Doãn Thường Lăng gãi đầu, như thoả hiệp, “Tôi mời cậu ăn kem nhé, coi như cảm ơn.”
Bách Vụ Thanh không ăn lạnh được! Kiểu cực kỳ không ăn được ấy! Sau khi lọt vào mắt xanh của Bách Vụ Thanh, ngày nào Đổng Hãn cũng như bảo vệ công chúa, việc này anh ta nằm mơ cũng lẩm bẩm.
Quả nhiên, nghe câu này, sắc mặt Bách Vụ Thanh cứng đờ, chút khó xử vụt qua đáy mắt.
“Sao thế?” Doãn Thường Lăng hỏi.
Không ăn được thì chúng ta giải tán thôi! Tài xế đợi bên ngoài sốt ruột lắm rồi!
“Được chứ!” Bách Vụ Thanh cười nói.
“Cái gì?”
“Tôi bảo được, tôi muốn ăn kem vị trà xanh.” Bách Vụ Thanh cười híp cả mắt, trong lòng Doãn Thường Lăng bỗng xúc động.
Tổ sư! Tên này đẹp quá… Sao kiếp trước cậu lại mù mắt mà thích Đổng Hãn chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT