Bạn Gái Cũ Hắc Hoá Hằng Ngày

Chương 190: Bạn gái cũ là hồ yêu (4)


4 tháng


Trong Tây Uyển của Tư Đồ phủ trồng một gốc đào giá trị liên thành, khi nở thì trùng trùng điệp điệp, đẹp không sao tả xiết. Đến mùa thu hoạch, quả từ cây kết ra có thể để mỗi người ăn một ngụm lớn, vỏ cùng thịt quả đều tinh xảo đặc sắc, bên trong đỏ như máu, có người hiểu biết đều nói, “*Thân vô thải phượng song phi cánh, tâm hữu linh tê nhất điểm thông”, Vì vậy đặt cho cây đào này cái tên “Linh Tê”.

*Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông: trích thơ Vô Đề của Lý Thương Ẩn, ý nói mặc dù thân bị chia cách hai nơi nhưng tâm ý vẫn tương thông như có thần giao cách cảm.

Từ khi cây đào ở trong Tư Đồ gia bén rễ nảy mầm, Tư Đồ nhất tộc liên tiếp gặp vận may, gia chủ mỗi đời đều là anh tài tuấn kiệt, dẫn dắt gia tộc đi lên thịnh vượng, dần dần trở thành gia tộc có danh vọng cao nhất toàn châu.

Người Tư Đồ gia đem cây đào cung phụng như thần linh, dốc lòng chăm chút nuôi dưỡng, chọn lựa nơi đứng tốt nhất, thời gian trôi qua đều có người tưới nước cắt cành cho cây, mỗi ngày còn phải cung cung kính kính chắp tay, đốt hương, ở dưới tàng cây chép sách, đọc diễn cảm Diệu Pháp Liên Hoa Kinh.

“Xem hết thảy pháp không, đúng sự thật tướng, không điên đảo, bất động, không lùi, không chuyển, như hư không, không chỗ nào có tính. Hết thảy ngôn ngữ nói đoạn, không sinh, không ra, không dậy nổi, vô danh, vô tướng, thật không chỗ nào có, vô lượng, vô biên, không ngại, vô chướng…… Ai nha, ai mẹ nó đánh vào đầu tiểu gia ta? Chê mình sống lâu phải không?”

“Bản tôn đánh, có ý kiến sao?”

Thanh âm lười nhác từ trên cây vọng xuống, Tư Đồ Phi vừa ngẩng đầu liền thấy, tức khắc cả người héo rũ.

“Không có, tiểu nhân một chút ý kiến cũng không có!”

Tuy rằng là nói như vậy, trong lòng Tư Đồ Phi vẫn cực kì tức giận. Ngươi nói đánh một hai lần cũng không sao, năm sáu lần hắn vẫn có thể nhịn, còn phải tự thôi miên chính mình là vị lão tỷ tỷ 800 tuổi này muốn“Phản lão hoàn đồng”, ôn lại ký ức chơi đùa tuổi thơ.

Vấn đề là, gia hỏa này trong mười năm nay mẹ nó vô cùng kiêu ngạo, mỗi ngày đều phải đánh đầu hắn!

Hắn nghiêm trọng hoài nghi chính mình lùn đến mức không cưới được thê tử, đều là do nàng hại!

“Người hầu của bản tôn, ngươi hình như rất bất mãn nha?”

Nói như thế nào hắn cũng sống cùng lão yêu bà bà này được mấy năm, cứ việc nội tâm sớm đã rít gào thành chó, Tư Đồ Phi vẫn rất thong dong sờ sờ vết đỏ trên đầu, bình tĩnh nói, “Không phải việc lớn, chỉ là cô nãi nãi ngươi hôm nay dậy quá sớm, tiểu nhân còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị đánh đầu.”

Lâm Lang một tay chống cằm, tóc đen tùy ý vắt trên cành đào, đúng lý hợp tình mà nói, “Ai kêu ngươi hôm nay niệm kinh lớn tiếng như vậy, bản tôn vốn dĩ là đang ngủ ngon giấc, kết quả bị đánh thức, ngươi nói ngươi có đáng bị phạt hay không?”

Tư Đồ Phi: “……”

Hắn cảm thấy chính mình thật oan uổng, so với Đậu Nga còn oan hơn.

Rõ ràng chính là vì nàng tính tình táo bạo, muốn đánh người, thuận miệng lấy một cái cớ.

Dù sao bị đánh cũng là hắn xứng đáng!

“Răng rắc ——”

Thanh âm thanh thúy vang lên.

Lâm Lang hái một quả đào oánh nhuận như ngọc cho vào miệng gặm.

Tư Đồ Phi hữu khí vô lực nói, “Cô nãi nãi, ngươi ăn đồ vật của người khác như vậy không ổn lắm?”

Không hỏi mà tự tiện lấy, là trộm đó!

Bất quá hắn suy nghĩ mạch não của nàng một chút, căn bản sẽ không suy xét đến vấn đề này.

“Tư Đồ gia thiếu nợ bản tôn khá nhiều đi, chỉ là mấy quả đào tầm thường, ta ăn còn là cho bọn họ mặt mũi đó.” Lâm Lang ý vị thâm trường cười.

Tiểu hồ ly là bát vĩ hồ, sinh ra từ trung tâm thiên địa, có mệnh cách trân quý cùng khí vận mà linh cầm dị thú bình thường so cũng không so được. Tổ tiên Tư Đồ gia này bắt được nàng tới đây, trấn áp ở dưới tổ miếu, vận số của nàng ở một mức độ nào đó cùng Tư Đồ gia có liên kết, khí vận trời cho bị cướp đoạt, thuận lý thành chương trở thành “Chất dinh dưỡng” của Tư Đồ gia.

Tư Đồ Phi nghe xong có chút mơ hồ, nhưng cũng không ảnh hưởng cảm xúc của hắn đối với lão yêu bà bà tăng thêm một tầng kính sợ.

Hắn đi vào thế giới này cũng đã mười năm, từ một tiểu béo năng động biến thành một đại béo năng động.

Trong vòng mười năm này, Tư Đồ Phi mới phát hiện tầm nhìn chính mình trước đây vô cùng hạn hẹp.

Tại đại lục tên “Thái Thủy” có diện tích vô cùng rộng lớn này, có mười châu và ba đảo, có Nhân tộc cùng Ma tộc, mặt trời mọc ở Phù Tang, gọi là tu chân giới. Người tu chân, đường thành tiên chậm rãi, cầu chính là trường sinh bất lão, mưu chính là trường tồn với đất trời.

Nếu cùng bọn họ so sánh, Tư Đồ Phi cảm thấy chính mình có chút phế vật, có cơ hội xuyên không lại thích ăn no chờ chết, hắn có công phu mồm mép, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, thật vất vả leo lên chức quản sự có thể trộm lười biếng, kết quả Lâm Lang nói muốn muốn đi Tây Uyển ăn đào, đá mông bắt hắn đi báo danh.

Tư Đồ Phi đau lòng muốn tự an ủi chính mình, lớn như vậy, thân thể bị một lão nhân trên mặt có sẹo quỷ dị sờ đến không còn một mảnh, được gia chủ phán một câu “Căn cốt đoan chính”, hắn đầy mặt tức giận bị xách đến đây làm “Người làm vườn vất vả cần cù”.

“Huống hồ, ngươi đã thành rể cưng của Tư Đồ gia, bản tôn nếu là chủ nhân của ngươi, ăn của bọn họ một quả đào, không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa hay sao?” Lâm Lang lười biếng mà nói.

“Ngươi, ngươi nói bậy cái gì đó?” Tư Đồ Phi ho khan một tiếng, sắc mặt ửng đỏ, “Ta chỉ là một dân chúng nhỏ cắt tóc húi cua, Tư Đồ gia sao có thể đem hòn ngọc quý trên tay mình gả cho ta?”

“Chuyện này cũng không thể chắc chắn.” Nữ nhân nhún vai.

Ai bắt ngươi là nam chủ chứ, dù có một thân đều là mỡ, đôi mắt híp trông giống hạt đậu, khó hiểu vẫn sẽ có một bó lớn mỹ nhân lao tới phía ngươi.

“Nha, ngươi xem, đại tiểu thư tới tìm ngươi rồi đó.” Lâm Lang nâng nâng cằm.

Một thiếu nữ mặc xiêm y thủy sam màu lá mạ chậm rãi bước tới, kiều kiều nhu nhu mà gọi, “Tư Đồ ca ca.”

Thật là muốn tê dại trong lòng.

Tư Đồ Phi cực kì muốn rơi lệ, đây mới là bộ dáng tiểu muội hắn muốn có.

Đều do cái lão yêu bà bà này cả ngày ở cạnh hắn, uổng cho một khuôn mặt đẹp đến trời giận người oán, tính cách lại cực kì gian ác, thường xuyên xoay hắn đến hoài nghi nhân sinh, làm hắn thời điểm ngắm mỹ nữ sẽ không khống chế được nhớ đến mặt của nàng, sau đó thân thể run run một chút, thú tính hết thảy tiêu tán hết.

Thật đáng giận, cái cuộc sống thấp thỏm như vậy còn thú vui gì đáng nói nữa!

“Đêm nay có hội chùa, huynh có muốn cùng muội đi xem hay không?” Tư Đồ Yên nhẹ kéo tay áo chính mình.

“Chuyện này sao……” Tư Đồ Phi liếc mắt một cái nhìn người trên cây.

Lâm Lang đáp lại một ánh mắt ‘ngươi tùy ý’.

“Đương nhiên là đi bồi mỹ nhân rồi!” Hắn cười lộ ra một hàm răng trắng.

“Thật tốt quá!”

Nữ hài kích động đến cả khuôn mặt đỏ bừng, “Vậy một lời đã định, tới hoàng hôn muội sẽ đến tìm huynh!”

Nàng nhảy nhót chạy xa.

“Phanh!”

Lâm Lang thả người nhảy từ trên cây xuống, tùy tay đem quả đào đã cắn mất vài miếng nhét vào trong miệng Tư Đồ Phi, chắp tay sau lưng thảnh thơi thảnh thơi rời đi.

“Uy, ngươi có thể dừng đem đồ ăn thừa nhét cho ta a, có dính nước miếng đó!” Tư Đồ Phi nhẫn nhịn, vẫn là không nhịn xuống được, kêu gào về hướng thân ảnh đang đi xa.

Hắn cũng biết tức giận đó biết không?! Miệng hắn lại không phải thùng rác!

Tư Đồ Phi mở miệng, hung tợn cắn xuống vị trí có sẵn dấu răng kia, tưởng tượng bản thân đang cắn vào da thịt người nào đó.

Đảo mắt đã tới hoàng hôn, Tư Đồ Phi cuối cùng cũng quên đi sự việc làm hắn tức giận vừa rồi, đem túi tiền treo lên bên hông, đi theo tiểu muội đáng yêu cùng nhau xuống đường, mong muốn trải nhiệm cảm xúc lãng mạn một chút .

Nhưng mà, tưởng tượng là tốt đẹp, hiện thực là tàn khốc.

Tư Đồ Phi trừu trừu khóe miệng, “Vì sao ngươi cũng theo tới đây?”

Cũng may người này đang ở trạng thái linh thể, chỉ mình hắn thấy được, bằng không lại tạo nên bạo loạn khó giải quyết.

“Cái chân này sinh ra ở trên người bản tôn, nó muốn đi nơi nào, bản tôn cũng không quyết định được nha.” Nữ nhân bày ra bộ dáng cực kỳ ủy khuất, còn duỗi tay cầm lấy một cái tượng đất nhỏ ở mặt quầy bên cạnh, là một món đồ màu vàng kim, khắc hình tiểu cô nương mặc hồng y cả người như rặng mây đỏ.

Hắn trừng mắt với nàng vài cái, ý muốn nàng đem đồ vật để trở lại chỗ cũ, bằng không cái đồ chơi này cứ lơ lửng trên không trung, người khác nhìn vào sẽ cho rằng có quỷ trêu.

“Chủ quầy, ta muốn mua cái tượng đất nhỏ này.” Tư Đồ Phi tiến nhanh tới mua một cái tượng, thanh toán gấp đôi giá.

“Ai, khách quan, cho ngài chọn……”

“Không cần!”

Tư Đồ Yên nhìn tượng đất hình bé trai khỏe mạnh kháu khỉnh vô cùng đáng yêu trong tay hắn, liền nói, “Tư Đồ ca ca, tượng đất nhỏ này trông rất đẹp.” Nàng ta trộm liếc mắt nhìn hắn một cái, thời điểm đối phương quay đầu nhìn chính mình thì cúi đầu xuống, khẩn trương xoắn góc áo.

“Đúng là rất đáng yêu.” Tư Đồ Phi lẩm bẩm trong miệng, “Đều đã một đống tuổi đầu rồi còn thích chơi cái này, sao không tự thấy xấu hổ a.”  Nói xong lại đem tượng đất bé trai mặc hồng y cất vào trong cổ tay áo của chính mình.

Không thể cầm đến tượng đất, Tư Đồ Yên có chút thất vọng.

Nhưng cố tình thiếu niên bên cạnh nàng ta hết sức chăm chú nhìn chằm chằm hành động của Lâm Lang, không thể như thường ngày nhận thấy tâm tư buồn bã của thiếu nữ. Giải quyết xong, món đồ chơi vừa mua tới tay, hắn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã thấy đối phương lại chạy đến một cửa hàng đồ cổ.

Hắn ngẩng đầu vừa nhìn thấy mặt tiền cửa hàng kia được trang trí hết sức tinh mĩ, sợ tới mức mặt đều tái đi rồi.

Nơi này mỗi một món đồ đều có giá trị thiên kim, đem bán chính hắn đi cũng không biết có thể trả nổi tiền hay không!

“Cô nãi nãi, ngươi không thể ngừng gây chuyện trong chốc lát hay sao?”

Tư Đồ Phi chạy nhanh tiến vào, bất giác, từ phía sau ôm lấy eo Lâm Lang, lấy giọng nói dỗ dành trẻ nhỏ ra nói, “Cô nãi nãi, ngài đã đủ đẹp, không cần tìm thêm trang sức phụ trợ cho mỹ mạo đó của người, chúng ta không mua được không? Không phải có câu nói này sao, nước trong đi phù dung, thiên nhiên không cần trang sức, sạch sẽ mới đẹp. Ngươi nhìn đi, trang sức đội đầu này rất nặng, đeo ở trên đầu không mệt sao?”

“Bản tôn thật sự đẹp đến vậy?”

Lâm Lang quay đầu, ý cười ngâm ngâm.

“Thật sự, cô nãi nãi ngươi trước tiên buông thứ này ra được không?”

Hắn sợ lỡ làm rơi thì sẽ không đền nổi! Xui xẻo!

Tư Đồ Phi khuyên can mãi mới khiến ý nghĩ muốn mua đồ cổ của Lâm Lang biến mất, quay đầu nhìn lại, người bên cạnh đều dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn hắn.

“……”

Hắn vuốt vuốt tóc mái, “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy mỹ nam bao giờ sao?”

Tư Đồ Phi lắc mông, tay khẽ nâng lên, tư thế quyến rũ đi rồi.

Dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị mất mặt, hắn đã “Quen tay hay việc”.

Tư Đồ Yên thật vất vả mới thoát ra khỏi đám đông, trùng hợp đụng phải Tư Đồ Phi từ cửa hàng đồ cổ đi ra . Nàng ta lập tức tưởng tượng đến cảnh đối phương tới đây để mua tín vật đính ước, xấu hổ đến nỗi cả khuôn mặt đẹp đều đỏ bừng.

Tư Đồ Phi hiện giờ chỉ toàn buồn bực nhìn về phía tiểu cô nương, “Muội sao vậy?”

“Tư Đồ ca ca, chúng ta vào trong miếu xem chút được không?”

“Được.”

“Tư Đồ ca ca, huynh nhìn đi, đây là cây hứa nguyện, nghe nói rất linh!”

Tư Đồ Yên chỉ vào đại thụ to lớn cần nhiều người mới ôm hết, cành lá tươi tốt, cảm giác mơ hồ có thể che trời, trong bóng tối, có một cảm giác nặng nề đè ép. Chỉ là trên cành cây treo đầy những dải lụa hứa nguyện màu đỏ, có dải lụa được bán ở trong miếu, cũng có rất nhiều loại dây cột tóc màu đỏ khác lạ, vô số tà váy mày đỏ hồng phất qua lại, khiến đại thụ vốn âm u nhiễm lên hơi thở trần gian.

Tiểu cô nương lần đầu biết yêu, rất yêu thích những hoạt động cầu nguyện tâm linh như vậy, vội vàng đi mua bút cùng giấy, thuê một cái bàn, bày trên bàn đầy đủ dải lủa đỏ cùng bút mực.

Tư Đồ Phi ưu nhã vung lên bút mực trên tay, nhanh chóng viết xuống dải lụa một hàng chữ, mực còn chưa khô đã muốn đi treo dải lụa cầu nguyện.

Hắn nhìn xung quanh, bốn hướng vắng lặng, lập tức hít một hơi thật sâu, thân thể giống một con khỉ béo nhanh nhẹn, nhanh chóng trèo lên trên cành cây.

“Đại bàng bỗng một ngày bay lên nhờ gió, như diều gặp gió bay vạn dặm.”

Lâm Lang cười như không cười dựa vào trên thân cây, váy trắng như tuyết giống vầng trăng buổi đêm, nàng hờ hững chống cằm, “Tư Đồ Cẩu Đản, ngươi vậy mà rất tham vọng.”

“Không, không được sao?”

Mặt hắn đỏ lên, không dám nhìn vào mắt nàng, làm bộ trấn định giải thích cho chính mình, “Con người sống phải có ước mơ, nhỡ đâu có thể thành hiện thực thì sao?”

“Nga, nghe cũng rất hợp lý đó, nói không chừng có thể.”

Quạt trên tay Lâm Lang vỗ “Bộp” một cái.

“Vậy bản tôn sẽ tặng ngươi vài câu chúc——”

“Tuổi thọ dài lâu, không già không c.hết, hưởng vinh hoa phú quý, được người đời tôn sùng!”

Trong sóng mắt của nàng dường như có cảnh xuân, muốm kéo hắn vào vực sâu hồng trần thế tục.

Tư Đồ Phi giật mình trong lòng.

Không phải bởi vì đột nhiên nàng có ý tốt chúc hắn, tuy rằng hắn cảm thấy với tính cách ác liệt của đối phương, những lời này rất có thể đang chửi xéo hắn.

Nhưng——

Vài bông tuyết đầu mùa khẽ rơi, trăng trên cao tròn vành vạch.

Ánh trăng hòa với băng tuyết, nàng chính là cảnh đẹp thứ ba.

Cha mẹ ơi, vậy mà hắn không có tiền đồ động tâm rồi.

Tư Đồ Phi lập tức muốn vứt đi suy nghĩ nguy hiểm đang ngo ngoe rục rịch.

Bị nàng hành hạ mười năm còn chưa biết sợ, hiện giờ lại phải để nàng bắt nạt cả đời hay sao?

Nghĩ cũng đừng nghĩ!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play