Em Là Tiền Bối Của Tôi

Chương 2: Không Gian 2


4 tháng


Ma quỷ quấy rầy? Là sao? Hắn hơi không hiểu, đúng hơn là không hiểu những gì người trước mặt nói. Nhưng hắn không thể sống trong sự không hiểu biết này được. Nên...hắn liền hỏi thiếu niên trước mặt

Trần Minh Khang: “Không gian là sao? Rồi ma quỷ là gì? Ta không hiểu?”

Lê Anh Duy nhìn hắn với ánh mắt xem thường, dường nhưng không thích những kẻ mới vào không gian mang theo biết bao ngàn vạn câu hỏi. Nhưng nhìn kẻ trước mặt ngu ngơ, cậu ta bèn thở dài. Liền phải giải thích cho hắn, ai bảo tiền bối lại cứu người mới làm gì chứ!

Lê Anh Duy: “Là như thế này, chúng tôi không biết tại sao, Trái Đất nơi chúng ta sinh sống lại có các cánh cổng không gian lôi chúng ta vào chiều không gian này. Tôi chỉ biết, những kẻ xui xẻ sẽ bị hút vào cánh cổng đó để đến với chiều không gian khác nhau”

Im lặng một hồi, cậu ta nói tiếp: “Tôi chỉ có thể nói cho anh rằng, khi vào cái nơi quái quỷ này, anh phải cố gắng lấy được mảnh giấy rồi đặt ở cái bàn trấn pháp đó. Mảnh giấy này không cố định nơi giấu, có thể là ở lòng đất, hay trong người quỷ quái chẳng hạn. Cũng chẳng phải thứ đơn giản, mỗi không gian đều có quỷ quái và chiều không gian khác nhau. Nhưng mà, khi ra khỏi đây, không gian sẽ cho anh một số tiền lớn vào tài khoản ngân hàng của anh, ít nhất là khi anh bảo toàn mạng sống của anh trở về”

"......" Câu cuối nói ra cũng quá đáng sợ rồi. Nhưng Trần Minh Khang cũng có điều khiến mình không hiểu liền hỏi thiếu niên tiếp câu hỏi

Trần Minh Khang: “Ta có thể hỏi ngươi thêm một câu nữa không? Vậy...thẻ ngân hàng là cái gì???”

Nghe Trần Minh Khang hỏi thế, Lê Anh Duy không khép được miệng mà cười ha hả, thậm chí còn chảy cả nước mắt.

Lê Anh Duy: “Há há! Anh không biết thẻ ngân hàng là gì thật sao?”

"Không biết, còn nữa, tiền là cái gì? Ta chỉ biết ngân lượng chứ không biết tiền với ngân hàng là gì…

"......" Lê Anh Duy không thể cười được nữa. Kẻ trước mắt như xuyên không từ quá khứ đến thế? Ngân hàng không biết thì thôi đi, đến cả tiền là gì còn không biết, chỉ biết cái gọi là ngân lượng. Không phải tiền với ngân lượng là một sao?

Lê Anh Duy: “Anh như kẻ ngốc vậy!”

Gì? Tên này lại nói hắn là kẻ ngốc ư? Nếu ở nơi hắn ở trước đây, hắn sẽ không do dự mà lôi đầu kẻ này ra chém đầu. Nhưng mà, ngay cả tên của kẻ này hay ngoại hình thật sự rất giống bạn hữu của hắn.

Lê Anh Duy: “Thôi, anh nghỉ ngơi đi, tối nay có thể là gặp quỷ đấy. Cẩn thận”

Lê Anh Duy dứt lời rồi rời đi. Chỉ còn lại hắn ở nơi căn phòng xa lạ này. Rồi mơ màng nằm xuống ngủ một giấc. Chẳng mấy chóc đã đến tối. Lúc này hắn cảm nhận được không khí âm u, quỷ dị xung quanh. Cảm thấy hơi lành lạnh. Hắn không thể ngủ được liền tỉnh dậy. Vừa khi hắn mở mắt ra. Ở trước mặt hắn là một con quỷ lồi cả hóc mắt. Miệng rộng đến mang tai, mắt kia bình thường thế nhưng từ hốc mắt chảy ra máu đen xì. Xung quanh con quỷ ấy là mùi tanh nồng khó tả. Nó dùng cái miệng gớm ghiết của mình nở nụ cười hướng về Trần Minh Khang. Chỉ thấy từ cái nụ cười quỷ dị ấy, hắn thấy rõ hàm răng sắc nhọn, nước giải lem đầy khoé miệng.

Trước cái cảnh tượng ấy, Trần Minh Khang chỉ có thể thốt ra câu: “Thật kinh tởm”

“Ngươi thấy ta?”

"......" Sao không thể thấy được cơ chứ.

“Ngươi thấy ta! Ngươi thấy ta! Ngươi thấy ta! Thấy ta thì ngươi phải chết!!!”

Vừa dứt lời, con quỷ ấy vồ đến Trần Minh Khang dơ con dao to trong tay, muốn đâm chết Minh Khang. Hắn phản ứng kịp vội vàng né ra, lăng lộn vài vòng. Rồi chạy vội đến ngoài cửa, muốn mở cửa chạy thoát. Thế nhưng, cửa trước mặt đã bị khoá chặt, căn bản, không thể mở được!

"Ngươi muốn chạy ư! Ngươi không thoát đâu! Không thoát đâu!" 

Trần Minh Khang lúc này có lẽ là không chạy thoát được, chỉ có thể chịu chết ở đây. 

Hắn nhắm mắt, lòng bồi hồi kỉ niệm xưa. Trước ấy, hắn nhớ. Kẻ nuôi dưỡng hắn từ lúc 10 tuổi đến 18 tuổi đã giết người hắn thích. Vì thế người ấy bị hắn bắt đi, giam cầm ở đại điện của hắn, ngày ngày hưởng thụ thân xác y, thậm chí còn cưới y làm nương tử...dù...y là nam nhân. Trước đây, hắn làm điều xấu, xem như là quả báo rồi, chết! Đối với hắn thật sự không đáng sợ.

Thế nhưng! Hắn định buông xuôi tất cả thì cánh cửa phía sau bị ai đó đạp mạnh ra. Sau đấy còn nghe câu chú

“Thiên địa vô song, chấn áp quỷ thần. Mệnh lệnh chúng sinh! Khoá!”

Sao giọng quen thuộc như vậy? Hắn nghĩ thầm, ngước mắt lên nhìn. Chỉ thấy... là người ấy, là người mà hắn đã hận biết bao lâu nay!!! Mạc Vũ Ninh!!!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play