Vệ Dịch Hạo nói tình huống quả thật không khác mấy với suy đoán của Hạ Cô Hàn, chỉ là y vẫn không nghĩ tới Huy Hoàng điện ảnh vẫn chưa có nghĩ ra biện pháp thay đổi lục phủ ngũ tạng của con người.
Bất quá, dù có nghĩ ra biện pháp hay không thì tội ác của Huy Hoàng điện ảnh đã làm ra thì trời đất cũng khó dung. Hạ Cô Hàn nghĩ đến những năm gần đây không biết đã có bao người bị hại dưới tay bọn chúng?
“ cậu ……” Vệ Dịch Hạo há miệng thở dốc, định nói gì đó nhưng lại không thể nói ra khỏi miệng.
Hắn không dám nói, cũng không dám hỏi. Ánh mắt chỉ chăm chú nhìn Hạ Cô Hàn, vì trong lòng Vệ Dịch Hạo nảy sinh một loại cảm xúc, nhưng hắn lại sợ nếu thật sự hi vọng thì khi thất vọng sẽ thế nào đây!?Hắn hiện tại thật không dám hi vọng.
Hạ Cô Hàn biết Vệ Dịch Hạo muốn hỏi cái gì, nhưng y cũng không nói một câu.
Những người bị nhốt ở đây, ai cũng biết nếu có thể bước ra khỏi cái nhà xưởng này, chính bản thân họ được sống lại lần nữa. Nhưng ai cũng không dám đòi hỏi người khác cứu mình.
Vệ Dịch Hạo không dám hỏi, nhưng mạc danh lại có một cảm xúc mãnh liệt, vì xém chút nữa hắn đã hướng Hạ Cô Hàn xin cầu cứu. Chỉ là lúc này bên ngoài lại vang lên âm thanh ầm ĩ.
“Cố Hàm!”
“Cố Hàm!”
Có một đạo thanh âm xa lạ vang lên, lại gọi cái tên giả Hạ Cô Hàn khi nãy nói.
Hạ Cô Hàn cũng cảm nhận được những người trong phòng khi vừa nghe được thanh âm ấy cũng bất giác run lên. Đó chính là sợ hãi theo bản năng, còn đồng tử của Vệ Dịch Hạo lại co rút.
Có lẽ họ luôn nghĩ bản thân sớm bị đưa đi ra ngoài, sớm chết sớm siêu sinh, nhưng khi đối mặt với tử vong họ vẫn sinh ra cảm giác sợ hãi.
Phòng bên ngoài không ai đáp lại, thì thanh âm càng vang lớn mang theo cơn tức giận:" Cố Hàm, đ* mẹ nó mày nhanh bước ra đây, mày nghĩ trốn là tao không bắt được sao. Tao mà bắt được coi mày có mềm xương hay không?"
Hạ Cô Hàn lười biếng mà đứng lên, duỗi người, sau đó hướng cửa đi đến.
Vệ Dịch Hạo bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, kinh ngạc nói: “ cậu... Cậu là Cố Hàm sao?”
Không cần Hạ Cô Hàn đáp lại,thì kẻ bên ngoài đã bước đến cửa phòng. Bộ dáng hổ báo cáo chồn, chuẩn chỉnh giang hồ thôn với khuôn mặt có một vết sẹo lớn. Gã vừa thấy Hạ Cô Hàn, đã nghiến răng trực tiếp đấm tới, miệng cũng hét lớn.
" Lỗ tai mày điếc sao? Đĩ mẹ mày tao kêu mà mày..."
Cánh tay cùng lời nói của gã cùng lúc khựng lại, vì nắm đấm của gã như có một bức tường vô hình chặn ngang,
chấn đến toàn bộ cánh tay tê rần, mà lùi về sau mấy bước.
Gã mặt sẹo hốt hoảng nhìn lại thì thấy đôi mắt hoa đào xinh đẹp pha lẫn chút lười biếng đang nhìn chằm chằm chính mình, tiếp theo đó gã cảm thấy cả người không còn là của chính mình nữa.
Hạ Cô Hàn đi vòng qua gã mà bước đến cửa. Gã mặt sẹo thấy vậy liền nhanh chóng chạy ra theo.
Hạ Cô Hàn: " Ngươi tìm ta làm gì?"
Gã mặt sẹo nghe xong liền ngoan ngoãn đáp:" có người chấm đôi mắt của mày, muốn đem mày đi phẫu thuật."
Hạ Cô Hàn nghe xong liền nhướng mày, cảm thấy quả thật có kẻ không hề có chút kiên nhẫn, vừa thấy đôi mắt của y vậy mà đã tăm tia rồi.
Là ai đây nha?
