Đổng Hãn cũng phát hiện ra cậu, hơi ngạc nhiên, “Không ngờ người ngồi phía trước tôi lại là cậu.”
“…” Doãn Thường Lăng liếc nhìn anh ta, ngồi vào chỗ mình, không để ý đến anh ta.
Đổng Hãn bị phớt lờ, cơn giận dữ bốc lên đầu, liếc nhìn Doãn Thường Lăng bằng ánh mắt độc địa.
Sau khi thi xong môn đầu, mọi người ra ngoài tụ tập ở hành lang, Đổng Hãn đang định bước tới bắt chuyện, thì thấy Doãn Thường Lăng rảo bước đi lên tầng.
Anh ta bám theo sau, rồi nhìn thấy Bách Vụ Thanh mà mình hằng nhớ nhung đang cười…
“Vụ Thanh! Sao cậu lại ở đây? Tình cờ thế…” Đổng Hãn không kiềm chế nổi chạy tới, đẩy Doãn Thường Lăng sang một bên.
Cứ như không nhìn thấy Bách Vụ Thanh đột nhiên trở thành vô cảm, thậm chí còn đang bên bờ vực giận dữ, anh ta vươn tay muốn kéo tay đối phương, kết quả bị Doãn Thường Lăng hất văng, “Này, có miệng thì nói đi, đừng có động chân động tay.”
“Mày là cái thá gì?! Tao…” Đổng Hãn đẩy Doãn Thường Lăng ra, vì cảm xúc đặc biệt Bách Vụ Thanh dành cho Doãn Thường Lăng khiến anh ta hơi căng thẳng, chưa nói dứt câu đã bị Bách Vụ Thanh lườm, sợ đến mức im bặt.
“Cậu là cái thá gì?” Ánh mắt Bách Vụ Thanh nhìn anh ta không có chút tình cảm nào, âm thanh từ tốn vọng vào tai Đổng Hãn, hận không thể đánh nát anh ta.
Bách Vụ Thanh khoác tay lên vai Doãn Thường Lăng, ôm hờ cậu, nói với Đổng Hãn: “Em ấy là người của tôi, nếu cậu muốn động vào em ấy, công ty nhà cậu sẽ không chỉ tổn thất đơn giản thế đâu, không cho cậu học cấp ba số 1 nữa là cậu không học nổi nữa, đại học… cũng thế thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT