Bạn Gái Cũ Hắc Hoá Hằng Ngày

Chương 192: Bạn gái cũ là hồ yêu (6)


4 tháng


“Nếu ngươi muốn, bản tôn có thể giúp ngươi.”

Phía xa là dãy núi trùng trùng điệp điệp, vô hạn sắc xuân, mi mắt nàng cong cong mà nói, Phi Nhi, ta sẽ biến ngươi trở thành người tôn quý nhất trong thiên hạ.

Tư Đồ Phi còn tưởng rằng nàng nói giỡn.

Nhưng mà, nàng thật sự bắt đầu dạy hắn.

Không thể không nói, hào quang nam chính của Tư Đồ Phi vô cùng vững chắc, là một hạt giống thiên tài, Lâm Lang chẳng qua là bỏ thêm chút sức lực, hắn đã có thể hiểu ra rất nhanh, nhờ năng lực suy một ra ba mà tiến bộ rất nhiều.

Thời gian tu luyện chớp mắt đã qua 90 năm, Tư Đồ Phi đột phá Kim Đan kì, sau khi ngự kiếm thành công chuyện đầu tiên chính là ôm Lâm Lang vào trong rừng rậm bay nhảy khắp nơi, giống một đứa trẻ ngây thơ, đem đồ vật trân quý của chính mình không chút đề phòng bày ra, khoe khoang với nàng.

Đối với Tư Đồ Phi mà nói, sự tồn tại của Lâm Lang càng ngày càng quan trọng.

Nàng vừa là chủ nhân của hắn, vừa là mối tình đầu kiêm bạch nguyệt quang, còn là sư phụ đã mang hắn vào con đường tu tiên, nhiều thân phận quan trọng chồng lên nhau làm Tư Đồ Phi tự nhiên sinh ra cảm xúc không muốn xa rời vô cùng mãnh liệt.

Hiện tại Lâm Lang chỉ cần rời khỏi tầm mắt của hắn hơn nửa canh giờ, Tư Đồ Phi một khắc cũng chờ không được, lên đỉnh núi tìm người.

“Đây là cái gì?” Tư Đồ Phi ôm eo nàng, nhìn về phía hộp gỗ hình chữ nhật trong tay.

“Lễ vật chúc mừng ngươi xuất sư.” Lâm Lang nói, “Mở ra xem đi.”

Bên trong là một thanh trường kiếm đỏ đậm, trình độ tinh mĩ này thật khiến người thán phục.

“Là nàng làm?” Hắn đầy mặt kinh hỉ, tò mò sờ tới sờ lui, sợ hư hao nửa phần.

Lâm Lang lấy từ cổ tay áo ra kiếm tuệ màu đỏ tươi, thay hắn quấn lên đầu kiếm.

Tư Đồ Phi xem tư thái ôn nhu quấn kiếm tuệ của nàng, trong lòng vui vẻ vô cùng, nhịn không được cúi đầu, to gan đến gần trán nàng hôn xuống, khoảng khắc con mắt hình viên đạn của Lâm Lang phóng tới lập tức tách ra, còn rất không biết xấu hổ mà nói, “Cảm ơn nương tử, vi phu sẽ quý trọng nó thật tốt, tuyệt không đánh mất nó.”

Hai người chưa bao giờ bái đường, nhưng mà Tư Đồ Phi đã sớm xem nàng là người mình yêu nhất trong đời, ngẫu nhiên sẽ thừa dịp thời điểm người vui vẻ gọi nàng nương tử.

Còn vì sao phải chọn thời điểm nàng vui vẻ, đương nhiên là vì tránh cho chính mình “Tuổi xuân chết sớm”.

Lâm Lang nói muốn cho người trong thiên hạ chứng kiến bọn họ kết làm đạo lữ, sau đó hắn mới có thể sử dụng cái xưng hô đặc biệt này, nhưng mà trong lòng Tư Đồ Phi rất ngứa, không thể nhịn xuống, mặc kệ như thế nào cũng muốn gọi một hai lần cho đỡ ghiền, khiến lòng càng thêm kiên định.

“Ta sẽ làm nó không phụ kì vọng, nổi danh thiên hạ.”

Ngón tay Tư Đồ Phi vuốt nhẹ mặt kiếm, khóe miệng đắc ý gợi lên, “Đến lúc đó, ta sẽ nói cho bọn họ, nhìn, đây là danh kiếm thiên cổ mà thê tử vì ta tự tay chế tạo, hâm mộ đi, ghen ghét đi, hận đi! Dù sao các ngươi cũng không có! Các ngươi không có ta lập tức vui vẻ!”

“Ngươi không khoe khoang sẽ chết sao?”

“Dù sao nương tử của tiểu gia là người tốt nhất thiên hạ, khoe khoang một chút đã sao!” Hắn đúng lý hợp tình mà nói.

Lâm Lang nhẹ nhàng véo má hắn, “Chỉ biết ba hoa.”

Hắn cười hắc hắc, “Ta không chỉ sẽ ba hoa, còn sẽ hôn nàng, nương tử muốn thử một chút không?”

“Được.” Lâm Lang đáp.

“Thật sao?”

Mắt nhỏ của hắn sáng lên ánh sáng xanh, hận không thể lập tức kéo người tới ân ái đến u ám trời đất.

Trăm năm cấm dục, bên cạnh còn có một cô nương phong hoa tuyệt đại, tựa như người trong lòng Lạc Thần thiên tiên, hắn chỉ là một nam nhân bình thường, đã sớm dục hỏa đốt người rồi được không? Cố tình người này mẹ nó chính là nữ bạo quân, hắn mỗi lần bò giường thất bại còn chưa tính, còn bị trừng phạt rất thê thảm.

Tư Đồ Phi nghĩ thầm, một ngày nào đó sẽ đem người đặt dưới thân khóc lóc xin tha, để nàng nhìn xem ai mới là chủ cái nhà này.

“Đương nhiên là thật.”

Nàng vuốt ve thân quạt, ý cười thanh thiển, “Quy tắc cũng rất đơn giản, chỉ cần ngươi có thể thắng ta, bản tôn lập tức nằm yên cho ngươi. Cầm kỳ thư họa, ngự kiếm ngự thú, tùy ngươi chọn lựa.”

Tư Đồ Phi: “……”

Vậy là hắn phải góa vợ cả đời trong khi vợ còn sống?

Bởi vì Lâm Lang nói mấy lời này, Tư Đồ Phi uể oải trong một thời gian, đến mức sự vui sướng khi học được ngự kiếm cũng bị ném sang một bên.

Hắn không muốn về sau già rồi, lúc một chân bước vào trong quan tài vẫn là một xử nam! Tư Đồ Phi cắn khăn, ai oán nhìn Lâm Lang đang bận rộn, một chút cũng không bị hắn ảnh hưởng.

“Ai, nàng mau liếc mắt nhìn ta một cái đi, khối đá kia có chỗ nào đáng chú ý?”

Hắn ủy khuất cực kỳ, lôi kéo tay áo Lâm Lang.

Tư Đồ Phi cũng đã hiểu ra, so sánh với Lâm Lang, hắn thật sự quá ngây thơ, muốn ôm ấp hôn hít bế lên cao, muốn người yêu thời thời khắc khắc chú ý, có đôi khi thậm chí sẽ càn quấy. Nhưng là, thiếu niên lần đầu tiên biết yêu, hắn không học được lý trí cùng đúng mực, cũng không hiểu quy tắc khoảng cách của người trưởng thành.

Hắn chỉ là muốn nàng thấy chỗ tốt của chính mình mà thôi.

“Cục đá vỡ này so với ngươi còn đẹp hơn nhiều.” Lâm Lang cũng chơi xấu, cố ý đả kích hắn, “Ngươi một thân to béo, cả người thịt mum múp, nào so được cục đá sờ thấy xúc cảm thon chắc.”

“Nàng, nàng thay đổi!” Vẻ mặt hắn khiếp sợ lên án, “Rõ ràng chính là nàng vỗ béo tiểu gia, còn nói cái gì thịt mum múp có xúc cảm, ôm ngủ cũng ấm, thích hợp ở mùa đông sử dụng nhất!”

Tư Đồ Phi bi phẫn không thôi, hắn cũng nói muốn giảm béo rất nhiều lần, kết quả vừa mới quyết tâm “Nguyện giảm hai mươi cân, thất bại thì cả đời **” mục tiêu to lớn, người kia lập tức cực kỳ xấu xa chuẩn bị cho hắn một bàn thịt hắn thích, bay trên trời, bò dưới mặt đất, bơi trong nước, nàng đều thích chọn những miếng thịt màu mỡ nhất đưa tới bên miệng hắn.

Dưới tình huống như vậy, nếu hắn không ăn thì còn tính là người sao?!

“Ta từng nói như vậy sao?”

Lâm Lang cự tuyệt nhận nồi.

“Nàng bắt nạt ta!” Tư Đồ Phi cầm cục đá kia lên muốn bóp nát, phát tiết một chút tức giận trong lòng, Lâm Lang nhanh chóng giật lại trong tay hắn, như bảo bối mà lấy về, còn trừng mắt với hắn một cái.

“Cẩu Đản ngươi làm gì đó?”

Hắn càng thêm tuyệt vọng, nước mắt ở hốc mắt đáng thương bốc lên, “Lúc hôm qua nàng không biết xấu hổ đánh lén, ngọt ngọt ngào ngào gọi người ta là Tiểu Phi Phi, hiện tại vì một khối đá đen thui, đến Cẩu Đản cũng gọi lên rồi. Lão nãi nãi, ta hỏi nàng một câu, cuộc sống này nàng còm muốn tiếp tục không?!”

Lâm Lang nhướng mày.

Tiểu tử lá gan còn rất lớn, vậy mà dám kêu nàng là lão nãi nãi!

Khoảnh khắc người sắp nổi bão, Tư Đồ Phi nhánh chóng dỗ dành, “Khụ khụ, cái kia, chúng ta đã sống chung một trăm năm, đã sớm là lão phu lão thê, nàng xem, ta cũng là lão già, lão nãi nãi cùng lão già, trời sinh một đôi nha, ta nghe được liền vui vẻ!”

“Vậy ngươi đi làm lão già đi, đừng kéo theo ta.”

Lâm Lang vươn ra một ngón tay, ghét bỏ đẩy mặt hắn ra xa. Tiểu tử này chỉ cần bắt được chút cơ hội, thế nào cũng phải tranh thủ ăn đậu hủ, trước kia hắn còn không dám trắng trợn táo bạo như vậy, kết quả lúc sau học được cách bay lập tức gan lớn, hiện tại Lâm Lang mỗi ngày đều phải không dưới mấy mươi lần né tránh mặt heo của hắn.

Hắn không mệt nhưng nàng ngại mệt!

“Ta sẽ không, ta là lão già, nàng chính là lão nãi nãi. Lão nãi nãi, lão nãi nãi……” Hắn thế nào cũng phải ở bên tai Lâm Lang nhắc mãi, muốn đem người nháo đến phiền.

“Tư Đồ Cẩu Đản, ngươi nếu tiếp tục, có tin hay không bản tôn bóp chết ngươi?”

“Được nha, nàng bóp đi, nơi này.” Hắn bắt lấy tay Lâm Lang kéo đến bộ vị tư mật của chính mình sờ soạng, mắt nhỏ mị mị, quyến rũ vô cớ, “Ta tình nguyện chết ở trong tay nàng, đến đây đi, không cần bởi vì ta là kiều hoa mà thương tiếc ta.”

“……”

Nàng muốn đá một chân lên mặt hắn được chưa?

Bất quá Lâm Lang cũng có phương pháp trị hắn.

“Trên mặt ngươi có dính thứ gì?”

Tư Đồ Phi không thèm để ý dùng tay áo dùng sức lau lau, “Còn không?”

“Ai giống ngươi thô lỗ như  vậy, mặt đều bị chà tới đỏ lên .” Lâm Lang cười nhẹ, “Còn chưa lau hết đâu, để ta.”

Đôi tay hắn chống lên đầu gối, dẩu mông, ngoan ngoãn đưa mặt qua.

Ngón tay lạnh lẽo của nữ nhân đầu tiên là đặt xuống giữa mày, lại chậm rãi dịch xuống gương mặt, Lâm Lang nhìn thoáng qua sắc mặt đã hơi đỏ lên của Tư Đồ Phi, đầu ngón tay đẩy ra cổ áo phía sau hắn, chậm rì rì, theo xương sống lưng trượt xuống, phảng phất như cá nhỏ lắc lư cái đuôi chơi đùa.

“Chảy máu mũi, phải lau lau.”

Lâm Lang cười như không cười, đúng là *gia hỏa một chút định lực cũng không có.

*Tiếng gọi đùa hoặc khinh miệt người khác, con vật khác: anh chàng này, cái con đó, v.v. ◎Như: “gia hỏa chân mẫn tiệp” 傢伙真敏捷 anh chàng này lanh lợi thật.

Vai chính bị đùa giỡn sờ sờ cái mũi, bi phẫn lên tiếng, “Nàng lại lừa tiểu gia!”

“Ngươi dễ lừa như vậy, không lừa ngươi thì lừa ai?” Nàng vỗ vỗ đầu hắn, “Không đùa ngươi, chúng ta cần làm chính sự. Tảng đá này lai lịch bất phàm, nếu ta đoán không sai, đây là bộ phận tàn khuyết của một bia mộ thi vương.”

Tư Đồ Phi nghe được mơ mơ màng màng, “Cho nên?”

“Ngươi thật ngốc, đương nhiên là phải đi tìm hiểu đến cùng rồi.”

Ngón tay Lâm Lang chọc chọc đầu hắn, “Mau đi chuẩn bị.”

“Tuân mệnh, nương tử!”

Hắn tung ta tung tăng đi thu xếp.

Trời băng đất tuyết , Bắc Cương vốn dân cư thưa thớt giờ lại nghênh đón vô số khách nhân, đều vì mộ thi vương trong truyền thuyết mà đến.

Tư Đồ Phi ghé sát vào Lâm Lang, nhỏ giọng mà nói, “Tổ tông đại nhân, ta nhìn tình huống không ổn nha, nhiều người như vậy, thoạt nhìn mỗi người đều không dễ chọc.”

“Nếu là dễ chọc, sẽ không tới nơi này.”

Mỹ nhân khoác áo lông cừu trắng tinh tóc mây nhẹ phất, trong tay ôm lò sưởi đỏ nồng tinh xảo, nhìn qua giống như là tiểu thư khuê các sống trong phú quý, so với sát khí xung quanh không hợp nhau, trở thành tuyệt sắc duy nhất trên nền tuyết.

Nhưng mà mọi người nhìn nhìn “Quái vật khổng lồ” bên người nàng, ý nghĩ muốn đến gần nháy mắt đánh mất. Nam nhân tu vi kim đan này chỉ cần phát hiện có người nhìn chằm chằm thê tử hắn, lập tức dùng ánh mắt bất thiện đáp lại, như hổ rình mồi, cực kì làm cho người ta sợ hãi.

Thật là đáng tiếc, một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Mọi người lắc đầu thở dài.

Tư Đồ Phi nhận thức được điểm này, rất ủy khuất mà nói, “Đều trách nàng, vỗ béo ta, hiện tại bọn họ đều dùng ánh mắt cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga nhìn ta.”

Lâm Lang cười, nhìn qua vô cùng rực rỡ, “Nói sai rồi, cóc ghẻ so với ngươi đẹp hơn nhiều.”

Tư Đồ Phi: “……”

Đây vẫn là thê tử sao? Cứ vậy ghét bỏ hắn!

“Ta mặc kệ, dù sao thịt thiên nga này, đã định để tiểu gia ăn rồi!” Hắn ghé tới, ôm lấy vòng eo Lâm Lang, ở trên mặt nàng hôn một cái, ân, trước đánh lên ấn kí của chính mình, miễn cho có người không có mắt mơ ước nàng.

“Ấu trĩ.”

Lâm Lang liếc hắn một cái, nhưng cũng không cự tuyệt.

Nếu bình thường làm như vậy, nàng khẳng định sẽ dùng chân đá.

Nam nhân không khỏi cười ngây ngô, “Ta đều biết, thiên nga nàng khẩu vị nặng, cũng thích cóc ghẻ.”

Lâm Lang nghĩ thầm, nàng còn tính toán lột da nướng ăn đâu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play