Thi xong ra khỏi cổng trường, đối mặt với Doãn Thường Lăng là một tấm biểu ngữ.
Bên cạnh Doãn Thường Lăng còn có cả Bách Vụ Thanh, hắn liếc nhìn, nói đùa: “Cô chú thú vị quá.”
Thú vị cái đầu anh.
“Bạn Doãn Thường Lăng thi cố lên”, tấm biểu ngữ này vẽ thêm một đường đậm màu trong cuộc sống của Doãn Thường Lăng.
Tổ sư xấu hổ quá!!!
Bách Vụ Thanh đang cười thì sắc mặt bỗng cứng đơ, Doãn Thường Lăng nhìn theo ánh mắt của hắn, “Phụt! Ha ha ha ha, cục cưng Vụ Thanh, con mãi mãi là niềm kiêu hãnh của bố mẹ ha ha ha ha… Không được rồi chết cười mất thôi ha ha ha…”
Mặt Bách Vụ Thanh đen sì, hắn vừa đỡ người đang cười nghiêng cười ngả, vừa đi về phía hai cặp bố mẹ đang đứng dàn hàng dưới biểu ngữ.
“Cô, chú… Tấm biểu ngữ của hai người…” Bách Vụ Thanh hỏi với vẻ mặt bí hiểm.
Bố Doãn mẹ Doãn và bố mẹ hắn tỏ ra rất tự hào, “Bố mẹ làm xuyên đêm đấy! Thế nào! Ngầu không?! Cảm động không?”
“Phụt ha ha ha ha… cảm động chết mất.” Doãn Thường Lăng không nhịn được cười.
“Đi thôi, cùng đi ăn cơm, hai nhà chúng ta.” Bố Doãn nói nghiêm túc.
“Ơ?” Doãn Thường Lăng cứng đờ, nụ cười vụt tắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT