Bạn Gái Cũ Hắc Hoá Hằng Ngày

Chương 189: Bạn gái cũ là hồ yêu (3)


4 tháng


“Ta, thịt của ta không nhiều lắm, xương lại cứng, không thích hợp, thật sự không thích hợp.”

Tiểu béo túa mồ hôi đầy đầu giải thích.

“Không sao, có thể làm thành canh xương hầm, vừa dinh dưỡng lại ngon miệng.” Lâm Lang quơ quơ cái tay béo mũm mĩm của hắn, làm ra bộ dáng thèm nhỏ dãi, đe dọa nam chủ hiện tại vẫn là một đứa bé.

“Tỷ rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng tha cho ta?” Tiểu béo khóc chít chít, khuôn mặt đầy mỡ khiến đôi mắt híp lại gần như không thấy, nhìn qua vô cùng buồn cười, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ tốt, ta nhỏ như vậy, toàn thân chỉ có một chút thịt, còn không đủ cho tỷ nhét kẽ răng, cần gì phải tốn công nấu?”

“À không, ta thích cảm giác không đủ nhét kẽ răng như vậy, ăn rất có cảm giác mới mẻ nha.”

“……”

Cái đáp án này, tại hạ thua.

Tư Đồ Phi sống không còn gì luyến tiếc, nghĩ ngợi muốn trực tiếp nằm chờ chết.

Lâm Lang bắt lấy tay của hắn, trước ánh mắt hoảng sợ của đối phương, nhắm miệng mình đưa tới.

“A——”

“A a a! Chết người! Đau chết! Ngươi là lão yêu bà bà ác độc, trẻ nhỏ như vậy cũng ăn được, không sợ thiên lôi đánh sao! Tiểu gia nếu chết thành lệ quỷ, chuyện thứ nhất khi trở về chính là sống sờ sờ cắn đứt yết hầu của ngươi!”  Khuôn mặt tròn mũm mĩm của Tư Đồ Phi vặn vẹo, rít gào nói.

“Gì? Lão yêu bà bà?”

Tiếng cười hài hước tràn vào trong lỗ tai.

Một thứ mềm ấm nhẹ nhàng liếm qua ngón tay hắn.

Tư Đồ Phi im bặt, ngơ ngác nhìn nữ nhân trước mặt mình.

Ngón trỏ bị cắn một cái, chảy ra một giọt máu, nàng cúi người xuống, đầu lưỡi đỏ bừng nhẹ nhàng chậm chạp đảo qua, đồng thời còn nghiêng nghiêng đôi mi thon dài như liễu, cười như không cười nhìn hắn.

Cả người Tư Đồ Phi run run, một dòng điện tê dại chạy vào trong xương cốt.

Bị quyến rũ rồi……

Quyến rũ……

Quyến……

c.hết tiệt, mặc dù tiểu gia rất đáng yêu, nhưng nàng cũng không nên đùa giỡn lưu manh như vậy!

Vậy mà đến một đứa bé cũng không buông tha!

Biến thái! Tra nữ! Đam mê trẻ em!

Trong đầu Tư Đồ Phi có một đám ngựa đang vui sướng nhảy nhót trên đồng cỏ.

“Nói thử xem, tiểu tử, ngươi làm thế nào cắn đứt được yết hầu của bản tôn?” Một tay Lâm Lang nhẹ kéo cổ áo thêu mây, tóc đen phất ra sau, cần cổ trắng tuyết như ngó sen tinh xảo đến nỗi không thể tưởng tượng.

“Ực ——”

Thanh âm nuốt nước miếng vô cùng rõ ràng.

Không, hắn phải giữ vững lý trí, tuyệt đối không thể bị nữ nhân này mê hoặc!

 hắn nói thế nào cũng là sinh viên thế kỷ 21, tư tưởng xã hội chủ nghĩa thấm nhuần trong máu, đi theo chủ nghĩa duy vật, nữ yêu quái hèn hạ chỉ có bề ngoài này, muốn quyến rũ hắn sao? Mơ đi!

“Thế nào, không dám?” Sóng mắt Lâm Lang chuyển động, tựa như trong ngày xuân đứng giữa một rừng hoa, “Chỉ là đồ hèn nhát thích khua môi múa mép, còn vọng tưởng muốn hóa thành lệ quỷ trở về báo thù, ngươi đây là muốn chọc cười bản tôn sao?”

Tư Đồ Phi cảm thấy, tiểu tỷ tỷ này còn rất kiêu ngạo, nhất định phải cho nàng thấy bản lĩnh thật sự của hắn.

“Oa——”

Hắn mang một thân nhiệt huyết lao tới, hai cánh tay béo mũm mĩm nắm vào trên cổ Lâm Lang, đôi chân như hai củ cà rốt vung vẩy trong không trung, đá bừa một hồi, cuối cùng rất thông minh mà kẹp lấy vòng eo thon gọn của nữ nhân, sau đó gặm cắn bừa bãi.

Cách này thật ra lại có hiệu quả, hắn cắn xuống cần cổ mềm trắng, cổ của nữ nhân bị cắn để lại một dấu răng đỏ đỏ, ngọt ngào, hắn cầm lòng không đậu liếm thêm vài cái.

Đậu hủ này tuy già nhưng ăn cũng rất ngon!

“Thế nào, ngươi nhìn thấy sự lợi hại của tiểu gia rồi sao? Dù ta mập nhưng cũng không nên xem thường!” Trong lúc Tư Đồ Phi đang đắc ý dào dạt, không tự giác cười đến mức hở cả lợi.

“Lợi hại, rất lợi hại đó.” Lâm Lang nhoẻn miệng cười, “Không ngờ ngươi muốn trở thành nô lệ của bản tôn như vậy. Nhìn ở việc ngươi vì ước muốn mà cố gắng, bản tôn sẽ miễn cưỡng thu nhận ngươi, ngày sau, bưng trà đổ nước, làm ấm giường đều sẽ để ngươi làm.”

“Từ từ, tiểu gia lúc nào nói mình muốn làm nô lệ? Còn làm ấm giường? Ngươi đây là muốn bóc lột sức lao động trẻ em!”

Hắn sợ tới mức đôi mắt nhiễm đỏ, còn trừng lớn như hai cái chuông đồng.

Quả thực trời thấy còn thương, hắn căn bản đấu không lại lão ma đầu này!

“Ngươi cho rằng máu của bản tôn, dễ dàng lấy đi như vậy sao?” Lâm Lang liếc xéo hắn, bịa chuyện vô cùng thuận miệng , “Có phải đang cảm thấy thân thể nóng lên hay không? Đó chính là phản ứng bình thường khi khế ước. Vừa rồi bản tôn đã lấy một giọt máu của ngươi, ghi nhớ mùi vị, dù ngươi có chạy trốn tới chân trời góc biển, bản tôn vẫn sẽ có biện pháp tìm được.”

“Sao có thể, ngươi ngươi ngươi làm vậy là đang lừa gạt! Phạm pháp a!” Tư Đồ Phi tức giận đến mức suýt hộc máu thăng thiên, hắn chắc chắn xui xẻo tám kiếp mới gặp một nữ lưu manh tâm tư thâm trầm, âm hiểm xảo trá như vậy.

“Phạm pháp? Ngươi có điều không biết, ở chỗ này, bản tôn chính là vương pháp.”

Hai ngón tay Lâm Lang khẽ uốn lượn, nắm lấy khuôn mặt nhỏ mềm như bông của nam chính, giống như đang cầm cục bông, nhéo một cái, vừa lòng nghe thấy âm thanh hắn hít sâu một hơi, “Nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, từ giờ phút này, ngươi, Cẩu Đản, chính là kẻ hầu của bản tôn, ta muốn ngươi làm gì thì ngươi phải làm cái đó, nghe rõ không?”

“Ta không phải Cẩu Đản!”

Tư Đồ Phi -Tự cho là mình bắt được trọng điểm - tức giận nói, quai hàm phồng lên giống như cái bánh.

“Ta có tên!”

“Nga, vậy ngươi tên gì?”

“Tư Đồ tư, Tư Đồ đồ, phi phàm phi! Tư Đồ Phi, đó là tên của tiểu gia!” Hắn túm túm quần áo mà nói.

“Ồ, vậy sao, bản tôn đã nhớ kỹ.”

Lâm Lang phất phất tay, “Hôm nay đến đây cũng đã mệt mỏi, Tư Đồ Cẩu Đản, ngươi trở về đi!”

Tư Đồ Phi: “……”

Hắn có một câu chửi tục không biết có nên nói hay không.

Bình minh ngày hôm sau, Tư Đồ Phi còn đang ngủ mơ, ý thức còn mông lung, bả vai đã bị người nào đó đẩy mạnh một cái, “Ai, Cẩu Đản, mau tỉnh, trời đã sáng, đến giờ phải đi làm việc rồi!”

Tư Đồ Phi bỗng nhiên mở bừng mắt.

Hắn vẫn như cũ ở trong một gian phòng ngủ đen nhánh chật chội, người đánh thức hắn vẫn là tên Tiểu Ải Tử răng cửa bị thiếu một bên kia.

Hắn xoa xoa trán, thì ra hết thảy việc xảy ra tối qua đều chỉ là một giấc mơ.

Làm một hồi sợ bóng sợ gió.

Tất cả chỉ là giấc mộng mới tốt, nếu không hắn mơ hồ ký khế ước bán thân, nghĩ lại kết cục bị lão yêu bà bà kia nô dịch, cả người hắn đều phát run!

Tư Đồ Phi đột nhiên lại nghĩ tới sự việc chính mình bị quẫn bách tối hôm qua, hận đến ngứa răng, cuộc đời hắn lần đầu tiên bị người trêu chọc như vậy.

“Hừ, xem như ngươi may mắn, chỉ là một giấc mơ, nếu thật sự để tiểu gia gặp phải ngươi, nhất định phải đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!” Hắn làm động tác vẩy vẩy nắm tay nhỏ.

“Nga, ngươi muốn đánh bản tôn đến răng rơi đầy đất?”

Một cái đầu đen tuyền đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.

“Mẹ ơi có quỷ!”

Tư Đồ Phi bị hù dọa đến nhảy dựng, “Bang” một tiếng đụng phải thành giường đất phía bên trên, nhất thời bị đau đến nhe răng trợn mắt.

Khuôn mặt nhỏ phấn nộn bị đau đến trắng bệch, bảy phách trực tiếp bay đi mất.

Dũng khí thật vất vả mới xuất hiện đã giống như cái bọc cao su, thê thê thảm thảm bẹp xuống.

Hai chân của Lâm Lang vững vàng kẹp, đổi tư thế ngồi ở trên xà ngang, tóc đen xõa tung rũ xuống mặt đất. Khuôn mặt trắng trẻo của nàng hờ hững, dù đang trong một căn phòng tối tăm cũng lộ ra ánh sáng tinh khiết, cùng với mái tóc đen nhánh tạo thành hình ảnh hết sức đối lập.

“Có con quỷ nào đẹp như bản tôn hay sao?” Lâm Lang môi đỏ hơi câu, “Tiểu béo, ta thấy ngươi hình như rất muốn trở thành đồ ăn tráng miệng của bản tôn nha?”

Ác quỷ quấn thân, Tư Đồ Phi cảm thấy chính mình có tiền đồ vô lượng.

“Không, Tỏi nói, phì, không đúng, ta nói, chủ nhân ngài đẹp đến mức giống với quỷ lửa trong thoại bản, mày liễu môi đỏ, vừa xuất hiện đã câu lấy nhân tâm. Như vậy đi, bởi vì ngài thật sự là quá đẹp, tiểu nhân nhất thời như ở trong mơ, không phản ứng kịp, lỡ lời nói vài câu mê sảng, ngài không cần truy cứu!”

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Tư Đồ Phi vì khát vọng sống mãnh liệt mà lập tức nhập vai thành tiểu tùy tùng, đầy mặt nịnh nọt vuốt mông ngựa.

“Như vậy còn xem được.” Lâm Lang vừa lòng, lập tức thưởng cho hắn một cái cốc đầu.

“Ai ui, đau quá!”

Tư Đồ Phi ôm đầu kêu khóc, “Ta chỉ là một bé trai, lúc ngươi đánh không thể nhẹ nhàng một chút hay sao?”

Đại khái là vì Lâm Lang vẫn luôn mang bộ dáng cười tủm tỉm, không thấy tức giận, lá gan Tư Đồ Phi cũng to lên, nhỏ giọng oán trách, “Sức này của ngươi có thiên phú đi luyện *kim trung tráo Thiết Bố Sam.”

*Thiết Bố Sam là công phu thuộc 72 tuyệt kỹ Thiếu Lâm. Thiết Bố Sam nghĩa là "Áo giáp sắt". Đây là môn ngạch công (công phu chuyên luyện sức mạnh dương cương, dương lực, dương công) với tác dụng khiến vai, ngực, lưng cứng như sắt,đao thương khó nhập.

Tiểu tử đáng c.hết này nhất định vừa lòng vòng mắng nàng.

“Bang ——”

Lâm Lang giơ lên tay, lại đánh cho hắn một cái tát.

Tiểu mập mạp sờ thấy dấu bàn tay trên mặt, không rảnh cảm thấy đau, rất khiếp sợ mà nói, “Ngươi ? Ngươi cũng là người xuyên không?”

Lâm Lang nhướng mày, im lặng không nói lời nào.

Tư Đồ Phi vừa nhìn biểu tình này, hấp dẫn, cực kì hấp dẫn, lập tức kích động vô cùng.

“Haha, đồng hương, *thiên vương cái địa hổ!”

*Thiên vương cái địa hổ ( 天王盖地虎): Ám hiệu giữa đầu lĩnh thổ phỉ Tọa Sơn Điêu và Dương Tử Vinh trong Lâm Hải Tuyết Nguyên.

“Đạo hữu, ta gọi ngươi một tiếng, ngươi có trả lời được không?”

“Làm người mà không có chí hướng, so sánh với cá mặn thì đâu có gì khác.”

Hắn nói giọng Quảng Đông, sau đó nhìn Lâm Lang một chút, phát hiện đối phương vẫn mặt lạnh không chút phản ứng như cũ.

Chẳng lẽ là đồng hương ở quốc gia khác?

“Hello? Sawatdee ka? *Khóc ngươi cùng nhau đào? Seumnida? Rải lãng hắc u?”

*..…

Lâm Lang nhìn hắn chớp chớp mắt.

Tư Đồ Phi lúc này cũng không sợ nàng, dùng sức lay lay bả vai Lâm Lang.

“Ngươi mẹ nó mau trả lời tiểu gia!”

“Nói cái gì?”

“Ta vừa rồi nói kim chung tráo Thiết Bố Sam, sau đó ngươi đánh ta, vậy là ngươi nghe hiểu mấy lời đó, đúng không?”

“Không nghe hiểu.” Lâm Lang mặt không đổi sắc nói dối.

“Vậy vì sao ngươi tát ta?” Hắn giận.

Bị đánh một cái tát rất đau a, nàng rốt cuộc có biết nàng vừa tàn phá một bông hoa kiều nộn của tổ quốc hay không!

“Ta thích đánh thì đánh.”

“Ai…… ngươi được lắm!”

Hắn rất muốn dựng ngón giữa, làm hắn một hồi mừng hụt.

Ý tưởng muốn bóp chết Lâm Lang ở trong đầu Tư Đồ Phi hắn cũng có, đáng tiếc hiện tại hắn chỉ là một bé trai lùn tay lùn chân, vai không thể gánh, tay không thể xách, căn bản không phải đối thủ của lão yêu bà bà. Dù vậy, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chờ hắn trưởng thành, hắn nhất định phải hung hăng xử lý cái người có sở thích yêu trẻ đáng sợ này, vì thế gian trừ hại!

“Làm sao, giận rồi?” Lâm Lang xoa xoa cái đầu lông xù xủa hắn.

“Đừng chạm vào ta, ngươi chính là lão yêu bà bà thích đùa giỡn bé trai!” Tiểu béo quai hàm phồng lên, thở phì phì nằm xuống ngủ, cũng kéo chăn lên che đi đầu mình, một chút cũng không muốn nhìn thấy cái gương mặt yêu dị xinh đẹp lại trương dương kia.

“Bản tôn làm gì đã mang danh đùa giỡn trái tim bé trai rồi?”

“Ngươi chẳng những cắn ta, đánh ta, ngươi còn lừa gạt tình cảm trong sáng của ta! Ngươi chính là một nữ nhân rác rưởi! Tra nữ!” Hắn tức giận không thôi.

Lâm Lang dùng tay ôm lấy bả vai, hai chân kẹp lấy xà ngang giữ vững thân thể, “Đánh là thương, mắng là yêu, vừa thương vừa yêu gọi là chân ái nha. Ngươi nhìn đi, tiểu béo, bản tôn thật ra rất thích ngươi.”

“Vậy ngươi để ta đánh lại một cái?”

Tiểu béo vén chăn, lộ ra một đôi mắt nhỏ sáng lấp lánh lộng lẫy.

Tiểu quỷ, thì ra là đang chờ thời khắc này.

Đúng là một tên bụng dạ hẹp hòi.

“Ngươi muốn đánh cũng được thôi, nhưng thân thể bản tôn không phải người nào cũng có thể chạm vào, còn phải trả cái giá không rẻ. Như vậy đi, xem ở mặt mũi ngươi là người hầu trung thành của bản tôn, bản tôn sẽ cho ngươi một cơ hội.” Nàng bẻ đầu ngón tay nghiêm túc đếm, “Kỳ thật cũng không nhiều lắm, làm cho ta 50 năm cơm, nằm ấm 50 năm giường, đàn 50 năm đoạn nhạc, rửa chân 50 năm……”

Tư Đồ Phi: “……”

Đừng nhìn hắn lớn lên trông mũm mĩm mà nghĩ hắn dễ lừa!

“Thế nào? Ngươi làm hay không làm?” Khuôn mặt rạng rỡ của Lâm Lang nở nụ cười.

Tư Đồ Phi thở ra một hơi, “được! Một lời đã định!”

Lâm Lang nghĩ thầm, con chuột này gan cũng khá lớn đó.

Trong ánh mắt nhìn chăm chú của nàng, tiểu béo hùng hổ giơ tay lên.

“Bang ——”

Dứt khoát lưu loát tự đánh mặt mình.

“Ta đánh chết ngươi cái tên tiểu béo, sao lại có thể cò kè mặc cả cùng chủ nhân  như vậy ?” Tư Đồ Phi ngẩng đầu nhìn hướng Lâm Lang, một bộ dáng trung thành và tận tâm, “Chủ nhân, ta vừa thay ngài trừng trị tiểu tử thúi không biết trời cao đất dày một chút, ai, ngài không cần phải động thủ, mấy chuyện nhỏ nhặt này, để tiểu nhân làm thay ngài.”

“Ta đánh chết ngươi! Ta đánh chết ngươi! Ai bảo ngươi miệng tiện! Bảo ngươi tay tiện! Bảo ngươi tâm tư dơ bẩn!”

“Bang! Bang! Bạch bạch bạch!”

Hắn còn đánh ra một cái tiết tấu đồng đều.

“Phụt ——”

Lâm Lang bật cười, mặt mày cong thành vầng trăng non.

Nàng nghĩ thầm, trêu chọc tiểu béo này cũng rất vui vẻ.

Tư Đồ Phi hé tay ra một chút, trộm nhìn nàng.

Hắn nghĩ thầm, lão yêu bà bà này cười lên thật đúng là rất xinh đẹp.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play