Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Cố tình nói như vậy, là do Sở Quân Hành muốn xem Dư Huy còn chút lương tri hay không.

Mà sự thật chứng minh, Dư Huy vãn còn lương tri của con người.

Không khác gì những người báo án trước đó, đôi mắt Dư Huy là do chính gã chủ động đưa ra làm điều kiện tráo đổi với Huy Hoàng điện ảnh chính là họ phải cho gã một cơ hội để nổi tiếng.

Vì thế TTV show 《 ngươi xem ta có để ý đến ngươi không 》 mới tìm đến Dư Huy, hơn nữa còn cho gã không ít thời lượng lên hình, cắt nối biên tập đều cực kì ưu tiên cho gã. Đem Dư Huy biến thành một nghệ sĩ hài thú vị nổi tiếng.

Dư Huy cũng là một người có năng lực, chỉ cần có cơ hội thì gã lập tức trở mình khiến người kinh ngạc.

Dư Huy vào nghề hơn mười mấy năm, đều đứng ở tuyến 18, nỗi khổ cực cũng chỉ duy nhất gã biết. Nên khi nghe có cơ hội, đầu óc gã như bị quỷ á mà chủ động tìm đến Huy Hoàng điện ảnh, mong có thể dùng đôi mắt đổi lấy một cơ hội cho bản thân.

" Tôi không biết đôi mắt của mình đổi cho ai." Dư Huy bụm mặt, gian nan mà nói: “Nhưng tôi biết, đôi mắt hiện tại của tôi, không phải của người đó.”

Vì khi Dư Huy đổi đôi mắt, thì nơi đó gã thấy một người.

Người kia vô cùng gầy yếu, cả người đều lộ ra cổ tử khí gần đất xa trời. Mà đôi mắt của người kia Dư Huy nhận ra - đó chính là đôi mắt hiện giờ của mình.

Lúc ấy ở cửa hàng nhanh đèn, nghe Hạ Cô Hàn nói đôi mắt trên mặt gã chính là từ người chết móc xuống. Nội tâm Dư Huy đã chấn động cực kỳ, vậy là người gã thấy hôm đó đã chết, mà còn là chết không nhắm mắt.

Do cổ trùng ảnh hưởng và Dư Huy cũng là một diễn viên giỏi, nên rất giỏi che dấu cảm xúc của bản thân, lúc đó Hạ Cô Hàn mới không nhận ra điện khác lạ từ gã.

Chỉ là sau ngày đó, Dư Huy cũng lờ mờ đoán được sau lưng Huy Hoàng điện ảnh đang làm cái gì. Nhưng khó khăn lắm gã mới có cơ hội nổi tiếng với lại những kẻ kia gã cũng không có khả năng đụng vào nên liền chọn cách im lặng.

Chọn im lặng nhưng nội tâm của gã lại bị giày vò đến thở không thông. Bây giờ nói ra thì gã cảm thấy cả người thư thái không ít, gã lúc này lại không hề thấy sợ hãi mà lại có cảm giác như bản thân được giải thoát.

Cảm giác tội lỗi trong lòng cũng nhẹ đi không ít. Dư Huy cũng biết bản thân có tội, nên bây giờ kêu gã làm vì gã đều nguyện ý.

" Chỉ cần ông chủ Hạ nói, tôi nhất định sẽ làm." Dư Huy ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Cô Hàn, trong ánh mắt lóe nước mắt.

Tuy gã bán đi chính đôi mắt của mình, nhưng lợi nhuận bản thân đạt được lại không ít.

Hơn nữa……

Dư Huy đưa tay sờ lên hai mắt của mình: “ chủ nhân đôi mắt này, hẳn là trong nhóm người đầu tiên bị hại. Nếu có ích với việc phá án, ông chủ Hạ cứ tự nhiên móc nó xuống, nếu tìm được thủ phạm sau màn, cũng xem như thay chủ nhân nó báo thù."

Dư Huy biết, khi bản thân nổi lên tư tâm, kỳ thật báo ứng đã chờ sẵn gã phía trước.

Sở với những người bị hại kia, Dư Huy cảm thấy báo ứng của mình còn tính là nhẹ.

Hạ Cô Hàn thấy trong mắt Dư Huy không có chút lùi bước nên nhận ra gã thật sự đã biết hối hận.

“Ta nói chính là ‘ mượn ’.” Hạ Cô Hàn đứng lên, đi đến bên cạnh Dư Huy bên cạnh: “Có ‘ mượn ’ đương nhiên có ' trả '.”

Dứt lời, thì bàn tay Hạ Cô Hàn nhẹ nhàng phủ lên đôi mắt Dư Huy.

Gã chỉ cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy vào đôi mắt, dù không biết chuyện đến đâu rồi nhưng bàn tay Hạ Cô Hàn đã rời khỏi mắt gã.

Đúng như dự đoán, gã không thấy được gì, nhưng mọi thứ trước mắt vẫn vô cùng rõ ràng.

Trên lòng bàn tay Hạ Cô Hàn là một đôi tròng mắt dính đầy huyết sắc lơ lửng. Gã thậm chí còn cảm nhận được hơi thở âm hàn từ tròng mắt truyền tới.

Cách đó không xa là một cái gương áp tường mà phòng khách sạn thiết kế, giờ phút này trong gương lại soi rõ bộ dáng của Dư Huy.

Mí mắt của gã trở lại nhau trước kia thành hai mí, nhưng trong hốc mắt lại không có tròng mắt cũng không phải tối om mà ngược lại có gợn nước nhộn nhạo bên trong, làm gã nhìn thế giới này được rõ ràng hơn.

" Ông chủ Hạ, đây là chuyện gì?" Dư Huy khó hiểu hỏi.

Hạ Cô Hàn cũng không có trả lời gã.Chỉ rũ mắt nhìn huyền phù cùng trong mắt lơ lửng trên lòng bàn tay.

Đôi tròng mắt thoát ly cơ thể người sống,thiếu đi “Nhân khí” cùng “Dương khí” áp chế, thì âm khí thuộc về này đôi mắt này sẽ khuếch tán ra, oán khí nồng đậm tích trữ cũng muốn lao ra.

Người sống có lẽ sẽ bị ảnh hưởng mà tìm không thấy đại bản doanh trao đổi bộ phận cơ thể của Huy Hoàng điện ảnh.

Nhưng đôi mắt này lại làm được.

Oán khí cùng chấp niệm sẽ làm nó nhớ kỹ nơi nào nó “Chết”, nó sẽ chỉ dẫn Hạ Cô Hàn tìm được nơi cần đến.

Căn bản là không cần Hạ Cô Hàn chỉ huy, âm khí bao quanh đôi tròng mắt nhanh chóng tăng dần, ngày sau đó lại bay thẳng ra ngoài.

“ mọi người để ý Dư Huy.” Hạ Cô Hàn bàn giao cho Sở Quân Hành sau đó nhanh chóng đi theo hướng hai tròng mắt khi nãy.

Linh vật Tòng Mân lần đầu thấy quá cảnh tượng này, trực tiếp chấn kinh, môi cũng nhanh chóng liên thanh:" mẹ cha nó, mẹ cha nó! Thiên sư các người đều khủng vậy sao?" Nói mà quên mất, bây giờ gã cũng chính là một thiên sư.

Những người khác: “Ha hả.”

Cái này không thể nào gọi là khủng được vì thằng cha Hạ Cô Hàn đã lên trình biếи ŧɦái rồi.

Trần Mạt Lãng trực tiếp nói thẳng: “Mâu Hàng Âm, ông chủ Hạ khi nãy mới thì triển chiêu thức của Linh y, đúng không?"

Tươi sống móc mắt mà không thấy máu, còn hoá linh khí cho đôi mắt này, đây không phải đều là sở trường của Linh y hay sao? Nhưng dù là Linh y thì sao, vào tay Hạ Cô Hàn thì lại dễ dàng như ăn bánh uống trà?

" Ừm!" Mâu Hàng Âm nhẹ nhàng đáp một tiếng, trên khuôn mặt vẫn là biểu cảm cao lãnh thường ngày, nhưng bàn tay khuất khỏi ống kính đã vô thố mà bẻ gãy một cây bút.

Tại sao Hạ Cô Hàn lại biết những chiêu thức của Linh y?

Miêu Doanh Doanh tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của Mâu Hàng Âm liền cười nói: “Hàng Âm, cô đừng quá bất ngờ. Bùa chú, đuổi quỷ, trận pháp,... Không có cái nào mà ông chủ Hạ không biết, giờ thêm một cái bên Linh y cũng là dễ hiểu thôi mà."

Tô Bỉ cũng nhanh chóng lên tiếng bổ sung:" y —— còn —— biết—— cổ ——”

Miêu Doanh Doanh lập tức trầm mặc. Haizzz, cũng đúng thôi. Chính ông chủ Hạ nhìn ra những người kia bị cổ khống chế trước cả cô mà.

Những người khá nghe xong chỉ biết chọn cách im lặng.

Cho nên ông chủ Hạ à! Trong cái ngành này, Ngài còn có cái nào không biết nữa hay không????

***

Hạ Cô Hàn không hề biết mình vừa ra tay lại khiến những thành viên mới trong tổ chấn kinh, y chỉ chăm chú nhìn hướng mà đôi tròng mắt kia bay. Quả khỏi nội thành Cảnh Châu, cuối cùng tới một ngọn núi ở vùng ngoại ô.

Tròng mắt bay tới trước ngọn núi thì khựng lại.

Phía trước xuất hiện hai con đường, tròng mắt không biết phải chọn con đường nào.

Hai bên đường núi đều bảo phủ sương mù, làm người khác không thấy rõ lối đi.

Rõ ràng là có một nguồn lực chế trụ tròng mắt, khiến nó không thể xác định phương hướng, cho nên chỉ có thể đứng yên tại chỗ mà nhảy lên xuống.

Cố Tấn Niên hướng tròng mắt chuyển một đạo âm khí, khiến nguồn lực trong tròng mắt tăng nhanh, trực tiếp vượt qua cổ lực đang chế trụ nó. Vì thế mà những ngăn trở cùng che lấp đều nhanh chóng biến mất, tròng mắt nhanh chóng xác định được con đường nên đi.

Cũng không phải hai con đường trước mặt mà nó bay thẳng đến một cây đại thụ.

Chính là đôi tròng mắt không đụng vào cây đại thụ mà nhích qua phía bên trái của cây, không khí lại vặn vẹo như những gợn nước vô hình, trong mắt trực tiếp biến mất.

Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên liếc nhìn nhau, trực tiếp đi theo nó, khi đến gần cây đại thụ mới phát hiện thì ra nơi đây có người bày trận pháp. Nếu không phải có tròng mắt dẫn đường, rất có khả năng y cùng Cố Tấn Niên đã bị hai con đường ngoài kia lừa gạt.

Mà hai con đường ngoài kia, cũng không ai biết được trong đó cất giấu thứ gì.

Trận pháp vô pháp ngăn cản Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên, hai người trực tiếp đi xuyên qua.

Trận pháp giấu một con đường đi vào núi, con đường uốn lượn theo sườn núi. Mà trong mắt bây giờ không có gì ngăn cản càng tự do hơn, bay thẳng một đường đến sơn động.

Cửa sơn động có lệ quỷ cánh giữ, tròng mắt khi bay tới đã kinh động đến chúng. Nhưng không để lệ quỷ phát ra tín hiệu cảnh báo thì chúng nó lần lượt hoán thành đốm lửa u lam, sau đó lại bay thẳng đến lòng bàn tay của Cố Tấn Niên.

Tròng mắt trực tiếp bay thẳng vào bên trong sơn động, qua một cái khe hẹp, lại thông qua một cánh cửa kim loại, bên trong liền dần sáng tỏ.

Là một phòng thí nghiệm nằm bên trong sơn động, nhưng lại không có những dụng cụ hiện đại dành cho thí nghiệm, mà căn phòng lại tràn ngập sắc thái huyền học.

Phòng thí nghiệm lớn được chia thành nhiều gian, hiện tại lại trống không, có thể thấy được là bọn chúng đã đánh hơi được nên nhanh chóng cuốn đồ bỏ chạy.

Trên sàn mỗi gian phòng đều có một đoá hoa bỉ ngạn thật lớn

Hoa bỉ ngạn hướng về phía trước mà nở rộ, cánh hoa mở ra như bàn tay người. Nhìn liền có cảm giác như nó có thể tùy thời mà khép lại, cắn nuốt hết thảy những thứ lọt vào tầm ngắm.

Có lẽ bọn chúng tự tin không ai khám phá ra bí mật của hoa bỉ ngạn nên khi chạy trốn liền không xoá chúng nó. Hạ Cô Hàn đứng xa đã nhanh chóng cảm nhận được những cánh hoa đỏ rực kia tràn ra hơi thở âm lãnh

Chỉ cần nhìn một cái y liền có thể đoán được những đoá hoa bỉ ngạn chính là mấu chốt cho việc trao đổi bộ phận thân thể. Mà bên trong Quỷ y còn cất giấu một trận pháp tráo đổi. Nhưng trận pháp lại không có quá nhiều lực, nó chỉ có thể chống đỡ tầng ngoài, không thể trao đổi nội tạng bên trong.

“Lão quỷ.” Hạ Cô Hàn tầm mắt dừng ở trên đoá hoa đỏ rực, khi nói cũng không quay sang Cố Tấn Niên, chỉ gọi một tiếng nhưng Cố Tấn Niên lại biết được ý đồ của vợ mình là gì.

Cố Tấn Niên bước lên song song với Hạ Cô Hàn, sau đó lại vươn tay nắm lấy bàn tay của y

Hạ Cô Hàn nhắm hai mắt, linh khí bàng bạc như núi rung biển động từ thân thể y trào ra. Linh khí nhanh chóng lan toả hết tất cả các gian phòng, sau đó lại bảo bọc lấy đoá hoa dưới đất.

Hoa bỉ ngạn được tưới thêm kinh khí càng đỏ tươi như máu, bất quá chỉ vài giây sau sắc đỏ dần tàn phai, cánh hoa nhanh chóng héo rũ.

Mà trận pháp bên trong đoá hoa bỉ ngạn cũng nhanh chóng bị áp một tầng phản kích.

Chỉ cần trận pháp còn đó, linh khí của Hạ Cô Hàn chắc chắn bắt được dấu vết kẻ đã tạo nên.

Nghịch chuyển pháp trận một khi khởi động, thì những bộ phận mà trận pháp từng tráo đổi sẽ chuyển lại chính chủ nhân của nó.

Mấy năm trao đổi bộ phận, giờ lại được nghịch chuyển thì cần một nguồn linh khí phải gọi là khổng lồ.

Cũng may, có Cố Tấn Niên bên cạnh nên Hạ Cô Hàn cũng không cần lo lắng nhiều. Bản thân y chỉ cần chuyển linh khí vào nghịch chuyển pháp trận là được, Cố Tấn Niên bên cạnh sẽ chuyển nguồn lực qua cho y.

Bóng tối qua đi ban mai lại đến.

Những đoá hoa bỉ ngạn lúc này mới mất đi sắc đỏ, sau đó hoàn toàn biến mất.

Hạ Cô Hàn thu hồi linh khí, cả người lung lay thì được cánh tay Cố Tấn Niên nhanh chóng vươn ra ôm vào trong ngực, bên tai vang lên giọng nói của hắn:" em ngủ đi, anh ôm em về."

Hạ Cô Hàn an tâm mà uhm một tiếng, sau đó hai tay vươn lên ôm cổ Cố Tấn Niên mặt thì vùi vào lòng ngực hắn, nhanh chóng thở đều đều.

Cố Tấn Niên đem y bế ngang,sau đó vững vàng mà bước ra khỏi sơn động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play