Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 11: Không phải, chúng tớ chỉ là bạn bè bình thường


1 tháng

trướctiếp

Khi đoàn học sinh đại diện đi đến trước mặt lãnh đạo trường, Bối Sơ Nhan là người đại diện để chào hỏi, lời mở đầu được chuẩn bị từ trước đọc rất trôi chảy, nhưng khi bắt tay với mấy vị khách nước ngoài, cô chỉ chào hỏi bằng mấy câu đơn giản, ai biết được rằng khi cuộc trò chuyện tiếp tục, lại bắt đầu gặp khó khăn.

Nửa ngày hai câu nói đầy đủ cũng không rõ.

Đôi khi, học tốt tiếng Anh và giao tiếp tốt với người nước ngoài là hai chuyện khác nhau.

Lãnh đạo nhà trường và thầy cô giáo bên cạnh, chỉ có thể xấu hổ cười: “Đi thôi, chúng ta vào trong từ từ tham quan.”

Trong số họ có một người đàn ông nước ngoài, tên là Jack, ôm một cô bé tóc vàng mắt xanh, khoảng bốn, năm tuổi, là con cái của anh ấy. Hai bố con đi tham quan phòng triển lãm, Bối Sơ Nhan chịu trách nhiệm nói chuyện với họ.

Anh ấy hỏi cô một câu liên quan đến lịch sử của trường, nhưng Bối Sơ Nhan nghe xong, sắc mặt cứng đờ.

“Sorry… pardon.”

“I wonder why schools were rebuilt at that time.”

“Hmm… because… there was a flood in the school that year, and, and…”

Jack nghe xong như lạc vào sương mù, sau đó mỉm cười, hiểu được khó khăn của cô, cuối cùng vẫn để người phiên dịch đi cùng lên tiếng.

Các đại diện học sinh xuất sắc và hội học sinh đều thấy cảnh này, khiến cho Bối Sơ Nhan xấu hổ tột cùng.

Vừa rồi cô ở trên sân khấu rực rỡ bao nhiêu, thì giờ phút này mất hết mặt mũi.

Lãnh đạo trường bên cạnh nhìn biểu hiện của Bối Sơ Nhan, trên mặt lộ rõ vẻ không hài lòng, ngay cả thầy giáo cũng cảm thấy đau khổ vì sắp bị liên lụy.

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, con gái của Jack nhìn quanh phòng triển lãm lớn rộng lớn, như thể khám phá ra thế giới mới.

Sau đó con bé đột nhiên nhìn thấy một quả địa cầu 3D khổng lồ phía trước, vui vẻ hất tay bố ra, chạy đến phía trước, Jack gọi con bé: “Alisa —”

Nhưng Alisa chạy quá nhanh, vô tình trượt chân ngã xuống đất, mọi người thấy cảnh này, một số người không hẹn cùng tiến lên phía trước.

Không ngờ trước ánh mắt bao người, một cô gái chạy lên đầu tiên, đỡ cô bé.

“How are you? Does it hurt?” Bối Doanh Doanh ngồi xổm trước mặt cô bé dịu dàng hỏi.

Bối Sơ Nhan thấy Bối Doanh Doanh đột nhiên xuất hiện ở phía xa, đầu cô như bị đập mạnh, cảm thấy đầu óc choáng váng.

Nó sao lại xuất hiện ở đây?

Nhiều người nghe thấy giọng nói của Bối Doanh Doanh, ánh mắt sáng lên: “Wow, phát âm tiếng Anh của cô ấy khá chuẩn…”

Alisa khẽ lắc đầu, khóe miệng cong lên, cười như một tiểu Thiên Sứ: “Just a little…”

Jack chạy tới, nhìn thấy Alisa không bị làm sao thì an tâm, nói lời cảm ơn với Bối Doanh Doanh.

Cô cười nhẹ, lắc đầu: “It’s just a show of hands. Or watch out for children, don’t let her run around, the floor here is very slippery, easy to fall down.”

Jack nói chuyện với cô mấy câu, kinh ngạc phát hiện phát âm của cô rất chuẩn. Anh còn nói đùa có phải cô lớn lên ở nước ngoài hay không.

Thật ra từ nhỏ Bối Doanh Doanh đã thích xem bản gốc của phim Mỹ, Anh và đọc các tiểu thuyết nổi tiếng của nước ngoài, thường ở một mình trong phòng xem nguyên ngày, vừa xem vừa bắt chước theo, tự chơi với chính mình.

