Đi ra khỏi quán, Du Hàn bắt taxi, hai người ngồi vào, cậu bảo lái xe đi đến đến bệnh viện gần nhất.
Bối Doanh Doanh thấy đầu không được tỉnh táo, muốn gãi cổ, nam sinh lên tiếng ngăn cản:
“Cố chịu một chút, sẽ đến ngay thôi.”
“Ừ…”
Đến bệnh viện, Du Hàn đưa Bối Doanh Doanh đến phòng cấp cứu, bác sĩ sau khi chẩn đoán chính là bị dị ứng cồn, vì bị khá nghiêm trọng, nên cần truyền dịch.
“Có thể không truyền dịch không?” Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng.
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô một cái, dịu dàng nói: “Truyền dịch nhanh khỏi hơn.”
“…”
Cô mím môi, không dám nói nữa.
Ra khỏi phòng, cậu nhìn cô cái đang khó chịu đến mức ngẩn ngơ, nắm chặt cánh tay cô, kéo đến ghế bên cạnh, để cô ngồi xuống.
“Có cần gọi điện thoại để mẹ cậu đến không?”
Cậu thấp giọng hỏi.
Cô nghĩ rồi chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không cần.” Nếu như gọi Viên Man Hà đến, chắc chắn bà sẽ lải nhải.
Du Hàn thấy vậy, đưa cặp vào ngực cô.
“Ngồi im ở đây, tớ đi lấy thuốc.”
…
Năm phút sau, cậu cầm thuốc trở lại, cô ngẩng đầu nhìn cậu, nam sinh nói:
“Đi thôi, đi truyền dịch.”
Trong lòng cô thầm gào thét, nhích từng bước, theo cậu vào phòng tiêm, y tá cầm hai chai nước biển đang chuẩn bị, cô chậm chạp ngồi lên ghế, nhìn cây kim trong tay y tá, khẽ cắn môi, lòng bàn tay vô thức nắm chặt, hệt như lên pháp trường.
Du Hàn đứng một bên, thấy cô như vậy, cố gắng không cười.
Y ra bắt đầu tìm mạch máu, nói với cô: “Chỉ cần nắm tay chặt một chút, không cần lo lắng.”
Cô quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn, lo lắng cúi đầu, lúc này từ phía trên có một giọng nói rơi xuống: “Bối Doanh Doanh —”
Cô nghe được tiếng gọi, vô thức ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen của Du Hàn.
Không biết có phải ảo giác của cô không, nhưng cô thấy nụ cười rất nhạt trên miệng cậu, đang lúc nghi ngờ, cậu một lần nữa lên tiếng: “Được rồi.”
Cô quay đầu, thấy kim đã cắm vào tĩnh mạch, mà cô thậm chí còn chưa có cảm giác gì!
Y tá theo dõi sự tương tác của hai người, không thể không cười: “Có thể đến phòng truyền dịch nghỉ ngơi.”
Nam sinh qua cầm chai nước, đưa cô đến căn phòng bên cạnh, có một cậu bé đang xem hoạt hình, cũng không ồn ào.
Bối Doanh Doanh tìm một chỗ trong góc ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu: “Cái này mất bao lâu?”
“Một tiếng.”
Cô gật đầu, ngại ngùng nói: “Cảm ơn cậu nhé Du Hàn, xin lỗi vì luôn làm phiền cậu… Nếu cậu có việc cứ đi trước đi, tý nữa tớ gọi điện cho mẹ là được.”
Đôi mắt cô như vắt ra nước, trong veo dường như không bị vấy bẩn bởi một hạt bụi.
Nam sinh không trả lời, đứng lên nói: “Tớ đi căn tin mua chai nước.”
Một lúc sau, cậu cầm hai chai nước trở lại, mở một chai đặt vào tay cô. Một người phụ nữ trung niên ở phía sau cầm một cây kẹo hồ lô, cậu bé đang xem hoạt hình lập tức vui vẻ: “Kẹo hồ lô! Mẹ là tốt nhất!”
Người phụ nữ cầm kẹo hồ lô đưa cho đứa bé: “Mẹ mua ở căn tin, hôm nay mẹ thưởng cho con bị thương mà không khóc, đúng là một tiểu nam tử hán…”
Cậu bé cầm kẹo hồ lô cắn: “Ngon lắm.”
Bối Doanh Doanh nhìn, bất giác nuốt nước bọt.
Cô đột nhiên cũng muốn ăn…
Du Hàn nhìn về phía cô, phát hiện cô chậm chạp còn chưa uống nước, luôn nhìn cậu bé kia.
“Cậu cũng muốn ăn kẹo hồ lô?”
Cô gật đầu, ánh mắt đầy mong chờ nhìn Du Hàn.
Thấy nam sinh để chai nước xuống, thản nhiên liếc cô một cái —
“Cậu lớn như thế rồi còn muốn giống một đứa trẻ?”
Bối Doanh Doanh: “…”
Quá đáng.
Cô hậm hực, thu hồi tầm mắt, không có ý định để ý đến cậu, cúi đầu nhìn điện thoại, ánh mắt liếc về phía Du Hàn đứng lên, lại rời đi.
Cô cũng không nghĩ nhiều, không ngờ một phút sau, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cây kẹo hồ lô.
Cô sửng sốt một chút, chợt nghe nam sinh nói: “Cầm đi.”
Cô vui vẻ cầm lấy, cười híp mắt.
“Cảm ơn cậu ~”
Ánh mắt cậu nhìn cô như nhìn một đứa trẻ, một nụ cười vụt qua mắt, sau đó nhìn đi chỗ khác, giọng nói trầm thấp —
“Cậu thật phiền phức.”
Du Hàn nói xong câu này.
Bối Doanh Doanh lập tức ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt đang nhìn xuống của cậu. Khóe mắt cậu hơi nhếch lên, các đường nét sắc bén trên khuôn mặt giờ đã mềm đi một chút.
Trong phút chốc, tim cô đạm rộn ràng, nhịp tim thẳng thắn đập vang dội.
Như có thứ gì đó không thể kìm lại, sắp lao ra khỏi mặt đất.
Mấy giây sau, nam sinh vội ho một tiếng, thu lại ánh mắt, ngồi ở chỗ bên cạnh.
Cô lấy lại tinh thần, bối rối cúi đầu, nhiệt độ trên mặt bỗng tăng lên, đỏ thành quả hồng nhỏ.
Cô yên tĩnh, nhanh chóng ăn hết kẹo hồ lô.
Lại ngẩng đầu lên nhìn nửa chai nước đang truyền.
Cảm thấy xa vời vợi…
Cảm giác ngứa trên người đã đỡ dần, cô dựa vào ghế, cơn buồn ngủ cũng tăng lên.
Hôm nay cô làm việc cả ngày không được nghỉ ngơi, không tránh khỏi việc mệt mỏi.
Cô từ từ, nhắm mắt lại.
…
Du Hàn nhìn điện thoại, đột nhiên phát hiện cô gái bên cạnh rất yên lặng, vô thức nghiêng đầu nhìn cô.
Bắt gặp cô đang nhắm mắt, cúi đầu xuống, hàng lông mi dài che đi khuôn mặt như cọ vẽ, ánh đèn trên đỉnh đầu hắt ánh sáng lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo.
Cậu chuyển ánh mắt, thấy một cái dây mỏng trên trên người cô.
Đây không phải lần đầu cậu nhìn thấy.
Nhìn nửa ngày, cậu im lặng thu lại ánh mắt.
…
Bối Doanh Doanh đi vào giấc ngủ, mơ mơ màng cảm cảm giác có người đang gọi cô. Cô gật đầu, vừa mở mắt ra đã thấy Du Hàn đứng trước mặt.
“Đi thôi, truyền xong rồi.” Cậu nói.
Cô xoa mắt: “Mấy giờ rồi…”
Nam sinh để đồng hồ đeo tay trước mặt cô, cô kinh ngạc đến ngây người, vậy mà cô ngủ gần một tiếng.
Đi đến phòng tiêm bên cạnh, rút kim tiêm, y tá nói có thể về.
Hai người ra khỏi bệnh viện, Bối Doanh Doanh muốn hỏi cậu về nhà bằng cách nào, sau khi cậu nghe điện thoại, thì nói rằng xe đã đến.
Hai người lê taxi, ba mươi phút sau, xe dừng lại ở cửa biệt thự.
Xuống xe, cô đi vào, nhưng bị người phía sau gọi lại.
Cô quay đầu, thấy Du Hàn đưa ví tiền cho cô.
“Lúc xuống xe bị rơi.”
Bối Doanh Doanh: !!!
Cô cầm lấy, khẽ thở ra: “Cảm ơn.”
Nam sinh không nói gì, vượt qua cô đi về phía trước. Bối Doanh Doanh mở ví tiền, thấy ba trăm tệ hồi sáng mẹ cho vẫn còn nguyên.
Cô nhớ lại lời Bối Sơ Nhan từng nói — Du Hàn từng trộm tiền của nhà cô.
Chuyện này… là thật sao? Nếu cậu thật sự là loại người đấy, thì cậu có thể lấy số tiền trong ví này.
Hay là chị cô lừa cô?
…
Đi vào cửa, Bối Doanh Doanh vẫn đang lo lắng Viên Man Hà có đợi cô ở tầng một hay không, nhưng cô phát hiện trong phòng khách không có người.
Lúc này có người trong phòng bếp đi ra: “Nhị tiểu thư đã về rồi.”
“Dì Du…”
Bối Doanh Doanh quay đầu nhìn, là mẹ của Du Hàn, Du Linh.
Bà năm nay hơn bốn mươi tuổi, dáng người mảnh mai, vì vất vả làm việc trong thời gian dài, nếu so với Viên Man Hà thì già hơn mấy tuổi. Nhưng bà rất hiền và hay người, cho cô có cảm giác rất thân thiết.
Du Linh còn chưa nói tiếp, quay đầu thoáng thấy Du Hàn cũng từ cửa đi vào, ngơ ngẩn cả người.
“Hai đứa đầy là…”
Bối Doanh Doanh vội vàng giải thích: “Chúng cháu hôm nay cùng tham gia hoạt động của trường, sau đó tụ tập ăn liên hoan… Trùng hợp cùng trở về.”
Cô gặp ánh mắt của nam sinh, chỉ thấy sau khi nghe cô bịa chuyện, khóe môi khẽ giật giật.
Cảm giác như đang nói dối trước một người biết rõ sự thật.
Mặt Bối Doanh Doanh đỏ lên mấy phần.
Du Hàn không phản bác, cậu quay đầu nhìn Du Linh: “Con về phòng trước.”
Sau khi cậu đi, Bối Doanh Doanh lúng túng sờ đầu: “Dì Du, con cũng về phòng.”
“Được, nhị tiểu thư nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nhìn bóng lưng Bối Doanh Doanh lên tầng, lông mày Du Linh cau lại, suy nghĩ.