Tiêu Tử Mặc mở một chai nước dừa muốn đổ ra cốc giúp cô, nhưng bị cô từ chối.
“Tớ tự mình làm được.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cô vội quay mặt đi chỗ khác, lời cậu muốn nói cũng nuốt lại vào bụng.
Lúc chờ đợi món ăn lên, Bối Doanh Doanh cúi đầu nghịch điện thoại, lát sau thì nghe thấy một trận ầm ĩ.
“Quào Du Hàn vậy mà cũng tới, thật đẹp trai…”
“Đấy chính là Chủ tịch Hội học sinh sao? Má ơi, làm tôi cũng muốn đăng ký tham gia Hội học sinh!”
Bối Doanh Doanh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy nam sinh đang đứng ở cửa, cậu cao và đẹp trai, lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Hả? Không phải cậu ấy nói không tới sao?
Mấy cán bộ lập tức đứng lên đi lên phía trước, cười vỗ vai Quang Hiểu.
“Được đấy, lần đầu tiên cậu mời được Chủ tịch.”
“Tôi cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, cuộc họp hôm nay bị hủy, nên bọn tôi mới có thời gian rảnh.”
“Vào đi, tự tìm chỗ ngồi…”
Bối Doanh Doanh cúi đầu uống nước dừa, nghe thấy giọng của nam sinh: “Hai cậu đến đây ngồi không? Ở đây thiếu hai người.”
Cô ngẩng đầu, thấy bọn Du Hàn đi đến bàn họ, đang kinh ngạc, nam sinh như cảm nhận được ánh mắt của cô, cũng nhìn sang.
Ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, mắt của cậu in lên ánh sáng rơi xuống từ cái đèn chùm màu vàng ấm áp trên đầu, chiếu sáng rực rỡ.
“Thế nào, hay cho thêm vài cái ghế để ngồi vào bàn bọn tôi?”
Du Hàn rũ mắt, kéo ghế ra: “Ngồi ở đây đi.”
Bối Doanh Doanh nhìn cậu, tim lỡ nhịp. Mấy nữ sinh ngồi cùng bàn, lớp mười một còn bình thường, lớp mười thì thậm chí lần đầu tiên nhìn thấy Du Hàn, trên mặt đè nén kích động.
Mấy người bàn khác cũng đều nhìn bàn này.
Du Hàn yên lặng ít nói, bình thường ở Hội học sinh chỉ đen mặt, nhưng Hiểu Quang đã quen với tình cách của cậu, tất cả sự náo nhiệt đều là cậu nói.
Cậu rót một cốc nước, hỏi mấy người có mặt: “Mấy cậu đều ở nhóm lễ tân? Không hổ danh là mặt tiền của chúng ta, giá trị nhan sắc rất cao.”
Cậu hỏi họ là học lớp mười hay mười một, phát hiện chỉ có Bối Doanh Doanh và Tiêu Tử Mặc là lớp mười một.
“Tiêu Tử Mặc thì tớ biết, nhưng bạn nữ thì học lớp nào? Sao lúc học lớp mười tớ cũng chưa từng thấy.” Hiểu Quang nghi hoặc nhìn Bối Doanh Doanh.
“Lớp ba, tớ vừa chuyển đến.”
Cô nói xong, Hiểu Quang kinh ngạc nhìn Du Hàn: “Vậy cậu và Chủ tịch Hàn là bạn học cùng lớp? Trùng hợp thật.”
“…”
Bọn họ còn là bạn cùng bàn cơ.
Bối Doanh Doanh chỉ cười một cái.
Nhưng Hiểu Quang còn chưa muốn kết thúc đề tài này, cầm hạt dưa, tiếp tục hỏi: “Này bạn học, trong lớp có nhiều nữ sinh thep đuổi Du Hàn không? Tớ nghe nói nửa lớp của cậu đều thích cậu ta, còn vì cậu ta mà đánh nhau, thật à?”
“Tớ…” Vẻ mặt Bối Doanh Doanh hoang mang, không biết trả lời thế nào, Tiêu Tử Mặc bên cạnh trả lời thay cô:
“Cậu ấy với Du Hàn không quen biết, hơn nữa cậu ấy mới chuyển đến, làm sao biết được những chuyện này?”
Cậu cười nhạt: “Với lại, tớ đoán Du Hàn cũng không quen tất cả nữ sinh.”
Du Hàn nghe thấy ngẩng đầu, sắc mặt nhạt nhẽo, nhìn Tiêu Tử Mặc với ánh mắt nặng nề.
Không trả lời, như chấp nhận.
Lúc này nhân viên phục vụ cũng mang đồ ăn lên, đề này này cứ như vậy bị bỏ qua.
Hiểu Quang đứng lên, nhìn mấy bàn xung quanh: “Nào, mọi người đứng lên nâng ly, chúng mừng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của ngày thành thành lập trường hôm nay! Mọi người vất vả rồi!”
“Cạn ly —” trên mặt mọi người toàn ý cười, cùng nhau nâng ly.
Đồ ăn ngon trên bàn, Bối Doanh Doanh yên lặng ăn, Tiểu Tử Mặc thỉnh thoảng nói với cô mấy câu, cô cảm thấy hơi mất tập trung, ánh mắt thỉnh thoảng rơi vào người đối diện.
Ăn một lúc, mấy nam sinh mang đến mấy chai bia lạnh: “Mọi người ai thích thì uống chút bia đi, Hiểu Quang, hôm nay tôi phải uống với cậu.”
“Nào đến đây…”
Tiêu Tử Mặc cầm một chai, mở ra nhìn về phía cô: “Muốn uống một chút không?”
“Hả?”
Bối Doanh Doanh từ nhỏ đến lớn chưa từng chạm qua rượu bia, Tiêu Tử Mặc thấy bộ dạng do dự của cô, cười trực tiếp rót cho cô một cốc.
“Cậu yên tâm, tớ sẽ đưa cậu về nhà an toàn, uống một chút cũng không có chuyện gì.”
Cô bị cậu khuyên, lấy can đảm uống một hớp.
“Có ổn không?”
“Ừm…”
Cô đặt cốc bia xuống, cảm giác có người đang nhìn mình, cô nhìn sang phía đối diện, thấy nam sinh cúi đầu, căn bản không có để ý đến cô.
Cô cảm thấy do mình suy nghĩ nhiều.
Một lúc sau, một số cán bộ Hội học sinh đến, Hiểu Quang và Du Hàn đứng lên cùng bọn họ sang bàn khác nâng ly chúc mừng, Bối Doanh Doanh hết lần này đến lần khác cụng ly cùng bạn cùng bàn, nhanh chóng đã uống hết ba bốn cốc.
Nhưng càng về sau, cô càng thấy có chỗ nào đó không hợp lý.
Mặt bắt đầu sưng lên, tim đập nhanh, cả người khó chịu một cách khó hiểu.
Bọn Du Hàn chúc mừng xong thì quay về, cùng nâng ly với mọi người ở bàn này, Bối Doanh Doanh ngồi xuống, Tiêu Tử Mặc cầm chai bia lên định rót cho cô cốc nữa.
“Tớ không uống…” Cô xua tay.
Tiêu Tử Mặc không phát hiện ra sự khác thường của cô, nhẹ nhàng cười: “Sao vậy, tửu lượng kém vậy sao?”
Cô còn chưa kịp từ chối lần hai, đột nhiên một bàn tay cướp đi chai bia trong tay Tiêu Tử Mặc, “Cạch” một tiếng trên bàn.
Những người cùng bàn nghe thấy tiếng động, đồng loại quay lại nhìn, sau đó đều kinh ngạc.
“Cậu mù à, không thấy cậu ấy dị ứng cồn à?”
Du Hàn quay đầu nhìn Tiêu Tử Mặc.
Giọng nói rơi xuống vực sâu.
Bối Doanh Doanh ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy cậu đứng giữa ghế của cô và Tiêu Tử Mặc, giờ phút này lông mày cậu nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng, quai hàm cắn chặt.
Trông có vẻ tức giận.
Một số cán bộ trong Hội học sinh: Mẹ nó tình huống gì đây???
…
Không chỉ mấy người ngồi cùng bàn bối rối, Tiêu Tử Mặc càng ngu người: “Gì cơ, cậu ấy bị dị ứng cồn?” Vừa rồi cậu đúng là không có để ý đến phản ứng của cô!
Du Hàn thu hồi ánh mắt lạnh như băng, nhìn cô, một tay đặt lên thành ghế của Bối Doanh Doanh, tay còn lại chống lên bàn, cúi người nhìn vào mắt cô.
“Đang cảm thấy thế nào?”
Cổ trắng nõn của cô đã xuất hiện những đốm đỏ, nóng và ngứa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, giọng nói nhỏ nhẹ.
“Người rất ngứa, chóng mặt nữa…”
Xác nhận chính xác là dị ứng cồn.
“Bây giờ đi bệnh viện?”
Cậu hỏi.
Cô ngập ngừng, gật đầu, cậu đứng thẳng người, nhìn về phía mấy người đang chết lặng, giọng nói bình thản: “Tớ mang cậu ấy đi bệnh viện, mọi người ăn từ từ.”
Tiếng nói chuyện của mọi người dần biến mất, ngay cả những bàn khác cũng cảm thấy kỳ lạ, đều nhìn sang.
Cô đứng lên, định đi lấy cặp, lại bị cậu một tay cầm lấy.
Hai người ra đến cửa, Tiêu Tử Mặc đột nhiên đứng lên, lên tiếng gọi lại: “Tớ với hai cậu cùng đi bệnh viện nhá? Xin lỗi là tớ không để ý…”
Du Hàn nhìn cậu, còn chưa nói, cô lắc đầu từ chối.
“Không cần tớ không sao, hai người là đủ rồi…”
Nói xong cô quay người rời đi, bỏ lại Tiêu Tử Mặc choáng váng.
Hai người rời đi khiến tất cả mọi người khiếp sợ, nhiều người chạy đến hỏi Hiểu Quang: “Trời ơi, nữ sinh kìa và Chủ tịch Du có quan hệ như nào! Hai người họ là muốn đi đâu!”
“Anh Hàn chẳng lẽ đang yêu đương? Thật hả…”
Hiểu Quang cũng chẳng hiểu gì, cậu cũng không biết!
Lúc trước hai người còn nói không quen mà!