Jack rất thích cô gái nhỏ trước mắt mình, bắt tay cô để bày tỏ lòng cảm ơn một lần nữa, anh bế Alisa đang định quay lại, nhưng Alisa nắm chặt tay Bối Doanh Doanh, ngẩng đầu hỏi:

“Dad, I like this sis so much, may I stay with her?”

Thế là Jack nhiệt tình mời Bối Doanh Doanh đi tham quan cùng bọn họ, cô gật đầu đồng ý.

Bối Sơ Nhan đang đứng chờ tại chỗ, thấy hai bố con họ đi đến, mà Alisa lại còn nắm tay Bối Doanh Doanh!

Cô há miệng kinh ngạc, Bối Doanh Doanh ngẩng đầu nhìn thấy cô, cũng sững sờ trong giây lát.

Ba người đi đến trước mặt Bối Sơ Nhan, cô nghe thấy em gái mình đang dùng tiếng Anh nói chuyện với họ, bị sốc không nói lên lời.

Đây là sự tương phản lớn đối với sự lắp bắp của cô vừa nãy.

Thế là sau đó, Bối Doanh Doanh cùng bọn họ đi tham quan, những vấn đề họ không hiểu, cô đều có thể trả lời. Người phiên dịch đi theo thấy họ không còn vấn đề khó khăn khi giao tiếp, thì lùi về phía sau.

Bối Sơ Nhan đi theo phía sau, nghe thấy một vài học sinh nhỏ giọng nói:

“Cô bé kia giọng nói siêu hay, đỉnh ghê.”

“Hơn nữa lại trắng, rất xinh.”

Sau khi họ nói xong, lãnh đạo trường cũng hỏi thầy giáo: “Đây là học sinh lớp nào, cũng không tồi…”

Bối Sơ Nhan tức giận siết chặt tay, chỉ có thể yên lặng đi theo phía sau.

Tham quan xong, lãnh đạo trường cũng khen ngợi Bối Doanh Doanh. Đây cũng là lần đầu tiên cô dũng cảm nói chuyện với người lạ.

Cô quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Du Hàn.

Cô im lặng khẽ nhếch môi.

Bối Doanh Doanh từ phòng triển lãm trở lại hậu trường của hội trường, công việc của đội lễ tân sắp hoàn thành.

Địch Dịch đến thông báo với mọi người nếu bận có thể kết thúc công việc sớm, chờ thông báo rồi cả nhóm sẽ tập hợp lại, tối hôm nay tổ chức liên hoan cho tất cả các nhóm.

Cô quay trở về phòng nghỉ, thu dọn đồ đạc, bước ra.

Cô quay lại đường cũ, trùng hợp gặp một nam sinh bước ra từ phòng họp —

Là Du Hàn.

Cậu khóa cửa, liếc mắt thấy Bối Doanh Doanh đang đến gần.

Cô khẽ giật mình, dừng lại trước mặt cậu.

Nam sinh nhướn mày, ánh mắt quét qua khuôn mặt trắng nõn của cô.

“Có chuyện gì sao?”

 Cô chớp mắt, giọng nói mềm mại: “Du Hàn, cảm ơn vừa nãy cậu tìm tớ, cổ vũ tớ…”

Vừa nãy lúc cô buồn, cậu chính là người đã ở bên cô.

Cậu nghe vậy, đáy mắt lướt qua một tia cảm xúc, điềm đạm nói:

“Cậu nghĩ nhiều rồi… Tớ chỉ đúng lúc đi ngang qua, lo lắng có người nghĩ quẩn nhảy sông tự vẫn thôi.”

Cô ngẩn người mấy giây, cong mày, cười tươi mắt như hình trăng lưỡi liềm.

“Không đâu, tớ làm sao nghĩ quẩn được, hơn nữa cái sông kia cạn như thế.”

Du Hàn nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt cô, khẽ động lòng nhanh chóng rời mắt, tai hơi đỏ lên.

Cô không phát hiện sự khác thường của cậu, hỏi: “Tối nay, cậu có tham gia liên hoan không?”

“Không có thời gian.”

“Được…” Cô  vừa dứt lời, thì nghe thấy có người gọi cô phía sau, cô quay đầu thì thấy Tiêu Tử Mặc đang đi đến phía cô.

Tiêu Tử Mặc đi đến trước mặt cô, đặt tay lên cặp sách của cô, cười nói:

“Doanh Doanh, đi thôi, Địch Dịch đang gọi chúng ta trong nhóm, có phải cậu không đọc tin nhắn đúng không?”

“A…”

“Mau đi thôi.”

Cậu kéo cặp sách của cô, đưa cô đi: “Nếu muộn quá tối nay sẽ phải tự mình đến chỗ liên hoan…”

Hai người chạy càng lúc càng xa, Phó chủ tịch Hiểu Quang đến tìm Du Hàn, thấy sắc mặt cậu lạnh lùng, nhếch môi, cũng nhìn theo ánh mắt của Du Hàn, nhưng chẳng thấy gì:

“Cậu đang nhìn gì thế? Gái đẹp à?”

Du Hàn quay đầu nhìn cậu, ánh mắt lạnh lẽo còn chưa hết, Hiểu Quang cười: “Đùa tý.”

“Chuyện gì?”

“Cuộc họp tối nay tạm thời bị hủy, chủ nhiệm thấy chúng ta hôm nay bận rộn như vậy, nói tuần sau sẽ họp bù.”

Du Hàn gật đầu, đi về phía trước.

“Thế tối nay cậu đi liên hoan không? Cậu là lão đại của Hội học sinh, phải dẫn đầu cho người bên dưới chứ, đúng không?”

Hiểu Quang biết Du Hàn không thích mấy loại này, cậu chuẩn bị rất nhiều lý lẽ để thuyết phục Du Hàn, nhưng Du Hàn nghe xong lời này, điềm tĩnh nói: “Ừm.”

Hiểu Quang: ?

“Ừm nghĩa là sao?”

Trong đầu nam sinh hiện lên mấy hình ảnh, mấy giây sau đồng tử của cậu mỏng đi.

Thấp giọng nói.

“Đi.”

Buổi tối, địa điểm liên hoan được đặt ở nhà hàng tươi sống trong trung tâm thành phố, mọi người tự đến đấy, hẹn nhau lúc sáu giờ.

Người của nhóm lễ tân đón một chiếc xe bus mini để đi đến đấy, lúc đến họ đến, người từ nhóm khác cũng lần lượt đến, tối nay đặt tổng cộng năm bàn.

Mọi người nói chuyện rất thoải mái, rất náo nhiệt.

Không quy định chỗ ngồi, mọi người có thể ngồi chỗ nào cũng được, Bối Doanh Doanh cũng không quen biết ai, nên ngồi cùng chỗ với Tiêu Tử Mặc, ngồi cũng bàn với nhóm lễ tân.

Tiêu Tử Mặc chỉ vào bát đũa trước mặt Bối Doanh Doanh: “Tớ giúp cậu tráng nước nóng cho bát đũa được không?”

Cô vội vàng xua tay: “Không cần, tớ có thể tự làm…”

Mấy nữ sinh ngồi cùng bàn nói muốn đi rửa tay, hỏi cô có đi cùng không, cô gật đầu.

Mấy người bước ra ngoài phòng, mấy cô gái lén lút giữ tay cô, vẻ mặt hóng chuyện hỏi: “Cậu và Tiêu Tử Mặc là quan hệ bạn trai, bạn gái?”

“A? Không phải, chúng tớ chỉ là bạn bè bình thường.”

Bối Doanh Doanh kinh ngạc sao lại có người hỏi như thế.

“Thật hay giả vậy, chúng tớ đều tưởng rằng hai cậu có gì đó chứ, vì Tiêu Tử Mặc rất quan tâm cậu.”

Bối Doanh Doanh vội vàng lắc đầu giải thích, mấy cô nghe xong đưa ra kết luận: “Vậy chắc chắn là Tiêu Tử Mặc có ý với cậu.”

“…”

Trong lòng cô luống cuống một chút, cô biết Tiêu Tử Mặc đối với cô rất tốt, nhưng cô không hề nghĩ đến chuyện này.

Cô có hơi đau đầu.

Rửa tay xong quay lại, Bối Doanh Doanh ngồi lại chỗ cũ, Tiêu Tử Mặc quay sang hỏi cô: “Cậu muốn uống Sprite hay nước dừa?”

“… Cái gì cũng được.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp