Bạn Gái Cũ Hắc Hoá Hằng Ngày

Chương 191: Bạn gái cũ là hồ yêu (5)


4 tháng


“Vì sao không nói lời nào, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?” Gương mặt kia đột nhiên tiến sát tới, làm mặt hai người gần trong gang tấc, hắn có thế nhìn rõ hàng lông mi dày đậm kia, như con bướm đang vỗ cánh, tựa như chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ dang cánh bay vào màn đêm.

Quả thực đẹp đến tận cùng, dù có chứa đựng sát khí nóng hôi hổi, cũng vẫn khiến người nhìn vào không thể không thuần phục.

Tư Đồ Phi kinh hoàng quay đầu đi, không kịp nhìn đường mà chỉ chọn đại một hướng để chạy, kết quả lập tức té ngã.

“Ha ha, đáng đời!”

Người ở trên cây lập tức phát ra tiếng cười, thanh thúy lại dễ nghe.

Hắn không dám quay đầu lại, trong đầu lại tự vẽ ra dáng vẻ của nàng hiện giờ: Tóc đen dày đậm như lười biếng xõa tung ở trên vạt váy trắng, tay nàng mịn màng như ngọc thạch, ung dung phe phẩy quạt, mặt mày như tranh vẽ, vừa đoan trang lại phong lưu tùy ý.

Tính cảnh giác của con mồi nhỏ còn lớn hơn trong suy nghĩ của Lâm Lang, rõ ràng tâm tư đã nảy ra vài phần kiều diễm với nàng, lý trí lại chiếm phần nhiều, có thể giữ một khoảng cách an toàn cùng nàng.

Dưới tình huống Lâm Lang không hề hay biết, hắn đã đồng ý với yêu cầu của gia chủ Tư Đồ gia.

Cưới Tư Đồ Yên, được đề cử trở thành gia chủ kế nhiệm.

“Đây là thiệp mời cưới của ngươi sao? Muốn bản tôn tới uống rượu mừng?” Dưới gốc cây đào, Lâm Lang nhận lấy cái thiệp mời mạ vàng kia.

Nàng so với Tư Đồ Phi còn bình tĩnh hơn, đầu ngón tay như vô tình xoa lên tên của tân lang, còn dính phải một chút mực nước, “Chuyện lớn của đời người, vì sao không thông báo với bản tôn một tiếng?”

“Ài, chuyện này có chỗ nào đáng nói, con người sao, đến độ tuổi nhất định là phải kết hôn sinh con.” Tư Đồ Phi nắm chặt nắm đấm, lòng bàn tay túa ra mồ hôi, hắn vờ như không để ý, “Nhớ kĩ, ngày đó ngươi nhất định phải tới tiệc cưới uống rượu mừng, nói thế nào ngươi cũng là ‘chủ nhân’ ta hầu hạ suốt mười năm, phải đến góp mặt.”

Nữ nhân này quá nguy hiểm, đã đẹp lại yêu dị, thực lực còn cao thâm khó đoán, hắn chưa bao giờ có tự tin có thể kiểm soát được nàng. Hơn nữa trong lòng Tư Đồ Phi vẫn luôn có nghi vấn, một cao thủ kinh nghiệm sống đầy mình, đâu cũng không đi, lại cùng hắn sinh hoạt ở nơi chật hẹp nửa bước không rời, nói không có mưu đồ ai sẽ tin chứ.

Hắn không biết trên người mình có gì đáng cho nàng lợi dụng.

Nhưng hắn biết, nếu trao đổi sẽ phải trả cái giá lớn, trên đời không có bữa cơm nào miễn phí.

Hắn từ trước đến nay là một người hay tham sống sợ chết, chỉ vì một chút tình ý hư vô mờ mịt mà phải giao ra thứ quan trọng nhất của mình, đó là cuộc mua bán lỗ vốn.

Hắn yêu tiền yêu quyền yêu mỹ nhân, nhưng càng yêu, chắc chắn là chính mình.

Nói một cách khó nghe, chính là ích kỷ, hắn không muốn trả giá, cũng không muốn chịu thương tổn.

Cho nên, trước khi rơi xuống vực sâu vạn dặm, hắn cần làm chính mình tỉnh táo, chặt đứt đi ý tưởng không an phận kia.

“Được, ngày hôn lễ của ngươi, ta nhất định sẽ góp mặt, thành tâm chúc mừng cho ngươi.” Lâm Lang nói như vậy.

Tư Đồ Phi nhìn vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng của nàng, trong lòng lại bất an lo sợ.

Nàng sẽ thiệt tình thành ý chúc mừng cho tân hôn của hắn sao?

Ngày đại tiểu thư Tư Đồ gia xuất giá, hôn lễ làm rất long trọng, náo nhiệt vô cùng, những hộ gia đình có danh dự cùng uy tín trong toàn châu đền đánh xe ngựa đến chúc mừng.

Tư Đồ Phi nắm chặt lụa đỏ, cùng tân nương bước qua ngạch cửa, trong lòng vẫn có cảm giác không chân thực.

Hắn vậy mà thuận lợi thành hôn?

“Nhất bái thiên địa!” trên mặt mọi người đều lộ vẻ vui mừng.

Tân nương tử là người đầu tiên cong lưng, những tua lụa trên khăn voan không ngừng đong đưa , mơ hồ có thể nhìn thấy cái cằm trắng tinh, khách khứa đều thầm cảm thán tân lang may mắn.

“Cô gia, nên hành lễ rồi.” Có người ở bên cạnh ho khan một tiếng, đẩy đẩy bờ vai của hắn.

“A, Được.” Tư Đồ Phi lúc này mới tỉnh lại từ trong trầm tư, nhưng cái eo này, làm thế nào cũng không cong xuống được.

Xảy ra chuyện gì?

Đậu má, vì sao hắn lại có xúc động muốn khóc chứ?

Ngoài cửa truyền đến tiếng hô kinh ngạc.

Thân quạt vốn sạch sẽ không nhiễm bụi của người tới giờ đã dính máu, nàng “Bang” một tiếng khép quạt lại, mơ hồ mang theo một tia lạnh lẽo.

“Ngay cả nam nhân của bản tôn mà cũng dám cướp, gan các ngươi cũng rất lớn.”

Lâm Lang mỉm cười bước vào hỉ đường, phía sau là một đám tầm mắt hoảng sợ, che chở những người đã nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích. Tóc đen của nàng tinh tế xõa xuống nền tuyết, như mặc ngọc, trong mắt lộ ra hàn băng lạnh thấu xương.

Tư Đồ Phi lần đầu tiên thấy nàng tức giận, khóe miệng nhếch lên nụ cười cô độc, lại mê người đến quá đáng.

“Tư Đồ Phi, bản tôn cho ngươi hai lựa chọn.”

“Thứ nhất, theo ta rời khỏi đây.”

“Lựa chọn thứ hai là gì?” Hắn không tự giác buông lỏng lụa đỏ trên tay, ngơ ngác nhìn người đang đến gần.

Mỗi một bước, tựa như đạp vào trong lòng.

“Thứ hai? Ai, tin tưởng bản tôn, ngươi sẽ không muốn chọn cái thứ hai đâu.”

Nàng dùng cây quạt đã dính máu nâng cằm hắn, hơi dùng sức, đẩy hắn không hề chống cự ra sau, nàng lại đột ngột hôn mạnh một cái lên môi hắn, “Đừng quên, ngươi, đời đời kiếp kiếp, đều là nô lệ của bản tôn. Nếu ngươi muốn chạy trốn, sẽ phải thử cảm giác bụng bị đâm xuyên.”

Tư Đồ Phi có chút bất mãn mà nói, “Vừa rồi còn nói ta là nam nhân của nàng, sao lại thành nô lệ rồi? Dù nàng có lớn hơn ta mấy trăm tuổi, cũng không thể lừa gạt trẻ nhỏ, thuận miệng nói dối.”

Lâm Lang: “……”

Khả năng nắm bắt trọng điểm của nam chủ này không ổn nha, luôn khiến nàng thấy nhiều phong cách mới.

“Ngươi không muốn làm nô lệ cũng được, bản tôn cũng không ép buộc ngươi.” Lâm Lang cười lạnh, “Chúc các ngươi ân ái đến già, sớm sinh quý tử, tạm biệt.”

Tư Đồ Phi: “……”

Hắn chưa từng thấy qua người nào tùy hứng như vậy, người cướp tân lang phá hỏng hôn lễ là nàng, hiện tại người trở mặt vô tình muốn rời đi cũng là nàng, nàng thật sự nghĩ mình đang chơi đồ hàng sao?

“Từ từ!”

Hắn vội vàng kéo lấy tay đối phương, miễn cho nàng thật sự rời khỏi.

“Làm gì?”

Lâm Lang vung mấy cái, không vung ra được, vì thế nàng nâng mắt, đem tầm mắt đặt trên mặt tân lang.

“Nàng còn thiếu một nô lệ biết bưng trà đổ nước, làm ấm giường đúng không? Cái loại có thể làm việc mỗi ngày ấy.” “……”

Tên này thế nhưng mặt không đỏ tim không đập giới thiệu bản thân với nàng, quen tay hay việc sao?

“Vậy rất tốt, nàng im lặng, ta coi như nàng đồng ý.” vẻ mặt Tư Đồ Phi vui mừng.

“……”

Mắt hắn bị mù sao? Không thấy cả người nàng tràn ngập hơi thở ghét bỏ?

Tư Đồ Phi mặt dày mày dạn dính lấy Lâm Lang.

Mặc kệ sau này có xui xẻo, hắn cũng chấp nhận, dù sao người này, hiện tại là thuộc về hắn.

Tóc của nàng, mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, còn có môi nhỏ no đủ xinh đẹp kia, đều thuộc sở hữu của hắn.

“Tư Đồ ca ca, huynh không cần Yên Nhi?”

Tân nương xốc lên khăn voan, lã chã chực khóc.

Lâm Lang không chút để ý sờ sờ cằm.

Tư Đồ Yên, mặt ngoài là đại tiểu thư Tư Đồ phủ, trên thực tế là nữ nhi của hoàng đế nhân tộc, vì để bảo vệ nàng, đã đem nàng đưa cho Tư Đồ phủ nuôi nấng. Vị công chúa nhân tộc này là vị được coi là “thiện lương khoan dung” nhất trong hậu cung của nam chính, còn có thể vui vui vẻ vẻ nạp thiếp cho Tư Đồ Phi, nhưng mà sau lưng lại thích ghen tuông, tiểu hồ ly kiếp trước bị nàng ta hành hạ không ít.

Ai bảo Tư Đồ Yên được coi là người ngây thơ hồn nhiên nha, mấy âm mưu quỷ kế mặc định không phải nàng ta làm.

“Sách, cảnh tượng mĩ nhân rơi lệ này, thật sự là khiến người đau lòng.” Lâm Lang nói, nhấp nhấp môi, ngữ khí mang chút tiếc nuối, “Đáng tiếc ta hiện tại là một nữ tử……”

Tư Đồ Phi nghe xong, cả khuôn mặt đều đen.

Thế nào, nàng còn muốn đi tán tỉnh tiểu cô nương sao?

Hắn nhanh chóng quyết định, lôi kéo tay áo Lâm Lang đi ra ngoài.

Vì kiêng kị sức mạnh của Lâm Lang, Tư Đồ phủ không dám giữ hai người lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu sỏ gây tội kéo tân lang, nghênh ngang đi ra khỏi Tư Đồ phủ.

Tư Đồ Phi bắt đầu kiếp sống “bán mình làm nô” của mình.

“Nô lệ, bản tôn muốn uống nước.”

“Nô lệ, bản tôn muốn ăn bánh.”

“Nô lệ……”

Trán của hắn nhịn không được nổi lên gân xanh, “Nữ nhân, nàng một vừa hai phải thôi.”

Không chiếm được sẽ mãi bất an, được thiên vị sẽ không có sợ hãi, nàng chính là nắm chắc tâm tư của hắn, không có việc gì làm liền tới tra tấn hắn.

“Phi Nhi, chàng tức giận sao?”

Lâm Lang ôm lấy cổ hắn, hai cái trán dựa sát nhau.

Quá gian xảo.

Tư Đồ Phi tức giận đầy người lập tức bị cái xưng hô kia làm tiêu tán sạch.

Lần nào cũng như vậy.

“Không có!”

Hắn phẫn uất cắn mạnh lên môi nàng, sau đó buông người ra, bước đi ra ngoài.

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Hầu hạ nàng tắm rửa a, cô nãi nãi.” Hắn tức giận trừng mắt với nàng, “sợ lạnh sợ nóng sợ không có mùi hương, so với hoàng đế còn khắt khe hơn, ta thấy chính mình sớm muộn cũng phát điên.” Đối diện với ánh mắt Lâm Lang, giọng điệu hắn lại trở nên nhẹ nhàng, “Nàng muốn hương liệu như thế nào?”

“Tùy tiện chọn cái ngươi thích đi.”

Lâm Lang cười khẽ, “Nếu vậy, nô lệ như ngươi lập tức sẽ thích bản tôn một chút.”

Tư Đồ Phi một trái tim thiếu nam nhảy bùm bùm.

Mẹ nó, mỗi ngày bị nàng trêu chọc như vậy, hắn rất bội phục chính mình còn chưa chết vì mất máu quá nhiều.

Dưới tình huống bị Lâm Lang đùa giỡn, Tư Đồ Phi vừa vui sướng vừa đau.

Hậu quả trực tiếp dẫn tới là, năng lực làm việc nhà của Tư Đồ Phi vèo vèo tăng lên, dù nơi hai người sống có là một vùng hoang vu dã ngoại, hắn vẫn có thể biến ra một bàn “Mãn Hán toàn tịch” có sắc hương vị đầy đủ cho Lâm Lang.

“Nô lệ, bản tôn đói bụng, ngươi có thể nhanh nhẹn hơn hay không nha?”

Lâm Lang dùng nhánh cây chọc chọc mông hắn.

“Cô nãi nãi, rất nhanh sẽ xong, nàng kiên nhẫn một chút không được sao?”

Tư Đồ Phi không hề có hình tượng mà nâng đít, ngồi xổm ở bên dòng suối, thuần thục lột da một con chim lớn.

Sau khi hắn rửa sạch nội tạng, một tay túm chặt cánh của con ác điểu này, đem đến đống than đang cháy hừng hực để nướng, toàn thân rất giống tư thế một “nam nhân của gia đình”.

Có thể do động tác đứng lên quá nhanh, một cuốn sách cũ nát từ cổ áo của hắn rơi ra.

Lâm Lang nhặt lên, tùy ý mở ra một trang.

“*Long sư hỏa đế, điểu quan nhân hoàng. Nước chế văn tự, nãi phục xiêm y. Đẩy vị tốn quốc, có ngu đào đường……” Phía dưới còn có một ít chữ rất nhỏ, dạng như để chú thích. Dáng chữ vặn vẹo méo mó như này, vừa thấy liền biết là chữ của Tư Đồ Phi.

Tạm dịch là:

Long Sư, Hoả Đế, Điểu Quan, Nhân Hoàng là tên vua quan thời cổ.Bắt đầu sáng tạo ra chữ viết; rồi bèn chế ra quần áo để che thân.

Những dòng chữ màu đen vẫn còn rất mới, chứng tỏ hắn trong khoảng thời gian hầu hạ nàng này vẫn nỗ lực cho ước mơ.

Lâm Lang như suy tư gì.

Tư Đồ Phi này xuyên không theo lẽ thường là nhân vật chính, cũng có nguyên do nhất định.

“Tư Đồ Phi, ngươi muốn tu tiên sao?” Nàng đứng ở phía sau, thình lình hỏi một câu.

“Cái gì?” Hắn hoảng sợ, trong tay còn cầm một cành củi khô, muốn ném vào nhóm lửa. Tư Đồ Phi xoay đầu, khuôn mặt bụ bẫm dính bẩn.

“Nhờ cái này.” Lâm Lang gõ gõ đồ vật trong tay, “Ta nghe được khát vọng của ngươi.”

Muốn đứng trên vạn người, muốn vinh hoa phú quý.

Muốn đem núi non hùng vĩ này thu vào trong túi, trở thành đồ vật của chính mình.

Hắn ở trước mặt nàng giả bộ ngoan ngoãn, dã tâm lại chưa từng dừng lại.

Nữ nhân vì tình yêu, cam tâm tình nguyện bị trói buộc ở nơi chật hẹp, vì hắn giặt quần áo nấu cơm, lo liệu việc nhà. Mà thái độ của nam nhân lại khác hẳn, hắn nói phải phấn đấu vì tương lai hai người, sau đó sự nghiệp càng làm càng lớn, cũng dần dần sẽ không trở về nhà. Hắn nói có người khác càng đáng giá để hắn bảo hộ.

Đương nhiên, Lâm Lang không lo lắng loại tình huống này xuất hiện.

Đó là bởi vì nha, nàng sẽ tuyệt tình đến nỗi làm nam nhân hoài nghi nhân sinh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play