“Hửm? Thường Lăng đang đợi Bách Vụ Thanh à?” Vương Đông Kỳ bỗng nhiên chòi ra từ phía sau, vỗ vai Doãn Thường Lăng.

“Chơi với nhau từ bao giờ thế? Hửm?” Giả Dị Gia chòi ra từ bên còn lại.

Doãn Thường Lăng giật nảy mình, “Nói vớ vẩn gì thế? Sao miệng các cậu sưng thế?”

“Nhiệt, nhiệt~ Dạo này uống nước ít quá~”

“Nhưng tôi nhớ lúc nãy chưa…”

“Chà! Trận bóng sắp bắt đầu rồi, hết thời gian rồi, bọn tôi đi trước đây!” Vương Đông Kỳ bá cổ Giả Dị Gia, đi mau.

Doãn Thường Lăng nhìn theo bóng lưng họ hoảng loạn chạy mất, hơi ngưỡng mộ, “…”

Thì ra là một cặp.

Cuối cùng giáo viên trong lớp cũng kết thúc buổi họp, Bách Vụ Thanh dọn đồ rồi bước ra ngoài, Doãn Thường Lăng trả vở cho hắn, “Cảm ơn vở ghi chép của cậu, rất rõ ràng.”

“Không cần cảm ơn.” Bách Vụ Thanh hơi cong khoé môi, bầu không khí dịu dàng hơn hẳn.

Các bạn cùng lớp đi ngang qua đều lấy làm lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play