Sau khi về lớp, Mộc Vũ Tiểu ù ù cạc cạc cảm thấy một ánh nhìn lờ mờ, không giống ánh nhìn yêu mến dè dặt của những người thích thầm mọi khi, mà như cảm giác bị sói dữ nhìn chằm chằm.
Ngoảnh đầu nhìn, cô phát hiện ra mọi người đều đang đọc sách, thi thoảng chạm ánh mắt, hướng ánh nhìn đến từ Bách Vụ Thanh, nhưng mọi khi người này còn chẳng liếc mắt nhìn cô lấy một lần, huống hồ là bây giờ?
Đúng là kỳ lạ…
Sói dữ đang chìm đắm trong nỗi tự ghét bỏ bản thân sâu sắc.
Nhìn xem, chỉ chậm một bước thôi, đã bị người khác giành trước rồi, đáng đời mày bị cậu ấy xa lánh, đáng đời cậu ấy không chơi với mày.
Doãn Thường Lăng rùng mình, không rõ ai đang thầm nhớ đến cậu.
Cậu chống cằm bằng một tay, nhìn giáo viên giảng hàm bậc hai trên bảng đen, tính lại đáp án đã biết trước theo từng bước của giáo viên một cách cẩn thận, khoé miệng vểnh lên.
Thôi, bình dị mới là thật, thuận theo tự nhiên được sao hay vậy, lẽ nào người có kinh nghiệm cả đời còn bị ăn mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT