gào to.
" Tới rồi! Có người tới cứu chúng ta rồi."
“Tới! Cứu chúng ta người tới!”
“Chúng ta tự do rồi!”
“Chúng ta có thể đi ra ngoài!”
Thanh âm của hắn vang vọng cả nhà xưởng, lúc đầu chỉ có nhóm thực tập sinh đáp lại, nhưng sau đó là lũ lượt những căn phòng ngăn có người bước ra ——
Có tiếng động lớn như người ngã lên giường sắt, còn cả tiếng chân chạy vội vàng mà va dụng vào vách. Chỉ vài giây sau, một nhóm người từ những căn phòng vội vàng bước ra.
Khuôn mặt ai cũng tiều tụy, nhưng đôi mắt đều sáng tỏ mang đầy hi vọng.
Bên ngoài nhà xưởng vang lên tiếng súng một hơi, không những thế còn xen vào tiếng hò reo. Làm những người trong nhà xưởng tâm trạng cũng trầm bổng lên xuống.
Chỉ là lúc này đây, bên ngoài lại lặng thinh không tiếng động thì người bên trong nàng xưởng cũng không dám lên tiếng. Đôi mắt ai cũng mở to nhìn chằm cánh cửa sắt, chờ mong giây phút cánh cửa được mở ra.
Một phút trôi qua mà ai cũng ngỡ rằng cả thế kỷ.
Vệ Dịch Hạo đứng gần cửa nhất, hai tay vẫn đặt trên cánh cửa, khi cảm nhận được sự rung chuyển đến cánh tay thì liền giật bắn mình mà hét lớn.
" Cửa sắp mở!"
Đám người lập tức nhốn nháo muốn tiến đến gần cánh cửa thì Vệ Dịch Hạo bên này lại hét to.
" Lui ra sau, lui ra sau để bên ngoài mở cửa."
Giờ phút này, mọi người không ai tị nạnh ai mà vội vàng đứng lui lại sau, chừa một khoảng để người bên ngoài có thể mở cửa.
Cánh cửa sắt nặng nề, chậm rãi đẩy ra. Những người bị nhốt trong nhà xưởng cảm tưởng bản thân như được sống lại khi luồng không khí thoáng mát trong lành bên ngoài lùa vào.
Đó là không khí của sự tự do.
Đèn xe cảnh sát cùng đèn pha bên ngoài lập loè chiếu sáng, còi cảnh sát hú ính ỏi nhưng nhưng người bị nhốt trong nhà xưởng lại cảm thấy đó chính là âm thanh êm tai nhất.
***
“Lần này tổng cộng giải cứu được hơn 300 người bị hại, trong đó gồm 300 người bị đổi bộ phận cơ thể, tất cả đều xuất hiện vấn đề tâm lý nghiêm trọng, cấp trên đã ra chỉ thị an bài bác sĩ tâm lý trị liệu cho họ."
Sau khi video kết thúc, Sở Quân Hành nhanh chóng báo cáo tình huống:" theo thống kê ban đầu, có hơn 20 người bị mang đi thí nghiệm, sinh tử vẫn chưa rõ."
'Sinh tử chưa rõ' đó là đã nói giảm nói tránh, chứ hai mươi người kia sợ lành ít dữ nhiều.
Sở Quân Hành báo cáo xong cũng yên lặng chờ Hạ Cô Hàn.
Hạ Cô Hàn ngồi nghe lại không nhúc nhích, trong mắt một mảng tối đen, ai cũng không biết y đang suy nghĩ cái gì.
Chỉ có Dư Huy bên này nghe thì khuôn mặt lộ ra vẻ kinh hãi, khó tin mà nhìn Hạ Cô Hàn sau đó lại nhìn màn hình điện thoại, gian nan mở miệng:" ông chủ... Cái đó, video... Là, là thật sao? Những gì cậu nói,... Cũng là thật?"
Đôi mắt hiện tại của Dư Huy rất nhỏ, trừng lớn thì cũng thấy chút đồng tử.
Sở Quân Hành:" là sự thật. Cho nên ngươi cũng là một trong những đồng phạm "
" Tôi...." Dư Huy nghe người nam nhân trong điện thoại nói thì há mồm muốn biện giải cho chính mình, nhưng lại không nói nên lời. Rồi sau đó, cả người Dư Huy suy sụp, hai vai cũng rũ xuống:".... Tôi nhận tội."
Tuy không biết đầu đuôi nhưng Dư Huy quả thật vì tư tâm mà gia nhập vào chuyện của Huy Hoàng điện ảnh.
" Mọi người muốn tôi làm gì,tôi sẽ phối hợp." Dư Huy ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Cô Hàn, giọng nói đầy hối lỗi.
Hạ Cô Hàn lười nhác mà nhìn qua gã, “Ta mượn đôi mắt ngươi sử dụng một chút.”
Dư Huy không chút do dự mà đáp ứng tắp lự.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT