Bạn Gái Cũ Hắc Hoá Hằng Ngày

Chương 188: Bạn gái cũ là hồ yêu (2)


4 tháng


Mưa xuân vừa qua đi, cây liễu đã mọc thêm mầm non.

Trong chuồng ngựa của Tư Đồ gia, có hai tiểu đồng mặc thanh y đang cho ngựa ăn, một lùn một béo, ngoài ý muốn hoài hòa.

“Ai, thật hâm mộ, tên Cẩu Thặng kia đến chữ cũng không nhận biết hết lại được thiếu gia nhìn trúng, trở thành thư đồng, còn được ban cái tên, gọi là gì Văn Tây? Hay là Văn Đồng?”

Tiểu Ải Tử dùng tay đỡ cằm, chống ở trên lan can, vẻ mặt xa xăm.

“Dù sao cái đó cũng không quan trọng! Quan trọng là, ta mấy ngày trước nhìn thấy hắn, xiêm y mặc trên người không hề giống với bọn hạ nhân cho ngựa ăn cấp thấp, bề mặt bóng loáng, ta chỉ sờ soạng một chút đã bị hắn đánh lên mu bàn tay, nói là chạm vào nhiều sẽ hỏng, ai nha nha, quá có khí chất!”

“Đến khi nào chúng ta có thể giống hắn, may mắn được chủ tử coi trọng, sau đó dọn vào căn phòng lớn, ăn ngon, còn có sách đọc! Tuy rằng ta không thích những đồ vật nhăn dúm dó lại không thể ăn đó, nhưng đọc sách lại khác, có thể làm quan lớn, cưới một thê tử xinh đẹp.”

Hắn dùng khuỷu tay chạm chạm đồng bạn, “Cẩu Đản, ngươi có ao ước cuộc sống như vậy không a?”

“Ta không phải Cẩu Đản, ta là Tư Đồ Phi.” Tiểu mập mạp trừu trừu khóe miệng, cố gắng sửa đúng xưng hô của hắn.

“Úc, này ta biết, mỗi ngày Cẩu Đản ngươi phải nói năm sáu lần.” Tiểu Ải Tử không để ý lắm phất phất tay.

“Kêu ta Tư! Đồ! Phi! Tư Đồ tư, Đư Đồ đồ, phi phàm phi!”

Tiểu mập mạp nheo lại đôi mặt tựa như đậu xanh của mình, uy hiếp nói, “Tỏi, Ngươi tốt nhất chặt chẽ nhớ kĩ tên của ta, bằng không về sau ta đi Tây Uyển sẽ không mang trái cây cho ngươi ăn.”

“Ai ai ai, đừng như vậy mà!” Tiểu Ải Tử lôi kéo tay áo hắn, dùng sức gật đầu tỏ thành ý của chính mình, “Ta nhớ kỹ, ngươi là Tư Đồ! Tư Đồ tư, Tư Đồ đồ, phi phàm phi!”

Tiểu mập mạp lộ ra tươi cười “Trẻ nhỏ dễ dạy”, cực kì vui mừng.

Đứa nhỏ này còn không phải quá ngốc, có thể bồi dưỡng!

Đi từ phía trước tới là một nam đồng cầm khăn tay màu xanh lam, Tỏi vội vàng lôi kéo tay của Tư Đồ Phi, kích động đến nối khuôn mặt đỏ bừng, “Mau nhìn, Tư Đồ Cẩu Đản, Cẩu Thặng tới rồi!”

Tư Đồ Phi “.....”

Ngươi mới là Tư Đồ Cẩu Đản, cả nhà ngươi đều là Tư Đồ Cẩu Đản!

“Hai người các ngươi, đợi một lát nữa tới tắm cho ngựa của thiếu gia, nhớ rõ chỗ nào cũng phải rửa sạch sẽ, ngày mai thiếu gia muốn cưỡi ngựa ra khỏi thành.”

“Ai, Cẩu Thặng ngươi muốn cùng thiếu gia đi ra ngoài sao?”

Nam đồng liếc mắt sắc ngó hắn một cái, “Cái gì Cẩu Thặng? Ta gọi Tư Đồ Văn Khê, nhớ kỹ, là văn trong thải văn, suối nước khê, thiếu gia hy vọng ta văn như suối phun, tương lai có thể làm đại thi hào.”

“Được được, Văn Tây, xem ở tình nghĩa huynh đệ trước đây, ta có thể xin ngươi một chuyện không a?”

Tiểu Ái tử mặt đầy lấy lòng, đem bánh được bọc trong giấy dầu từ lồng ngực lấy ra đưa cho hắn, “Ngươi không phải thích ăn bánh hoa đào sao? Ta nói nương ta làm rất nhiều, đều cho ngươi!”

Văn Khê ngẩng cổ cao ngạo, “Thiếu gia nói, tất cả này đều là hạ phẩm, duy có đọc sách là tốt! Ngươi hối lộ ta, ngươi chính là tên tiểu nhân, quân tử thường bình thản, tiểu nhân hay lo âu, ta sẽ không cùng loại người thấp kém như ngươi kết giao, tái kiến.”

“Ai, Tỏi cho ngươi bánh, sao lại trở thành tiểu nhân rồi?”

“Cẩu Thặng ngươi đừng đi! Tỏi thật sự có việc! Ngươi mau trở về!”

Hắn như một trận gió chạy đi.

Tư Đồ phi nhìn thoáng qua lại thu hồi tầm mắt, Lười biếng tiếp tục cho ngựa ăn. Đến phiên trực Tiểu Ái Tử còn chậm chạp chưa về, hắn đành phải một mình tắm rửa cho ngựa mẹ. Tiểu hài tử bảy tuổi không cao, phải lấy ghế để đứng.

Tư Đồ Phi duỗi chân dẫm một cái, “Bang” một tiếng, ghế bị gãy, cái đế rơi ngã hướng lên trời.

Cái mông nhỏ đáng thương của hắn thiếu chút nữa đã ngã nát.

Ghế này chắc chắn là kì thị người béo, hắn khẳng định!

Tư Đồ Phi rơi lệ đầy mặt véo thịt mỡ bên hông, nhớ lại khi hắn còn ở hiện đại, nhìn thế nào cũng là một tiểu soái ca vai rộng eo hẹp mông vểnh, như thế nào một ngày xuyên qua, chẳng những hắn không có gia tài bạc triệu cùng mỹ mạo chim sa cá lặn, còn biến thành một bé trai uống nước cũng mập.

Nhất định là phương thức xuyên không của hắn không đúng!

Tư Đồ Phi thăm hỏi mười tám đời tổ tông của ông trời như thường lệ, chảy nước mắt xoa xoa cái eo đầy thịt mỡ, lấy đến một cái ghế khác cứng cáp hơn để làm việc.

Sau nửa ngày vất vả lăn lộn, rất nhanh đã đến chạng vạng tối, Tư Đồ Phi bỏ lỡ giờ cơm tối duy nhất.

Hắn lại lần nữa chửi rủa thời cổ đại tàn ác, cấp bậc ác độc còn rất cao!

Tư Đồ Phi che lại cái bụng đang kêu gào biểu tình đi vào phòng, đây là một biệt viện nhỏ bừa bãi, bên trong sống có vài bé trai, người quét tước đình viện, người lấy nước tưới hoa.. Hắn là người đến Tư Đồ phủ muộn nhất trong bọn họ, trên giường đất nằm một tiểu tử to con, một người chiếm hai giường ngủ, hắn chỉ có thể trải chăn trên mặt đất, mùa hè còn tốt, mùa đông sẽ bị đông lạnh thành băng.

Tư Đồ Phi quả thực muốn rơi nước mắt với hoa, thương xót phiên bản *Lâm muội muội với trăng.

* tên tự là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, tác giả Tào Tuyết Cần

 Xuyên không không dễ, phải quý trọng bản thân thật tốt!

Phủ đệ vào ban đêm, Tư Đồ Phi canh lúc mọi người đều đã ngủ, lấy từ dưới gối đầu một quyển sách đã cũ nát, giả bộ muốn đi tiểu đêm mà chạy ra ngoài.

“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt chứng giám, ngày đêm phân chia....”

Hắn lật qua lật lại cuốn sách, nội dung trong sách này cuối cùng đặc biệt ở chỗ nào?

Một tháng trước, Tư Đồ Phi nhàn nhã đến đau trứng, đi ngôi mộ cổ mới được phát hiện ở Lạc Dương thám hiểu cùng một đám hồ bằng cẩu hữu, hắn nhặt được ở trong đường hầm cuốn sách này, lúc đó quyển sách trông như đã có từ rất lâu, có lẽ đã là đồ cổ, nếu thật sự hắn sẽ phát tài.

Tư Đồ Phi dấu diếm ai cũng không cho biết, bất động thanh sắc đem quyển sách nhét vào túi áo.

Kết quả chỉ mới nằm mơ phát tài một chút, vừa ra khỏi cổ mộ đã bị sét đánh.

D*ma, sét đánh đó, vẻ ngoài điển trai suýt biến dạng còn không nói, hắn còn bị đem đến cái thời cổ đại c.hết bằm không có điện thoại thậm chí đi WC còn không có giấy chùi!

Tư Đồ Phi mỗi lần đi WC xong đều có xúc động muốn chết.

Dùng tre lau mông, thần thiếp thật sự không làm được!

Hiện tại Tư Đồ Phi vô cùng hoài niệm sinh hoạt ở hiện đại của hắn, tưởng niệm mì gói của hắn, tưởng niệm đôi tất thúi của hắn, tưởng niệm thầy chủ nhiệm lớp tích cực bắt bẻ.

A, hắn phải trở về!

Cái nơi khủng bố này hắn một giây đồng hồ nữa cũng không ở nổi!

“ Như Lai Phật Tổ, Ngọc Hoàng Đại Đế, Quan Âm Bồ Tát, mười tám vị La Hán, Hằng Nga tỷ tỷ, ách, còn ai nữa nhỉ? Mà cũng không quan trọng, tóm lại, thầm phật trên trời, cầu xin các ngài hãy hiển linh đi, tiểu nhân ngàn không nên vạn không nên tham lam của cải vô danh, cho nên mới bị lưu đày đến nơi đây. Nhưng tiểu nhân đã hối lỗi rất nhiều, vì sám hối, trong một tháng đã tăng lên hai mươi cân, từng đó đều là vì buồn bã mà thành, như vậy đã đủ chân thành chưa?”

“Các ngài xem, phạt cũng phạt rồi, quyển sách này ta giữ nguyên vẹn trả lại cho các ngài, hiện giờ có thể mang ta trở về chưa? Các ngài nếu đồng ý, làm cho mặt trăng tỷ tỷ cười được không?”

Mắt Tư Đồ Phi không chớp lấy một cái mà nhìn chằm chằm mặt trăng, vẻ mặt đầy chờ mong.

Vầng trăng tròn tản ra quầng sáng huyền bí, nằm ở trên cao của màn đêm.

Một tia ánh sáng từ trước mặt trăng xẹt qua.

Tư Đồ Phi xoa xoa đôi mắt, đây thậy sự là Bồ Tát hiển linh?

Một con bướm màu xanh sẫm bay xung quanh bụi hoa chơi đùa, bay ngang qua đầu vai hắn.

Chờ hắn phục hồi lại tinh thần, mới kinh ngạc phát hiện bản thân vô thức đuổi theo con bướm mà bò qua lỗ chó.

Nơi này là nơi nào?

Tư Đồ Phi trừng mắt nhìn chằm chằm ngôi miếu nhỏ xây gạch xanh đen như mực, trước cửa để một cột cờ, bên trên có chữ, nhưng vì sắc trời quá tối, hắn không thấy rõ.

Con bướm bay qua kẹt cửa, như dụ dỗ hắn mở cái cửa màu đỏ phủ đầy bụi của trạch viện cổ.

Tư Đồ Phi mơ hồ ngửi thấy một mùi hương u mị, ma xui quỷ khiến, hắn đi tới trước cửa, duỗi tay đẩy nhẹ nắm cửa hình thú.

Nắm cửa kia lại bị nứt một chút, góc cạnh sắc nhọn cứa một vết cắt trên ngón tay hắn.

“A!”

Hắn kinh hoảng hô lên một tiếng, vội vã ngậm ngón tay bị cứa vào miệng.

Thời điểm lần nữa ngẩng đầu, cảnh tượng xung quanh đã thay đổi.

Tiểu béo ngây ngốc đứng tại chỗ, một sợi tóc đen từ trên trán rơi xuống.

“Chính là tên tiểu tử hỗn đản ngươi, dám phá vỡ mộng đẹp của bản tôn?”

Ở bên trong không gian đen kịt duỗi tay không thấy nổi năm ngón, chỉ thấy hàng ngàn hàng vạn sợi tơ màu bạc xen kẽ với nhau, toát ra ánh sáng lạnh, sau đó hắn nhìn cẩn thận, những sợi tơ này lại giống như những vết rách, phảng phất như viên ngọc quý nhất bị vỡ ra từ bên trong.

Mà ở trung tâm, một thân ảnh thon dài đang nằm.

Mái tóc đen nhánh rũ xuống mặt đất, nàng mặc y phục trắng như tuyết, dung nhan cùng tư thế đều tuyệt mỹ.

Con bướm màu xanh đậm kia giống như ma trơi mà bay xuyên qua chỉ bạc rậm rạp, nhẹ nhàng đậu ở trên mái tóc của nàng, đứng bất động, giống như trang sức hình bướm tinh xảo cài trên tóc.

Nàng quay đầu lại, mày đẹp lười biếng nhướn lên.

“Tự tiện xông vào cấm địa, ngươi không muốn sống nữa sao? Ân?”

Tiểu béo “Ực” nuốt nước miếng.

Xong rồi.

Đêm khuya, miếu cổ, con bướm, mỹ nhân.

Đây còn không phải là giống mấy cái kịch bản thần tiên ma quái sao!?

Tư Đồ Phi não bổ chính mình bị ăn đến mức chỉ còn lại một đống xương trắng, mặt liền tái đi.

“Tỷ Tỷ tha mạng! Tiểu nhân chỉ đi ngang qua mà thôi, thật sự không cố ý mạo phạm tỷ tỷ!”

Hắn vộ vàng quỳ xuống dập đầu không ngừng, thân hình đầy thịt mỡ run bần bật.

“Muộn rồi”

Thân thể Lâm Lang trượt từ trên đầu chỉ bạc xuống dưới, uyển chuyển nhẹ nhàng đáp đất, tà váy như hoa như nguyệt tản ra, phiêu dật tuyệt mỹ. “Để bản tôn nhớ lại một chút, kẻ xui xẻo tiến vào nơi này lần trước bị giải quyết như thế nào?” Ngón tay trắng đến phát sáng của nàng chống cằm, làm bộ đang trong suy nghĩ sâu xa.

“Luộc? Thịt kho tàu? Hấp? Hay là băm nhuyễn làm nhân bánh bao thịt người?”

Tư Đồ Phi hiện giờ rất muốn khóc, vị tỷ tỷ xinh đẹp này ngươi muốn giết thì cứ giết đi, có thể không dùng thái độ suy nghĩ bữa tối để bàn luận cách chết của chính mình được hay sao?

“Nga, cảm giác thật khó chọn lựa, tiểu béo, chính ngươi chọn một cái đi?” Lâm Lang nhướn mày nhìn tên nhãi còn chưa cao đến eo nàng.

Nhìn bộ dạng shota môi hồng răng trắng của tiếu béo, da thịt non mịn, nếu ăn khẳng định sẽ rất ngon.

Tư Đồ Phi yếu ớt nói, “Ta có thể không chọn không?”

“Có thể nha.” Lâm Lang mỉm cười trả lời, lại làm người quyến rũ đến đại não trống rỗng.

“Thật sao?” Mắt nhỏ của hắn chợt sáng lên.

“Đương nhiên là sự thật, ngươi đáng yêu như vậy, ta luyến tiếc.”

“Tỷ Tỷ, tỷ là người tốt!”

Tư Đồ Phi cảm động không thôi ôm lấy đùi của nàng, hắn khẳng định lớn lên thành tiểu tỷ tỷ xinh đẹp nhất định sẽ có tâm địa lương thiện! Ngay cả đậu hủ cũng ăn ngon như vậy!

Hắn cẩn thận dùng móng vuốt nhỏ sờ trên mông đối phương.

Mặc kệ là người là yêu hay là nhân yêu, đều phải chiếm chút tiện nghi!

Tư Đồ Phi hắn sống đã hai mươi tuổi đầu, vẫn là đại lão độc thân, khó khăn lắm mới nắm được một tiểu mỹ nhân tư dung tuyệt hảo, còn có cơ hội tiếp xúc thân cận, như thế nào cũng nên lấy chút tiền lời đúng không? Nếu không thật có lỗi với bộ vị cha mẹ đẻ ra cho hắn!

“Đúng vậy, ta là người tốt, nếu những đứa trẻ khác cũng dễ lừa giống ngươi thì tốt rồi.” Lâm Lang- Tự xưng là tuyệt thế người tốt- đưa tay ra phía sau, nhanh nhẹn bắt lấy cái tay nhỏ lưu manh.

“Bản tôn nhìn cái tay này của ngươi rất muốn làm nó thành một món ăn.”

Nàng cười tủm tỉm mà nói, “Ngươi cảm thấy cánh gà ngâm ớt có tốt không?”

“......”

Mẹ, con muốn về nhà!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play