Nói thế nào nhỉ… hơi hồi hộp.

Doãn Thường Lăng ngoái ra sau nhìn theo chiếc ô tô màu trắng qua cửa sổ hàng ghế sau, bóng người trong đó rất mờ, cậu cầm điện thoại chọc như điên.

Cô vợ nhỏ của Vụ Thanh: ‘A a a a!!! Làm sao đây?! Tại sao lại ăn cơm cùng nhau!!!’

Chồng của Thường Lăng: ‘Có thể là định chính thức ra mắt thông gia chăng.’

Cô vợ nhỏ của Vụ Thanh: ‘Vớ vẩn!!! Sao thế được?!!! ┻╰(‵□′)╯’

Chồng của Thường Lăng: ‘Em hồi hộp à?’

Cô vợ nhỏ của Vụ Thanh: ‘Sao em lại hồi hộp? Ông đây chẳng hồi hộp chút nào hết!’

Cô vợ nhỏ của Vụ Thanh: ‘(Chửi thề).jpg’

Chồng của Thường Lăng: ‘Anh hồi hộp… Hồi hộp quá… Mặc dù đã chuẩn bị rất nhiều, ngộ nhỡ cô chú không ủng hộ thì sao?’

Doãn Thường Lăng quay đầu ngồi ngay ngắn, đờ đẫn nhìn tin nhắn Bách Vụ Thanh gửi cho mình, hơi ngây người.

Cậu bỗng bật cười, bắt đầu gõ.

Cô vợ nhỏ của Vụ Thanh: ‘Em đi cùng anh, chỉ cần anh không phụ em.’

Nói đến cùng, từ đầu đến cuối cậu chưa bao giờ thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play