“Anh thích em, bé yêu à.”

“Lúc em đắn đo mãi khi chọn mỹ phẩm cho anh hay cho người khác dùng, em đều tỉ mỉ giải thích sợ dùng không hợp.”

“Em không những sạch sẽ mà còn thơm nữa, cử chỉ cũng nhẹ nhàng, điềm đạm đáng yêu…”

“Khi em tự tin, khác với dáng vẻ bình thường, đứng trên sân khấu lớn, một khi đã cất lên giọng hát…Cái gì cũng bị lu mờ trong mắt anh, ngoại trừ em.”

“Còn nhiều thứ khiến anh thích em chết đi được, nếu kể ra có thể đến sáng mai còn chưa hết đâu…”

Giang Noah sống mấy chục năm trên đời, quen rất nhiều người, cũng chia tay rất nhiều lần, lần đầu tiên chủ động tỏ tình với người khác, hắn phân vân mãi, mới nói thích. Những đối tượng yêu đương từ trước đến nay của hắn, một là coi trọng gia thế của hắn, hai là nhìn trúng khuôn mặt và độ nổi tiếng của hắn.

Không có ngoại lệ nào.

Gặp ngay Lưu Ngọc Luy cho ăn quả đắng, nếm mùi đắng có vị ngọt, hắn ưng rồi thì cái gì cũng không còn quan trọng nữa.

Có người nói, cảm thấy đối phương đáng yêu hơn một trăm lần thì chắc chắn là rung động với người ta rồi.

Giang Noah đã cảm thấy cậu vô số lần cảm thấy cậu dễ thương, muốn ôm cậu, muốn hôn cậu.

Thì còn hơn cả rung động.

Bây giờ hắn chỉ muốn xách cậu đi kết hôn ngay và luôn thôi.

“Đừng từ chối anh.” Hắn tựa đầu vào vai cậu, dụi vào cần cổ, hai tay cũng không thành thật, hết xoa lưng lại xoa eo.

Hắn biết hắn đẹp, biết cậu fan nhỏ thích góc nghiêng nào nhất đấy.

Lưu Ngọc Luy ngại muốn chui xuống lòng đất tới nơi rồi.

“Em, em biết rồi mà.”

Giang Noah đột nhiên nghiêm túc, từ giọng điệu nghiêm túc đến thần thái cẩn trọng, làm cậu biết hắn không phải đùa.

Là thật.

“…Đừng nói nữa.” Trời ơi, hắn tỏ tình mà người xấu hổ là cậu.

Tim đập bình bịch như trống, cậu bị sờ một hồi thì mềm nhũn như sợi bún trong tay Giang Noah, đầu óc trống trơn không suy nghĩ được gì.

Từ hồi cha sanh mẹ đẻ tới giờ, đây là lần đầu tiên có người nói thích cậu, không phải là kiểu fans thích Idol, mà là thích chính bản thân mình.

Vì cậu mắc một chút xíu chứng thích sạch sẽ cho nên trước kia đều bị người quen xa cách, cậu hay ra vẻ, kênh kiệu đủ thứ, phía công ty cũng ấn định cậu phát triển theo loại hình lạnh lùng cao quý không gần khói lửa nhân gian. Vậy nên cậu đã rất khó chịu một khoảng thời gian, đều là nhờ có các buổi live Idol giúp cậu giải tỏa căng thẳng.

Lưu Ngọc Luy không thích mấy câu cửa miệng như là ở dơ sống lâu hay định luật ba giây nhặt miếng bánh từ mặt đất lên ăn. Cậu điệu cũng không phải không có nguyên do, nhưng ít ai mà chịu được tính khí của cậu.

May mà có cơ hội sống lại lần nữa, để cậu biết trên đời còn có những người không có thành kiến với mình. Như Giang Noah, như Jo Seo Yun, họ là xã hội đen nhưng là người tốt.

Giang Noah không những chịu được tính khí khó chiều mà còn theo đuổi cậu tới hiện tại, đủ để cậu nhận thấy tấm lòng chân thành.

Đây là tình yêu đích thực.

Quá khứ đã xảy ra hình như cũng không còn quan trọng nữa.

Lưu Ngọc Luy cũng có tình cảm với hắn, không phải fans đối với thần tượng, sự yêu thích bình thường. Nếu thật sự có thể yêu đương hẹn hò với hắn, cậu sẽ vui tới nổi cười toét mồm cả tháng.

Giang Noah thừa cơ hội tuyên bố quan hệ, sợ trễ một giây là cậu sẽ đổi ý: “Im lặng tức là đồng ý, từ bây giờ chúng ta chính thức trở thành một đôi.”

Hắn gấp lắm rồi, ở đây không chỉ một người mơ tưởng tới bé yêu của hắn, mà có tận một đống người. Sau này cậu trở thành thần tượng nổi tiếng, tình địch có thể lên hàng chục ngàn.

Không tranh thủ ra tay lúc này, còn chờ lúc nào?

“Đóng dấu nhé!”

Giang Noah ngước lên, đưa tay sờ soạng cái gáy Lưu Ngọc Luy một lúc rồi kéo cậu cúi thấp đầu xuống, mũi chạm chóp mũi.

Khoảng cách cực gần.

Với cả, trong không gian khép kín như nhà giam, chỉ có bóng đèn trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng ấm áp. Không gian yên tĩnh, mọi giác quan đều được phóng đại gấp mấy lần.

Hơi thở của hắn, hơi thở của cậu…

Giang Noah đưa mắt nhìn, trong mắt là ánh lửa hừng hực, muốn thiêu chín Lưu Ngọc Luy.

Ở phương diện này, cậu đúng là hơi non, còn quên cả thở vì chờ đợi.

Hắn mỉm cười, chạm đến đôi môi mềm gần ngay gang tấc của người yêu.

Lần gần đây nhất hắn hôn cậu, cũng đã qua hai tháng linh chín ngày mười ba tiếng.

Chụt chụt.

“A! Đợi…úm!”

Lưu Ngọc Luy hoàn toàn bị cuốn theo, há mồm chưa nói được nửa chữ đã bị hôn tới thở không nổi, mặt đỏ bừng, ánh mắt long lanh.

Nụ hôn đầu tiên xảy ra chớp nhoáng không kịp cảm thụ. Nụ hôn thứ hai cũng với người đàn ông này, lúc đó cậu bất ngờ và bức xúc khi bị cưỡng vào mỏ.

Lần này ôn nhu hơn nhiều.

“Ưm…a…haa…”

Lần này lại khác hẳn, mặc dù Giang Noah liên tục tấn công khoang miệng, hết liếm lại mút, cậu chỉ cảm thấy tê dại, từ đầu lưỡi cho đến đầu óc.

Nhìn Giang Noah có vẻ thành thạo và hưởng thụ, cậu nhớ lại bữa tối vừa ăn. Cậu ăn hơi nhiều Sushi cá thu và cá hồi…Chắc là không tanh đâu nhỉ?

Biết vậy đánh răng ba lần, súc miệng bốn lần trước khi hôn nhau rồi!

Rầm!

“Giang Tuyệt, Lưu Ngọc Luy, ra ba tao nói-”

Baek Beom trợn mắt há hốc mồm, còn giữ nguyên tư thế dang háng đạp cửa, trợn mắt nhìn hai con tin đá lưỡi.

“A!”

Lưu Ngọc Luy giật bắn mình, hoảng quá trời hoảng, dùng răng cắn mạnh đầu lưỡi Giang Noah một phát.

“…” Nụ hôn thứ ba, có vị như máu ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play