Trình Ảnh? Hay là Ngụy Thiên Khâm?
Hạ Cô Hàn đem nghi hoặc tạm thời áp xuống, quay đầu nhìn về phía mặt sẹo: “Mang ta qua đó.”
Mặt sẹo: “ được ”
Phòng phẫu thuật cũng không nằm trong nắng xưởng, Hạ Cô Hàn được gã đưa đến một chiếc minibus.
Bọn chúng còn ngừa Hạ Cô Hàn nhớ đường mà lấy một mảnh vải đen che mắt y lại mà hoàn toàn không hề biết từ khi y đặt chân ra khỏi Huy Hoàng điện ảnh thì Hạ Cô Hàn đã truyền lại quãng đường về cho Bộ ngành đặc thù.
Tuy Huy Hoàng điện ảnh có đặt dụng cụ che tín hiệu, nhưng những thứ đó với Hạ Cô Hàn chỉ là đồ bỏ đi.
Nói cách khác, lúc y bước vào nhà xưởng thì Bộ ngành đặc thù bên này cũng nắm rõ địa điểm nhà xưởng. Chỉ cần một chỉ thị Hạ Cô Hàn đưa xuống thì bên Bộ ngành lập tức ập đến nơi này mag giải cứu nhóm người bị nhốt bên trong.
Chỉ là hiển tại vẫn chưa phải lúc, phải đợi Hạ Cô Hàn tìm ra sào ổ mà Huy Hoàng điện ảnh tráo đổi bộ phận.
***
Cùng thời gian, tại Huy Hoàng điện ảnh.
Một chiếc siêu xe ngừng ở trước cửa Huy Hoàng điện, chỉ chốc lát sau cánh cửa xe mở ra thì có một người nam nhân nhanh chóng bước xuống xe. Khuôn mặt gã bị một chiếc kính râm bản to che khuất nửa khuôn mặt. Khi đi vào khuôn mặt hơi nghênh nghênh, bộ dáng tự cao tự đại như cha thiên hạ.
Kẻ này không ái khác chính là nghệ sĩ đang hót nhất hiện nay của Huy Hoàng điện ảnh - Ngụy Thiên Khâm.
Bước chân Ngụy Thiên Khâm có chút vội, hướng gã đo chính là văn phòng của người đại diện hiện tại.
Từ khi Trương Vũ Phi chết, Ngụy Thiên Khâm liền đổi một người đại diện mới, cũng là một người đại diện kim bài của Huy Hoàng điện ảnh. Nhưng rõ ràng có thể thấy, người đại diện bây giờ cũng không quá coi trọng gã.
Nếu không phải Ngụy Thiên Khâm nghe được tiếng gió,gã cũng không rảnh mà chẳng vội lại đây tìm người đại diện.
Ngụy Thiên Khâm không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa mà vào.
Người đại diện đang đứng nghe điện thoại, thấy động sau lưng liền xoay người nhìn. Sau khi thấy chính là Ngụy Thiên Khâm thì trực tiếp cúp điện thoại, nhưng Ngụy Thiên Khâm vẫn nghe được một câu ——
“…… ta đã kêu người đưa kẻ đó qua, ngươi chỉ ……”
Lời nói còn chưa hết thì Ngụy Thiên Khâm trực tiếp vào nên người đại diện chột dạ vội vàng cúp máy.
Ngụy Thiên Khâm nhìn gã không khỏi nhếch môi cười sau đó như má vùng trời mà ngồi xuống sofa gác thẳng hai chân lên bàn đối diện, cởi ra mắt kiếng lại nhìn về phía người đại diện.
" Ngươi đang gọi điện cho ai đấy?"
Người đại diện cũng là kẻ trải đời nên chột dạ chỉ vài giây, sau đó là khoác lên lại khuôn mặt bình tĩnh,vô cùng khách khí nói:" chỉ là đối tác làm ăn."
Ngụy Thiên Khâm nghe xong cũng không tin, ánh mắt đầy trào phúng nhìn người đại diện mà mỉa mai:" ta nghe Tiểu Lý nói cháu trai ngươi hôm nay đến thăm dự tuyển chọn, đúng không?"
Tiểu Lý là trợ lý sinh hoạt của Ngụy Thiên Khâm, cũng có thể gọi là kẻ chỉ điểm mà Ngụy Thiên Khâm đặt trong công ty. Nếu người đại diện mới có hành động gì thì Tiểu Lý lập tức báo ngay cho Ngụy Thiên Khâm biết.
Nên gã không chỉ biết người đại diện này có cháu trai vừa thành thực tập sinh của công ty, mà còn biết tên họ của người cháu trai kia là gì.
" Cháu trai ngươi là Trình Ảnh đúng không?" Ngụy Thiên Khâm cười nhạo một tiếng, “Hôm nay mới vừa thông qua phỏng vấn, trở thành thực tập sinh của công ty. ”
“Ngụy Thiên Khâm, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” đôi tay người đại diện chống trên bàn, khuôn mặt áp gần sát đến mặt Ngụy Thiên Khâm, thanh âm mang theo sự uy nghiêm tức giận. Gã nghĩ dùng cách này sẽ khiến Ngụy Thiên Khâm cảm thấy áp bách.
>/>
“Ta muốn làm cái gì?” Ngụy Thiên Khâm trên mặt tươi cười đột nhiên trở nên sắc bén, không hề bị người đại diện hù mà còn vung tay ném thẳng mắt kính trên bàn vào mặt người đại diện, mà nghiến răng.
" Mày không biết xấu hổ còn hỏi lại tao ư? Trình Tĩnh, mày quên Thần sử nói gì rồi đúng không?"
Người đại diện tuy rằng kịp thời tránh được cái kính, nhưng vẫn bị gọng kính sượt qua một đường màu đỏ. Gã không muốn đôi co với Ngụy Thiên Khâm về chuyện này nhưng khi nghe Ngụy Thiên Khâm nhắc tới Thần sử thì có chút luống cuống, bộ dáng giấu đầu lòi đuôi.
" Ngươi... Ngươi nói gì ta chả hiểu."
“Nghe không hiểu đúng không? Vậy để tao trực tiếp tìm Thần sử, xem ngài ấy nói thế nào." Ngụy Thiên Khâm cười lạnh mà uy hϊếp gã.
Người đại diện ngược lại trở nên bình tĩnh, khoanh tay nhìn Ngụy Thiên Khâm: “Ngươi cũng vì nghe nói có người có đôi mắt giống ngươi, nên mới chạy về đây còn gì. Để ta nghĩ coi, ngươi gấp rút về đây là vì cái gì nha..."
" Lấy tính cách của ngươi, ta khẳng định ngươi sẽ không thượng cống đôi mắt này cho Thần sử, mà trộm tự gắn vào mình, đúng không?" Ánh mắt người đại diện như nhìn rõ những gì Ngụy Thiên Khâm đang nghĩ, trong ánh mắt còn mang theo châm chọc:" chẳng qua ta muốn đưa cháu mình, còn ngươi thì muốn dùng cho chính mình."
Ngụy Thiên Khâm như bị đạp trúng đuôi mà đứng bật dậy, đá thẳng vào chân ghế mà rống:“Trình Tĩnh, con mẹ mày nói gì hả?!”
Trình Tĩnh mang không ít nghệ sĩ dưới trướng, trải không ít đời sao không nhận ra biểu cảm trên mặt Ngụy Thiên Khâm.
Gã khịt mũi coi thường: “Ta nói cái gì thì trong lòng ngươi rõ ràng nhất. Ngụy Thiên Khâm, làm người phải biết một vừa hai phải. Có thứ tốt cũng phải chia người khác, chứ đâu ra cái ngữ chiếm hết vào người như thế? Ngươi không phải luôn tự nói bản thân chính là tác phẩm hoàn mĩ nhất của Thần sử hay sao? Sao còn sợ chỉ vì một đôi mắt thay cho cháu trai ta?"
" Xem ra mày cũng không sợ Thần sử biết chuyện này a." Tâm tư bị chọc thủng Ngụy Thiên Khâm cũng bất chấp mà nói:" mày nếu biết rõ về tòa như vậy thì cũng nên biết đồ tao đã nhắm trúng thì không thể nào lọt vào tay kẻ khác được."
Ngụy Thiên Khâm khi nghe con chuột bạch kia có đôi mắt hoa đào xinh đẹp nên vô cùng muốn thay vào chỗ chính mình, còn nếu gã không được thì kẻ khác cũng đừng hòng rớ tay vào. Dù sao cũng không vào được tay, thò gã trực tiếp thượng cống Thần sử xem như bản thân cũng được cái lợi.
Trình Tĩnh nghe ra ý trong lời nói của Ngụy Thiên Khâm, giận tím mặt: “Ngươi đã thông tri thần sử?”
Ngụy Thiên Khâm nhún nhún vai, lại cười đến vẻ mặt vô tội: “Đúng vậy, ai bảo tao chính là tín đồ trung thành nhất của ‘ thần minh ’.”
Trình Tĩnh tức giận đến trán cũng nổi đầy gân xanh, hận không thể nhào lên xé cái bộ mặt giả dối của Ngụy Thiên Khâm ra làm trăm mảnh.
Trình Tĩnh thật sự không hiểu, khuôn mặt hiện tại của Ngụy Thiên Khâm cũng nói rõ Thần sử quá thiên vị gã. Vì cái gì gã còn tham lam đến vậy?
Ngụy Thiên Khâm nhìn sắc mặt Trình Tĩnh thì không khỏi nhếch môi cười, vươn tay phủi phủi bụi không tồn tại trên người, sau đó vênh váo mà đứng dậy, còn vờ vịt vỗ vỗ bả vai Trình Tĩnh: “Trình Tĩnh, tao khuyên mày đừng có giờ trò với tao. Mày là người đại diện của tao, có lợi thì cùng hưởng, biết hay không?"
***
Xe một đường chạy thẳng về trước, Hạ Cô Hàn tuy bị bị mắt nhưng vẫn có thể cảm giác được phương hướng xe chạy.
Đại khái hơn nửa tiếng sau, xe cũng dừng lại.
Y nghe được thanh âm có người bước xuống, rồi lại mở cửa sau đem y ra ngoài.
" Đã chạy."
Bên tai vang lên thanh âm trầm thấp của Cố Tấn Niên, theo đó là mảnh vải đen trên mắt của Hạ Cô Hàn cũng rơi xuống.
Hạ Cô Hàn nhìn quang cảnh xung quanh thì nhận ra đây là một cái đập chứa nước ở ngoại ô. Cũng không hiểu nguyên nhân tại sao, tài xế cùng gã mặt sẹo lại ném y ở đây mà chạy mất dạng.
Hạ Cô Hàn suy tư trong chốc lát, liền nghĩ thông suốt.
“em bại lộ.” / “Bọn họ biết em là ai.”
Cả hai đồng thời cùng lên tiếng, xem ra hai vợ chồng đúng là tâm đầu ý hợp, ý nghĩ cũng không khác gì nhau.
Còn nguyên nhân bại lộ cũng quá đơn giản. Không phải Bộ ngành đặc thù xuất hiện tay trong, vì chỉ có Hạ Cô Giang biết rõ Hạ Cô Giang tới Cảnh Châu.
“Thần sử nhận ra em, hơn nữa còn ấn tượng khá sâu với đôi mắt của em." Cố Tấn Niên nói ta suy đoán của chính mình.
Hạ Cô Hàn nghe cũng gật đầu lại nói:" đã thấy đương nhiên sẽ nhớ thôi."
Lần đó tại hội đàm chắc hẳn Thần sử đã đến tham dự, hơn nữa còn đặc biệt để ý Hạ Cô Hàn. Nên khi biết thực tập sinh có đôi mắt giống Ngụy Thiên Khâm liền suy đoán ra chính là Hạ Cô Hàn.
Vì không để bại lộ đại bản doanh, nên đành ra lệnh cho thuộc hạ thả đại Hạ Cô Hàn xuống một địa điểm.
Hạ Cô Hàn chỉ biết thở dài: “Rút dây động rừng.”
Cố Tấn Niên thì vợ nói thì duỗi tay xoa xoa mái tóc của y, cười nói:" không phải em cố tình hay sao? Nếu không thì cũng chả biết con rắn kia thế nào?"
Nếu không phải vì “Rút dây động rừng”, Hạ Cô Hàn cũng không dùng linh khí hoá ra đôi mắt khác, để người trong Huy Hoàng điện ảnh để ý rồi ồn ào đến tai Thần sử kia.
Hạ Cô Hàn cười cười không nói lời nào, đồng thời nhắn cho Sở Quân Hành một lệnh, để người Bộ ngành để có nhà xưởng giải cứu người bị hại.
Xong xuôi thì y liền vươn tay ưỡn ẹo đông tây, sau đó xoay người ôm lấy thắt lưng ông chồng quỷ. Không hề có chút nào lo lắng Cố Tấn Niên sẽ né.
Quả thật, Cố Tấn Niên đúng là ông chồng quốc dân, nhanh chóng vươn tay ôm Hạ Cô Hàn vào ngực, tay còn lại choàng dưới chân nâng y lên như bồng công túa.
Hạ Cô Hàn thì càng thả lỏng, mặt cọ cọ ngực ông chồng tìm tư thế thoải mái.
Đập chứa nước rất lớn, cuối cùng thiên tương liên.
Hoàng hôn rơi xuống nhiễm hồng một mảng trời, cũng nhiễm hồng một vùng nước. Nước non vờn quanh, chim mỏi về tổ, cảnh đẹp nhìn hoài không chán.
Cố Tấn Niên thơ văn lãng mạn nhập mình mà hiện ra thân thể, khiến ánh nắng cuối ngày chiếu lên. Trải ra đất là bóng hình cả hai chồng lên nhau, hoà với thiên nhiên, sến sẩm vô cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT