Mọi chuyện còn chưa đâu vào đấy, một vị khách không mời lại đến.
Nhìn hoa khôi Mộc Vũ Tiểu trước mắt, lần đầu tiên Doãn Thường Lăng cảm thấy tay chân luống cuống.
“Bạn Doãn, buổi giao lưu ngày mai cậu đi cùng mình được không?” Mộc Vũ Tiểu có khuôn mặt kiểu mối tình đầu, khí chất trong trẻo ngây thơ, làn da trắng mịn, cặp mắt trong veo, nói chuyện mềm mỏng, khiến người khác rất khó từ chối.
Doãn Thường Lăng vò đầu, con gái nhà người ta đã nói rồi, cậu cũng không có lý do từ chối người ta, hơi ngượng ngùng đáp: “Được.”
Hai áng mây hồng bay trên khuôn mặt kích động của Mộc Vũ Tiểu, cô tiện thể để lại số điện thoại, như thế thì đến lúc đó hai người còn có thể liên lạc với nhau, ví dụ như quần áo vân vân đề cần biết của nhau.
Trong rất nhiều việc thoát khỏi quỹ đạo, rốt cuộc Doãn Thường Lăng cũng tìm thấy một người bình thường, đó chính là Mộc Vũ Tiểu thầm thích cậu… Tính cách không thay đổi, vẫn thầm thích cậu, đây chính là học đường, tuổi trẻ, bạn thầm thích tôi, tôi thầm thích bạn…
Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Mộc Vũ Tiểu của cậu lại dịu dàng hơn.
Giữ vững nhé! Người bình thường duy nhất!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT