Nhà họ Baek tăng mạnh vệ sĩ canh gác, nhằm không cho Lưu Ngọc Luy chạy trốn. Lưu thiếu gia lấy một địch trăm thiên hạ vô địch, một tay đấm bốn, cậu mà điên liên, Baek gia sợ cản không được. Nhưng bọn họ không biết, nguyên chủ và Lưu Ngọc Luy là hai loại người.
Và thêm nữa, vì không cho nhà họ Lưu cử người vào cứu cậu, chủ nhân của nhà họ Baek còn đặc biệt đặt báo động khắp nơi, đảm bảo một con muỗi cũng bay không vào.
Giang Noah có thể lành lặn bước vào trong này tìm người tất nhiên không phải lén lút, hắn quang minh chính đại mà bước vào nhà họ Baek, hai anh em Baek gia cũng không thể bắt bẻ.
Bíp bíp bíp!
Hắn vừa xuất hiện, còi báo động cũng kêu lên inh ỏi.
Choang!
Đột nhiên có tiếng động lớn vang lên, Baek Min và Baek Beom từ đâu móc ra hai khẩu súng nhắm ra cửa, Lê Cửu cũng hành động y chang. Lưu Ngọc Luy hỏn lọn đánh rơi cái chén trong tay, hoảng sợ muốn chui xuống gầm bàn trốn.
Nếu không phải nghe thấy hai tiếng “Bé yêu” quen đến không thể quen hơn kia, chắc cậu sẽ hèn mọn mà sủi như bọt mất.
Đã tìm hơn chục căn phòng, kiên nhẫn không còn sót lại bao nhiêu, Giang Noah bảnh trai hung hăng đạp cửa trực tiếp xông vào, vẫy tay với cậu: “Qua đây với anh.”
“Anh Noah!” Lưu Ngọc Luy vừa nghe thấy tiếng hắn gọi, như có phản xạ chạy nhanh qua, tha thiết gọi.
Cậu trốn sau lưng hắn, kéo chặt tay áo, run bần bật như con thỏ. Trong môi trường toàn là thành phần bất hảo gặp được người quen làm cậu mừng rớt nước mắt.
Giang Noah giơ hai tay ra sẵn định cho cậu ôm một cái thật lãng mạn, kết quả ôm gió: “…” Bé yêu nhát gan như vầy cũng đáng yêu lắm.
Pằng!
Baek Beom nổ một phát súng, nhắm lệch qua cánh cửa chếch qua chỗ Giang Noah đang đứng, cười cợt: “Ây dà, lỡ tay lỡ tay.”
Baek Min qua loa trách mắng em trai vài câu: “Đừng có hù dọa người nổi tiếng như vậy chớ, ảnh mà nghẻo thì tổn thất lớn cho giới giải trí đấy. Xin lỗi đằng ấy nha.”
Trong những người cháu nuôi của ông trùm họ Lưu, người mạnh nhất chắc chắn là Jo Seo Yun, mà người yếu nhất, không có tính uy hiếp đương nhiên là Giang Noah. Hắn chỉ xuất hiện ở Baek Ho những dịp tụ tập cần thiết, còn thời gian còn lại đều hoạt động nghệ thuật, không thấy giống một phần tử xã hội đen chút nào.
Cặp song sinh dám đùa giỡn kiểu này là chắc chắn rằng hắn không dám trả thù. Có khi hắn còn yếu hơn cả Lưu Ngọc Luy, chỉ được cái thân hình cao to.
Không khí có chút khẩn trương.
Lê Cửu thần kinh có thô tới cỡ nào cũng cảm thấy được mùi nguy hiểm giữa hai bên.
Giang Noah liếc nhìn viên đạn sượt qua tai mình ghim vào cánh cửa phía sau, không những không giận mà còn cười: “Không sao, vị thành niên thì đừng nên nghịch đồ chơi của người lớn, lại tội chú Baek phải bỏ tiền chùi đít cho mấy đứa.”
“A, chào chú Baek.”
Beak gia chủ tới, đằng sau là nguyên một đội vệ sĩ giá trị vũ lực hơi bị cao.
Động tĩnh hắn làm ra không nhỏ, kinh động tới còi báo động, hơn nữa chỗ này còn là phòng riêng của cặp song sinh bảo bối vàng ngọc của nhà họ Baek, ông bố tất nhiên phải chạy tới xác nhận.
Lưu Ngọc Luy len lén liếc nhìn lên, ngó thấy mấy trăm họng súng, còn có cả tia đỏ nhắm vào hai người bọn họ, thiếu điều xỉu ngang.
Khiếp, xã hội đen hàng thật giá thật thật đáng sợ.
Không đùa được đâu.
Gia chủ nhà họ Baek hiện tại là bố của Baek Min, Baek Beom, vượt qua nguy cơ suy thoái tài chính bằng cách kết hôn với con gái của chủ tịch tập đoàn lớn. Nôm Baek Ho dưới trướng của ông Lưu càng ngày càng phát triển, nhiều người gia nhập, ông ta không cam lòng và ghen tị. Nếu không nhượng Baek Ho đi, có lẽ bây giờ ông ta đã giàu to nhờ kiếm lời từ nó.
Mà con gái chủ tịch tập đoàn lớn đó, là chị gái ruột của Giang Noah. Lập trường của nhà họ Giang đã rất rõ, đứng về phía con gái và con rể.
Baek Kang nhìn cậu em vợ đang bảo vệ con tin quan trọng, cau mày: “Cậu bảo tới chơi nhà, quan tâm cuộc sống của chị gái?”
Giang Noah làm trạng thái đầu hàng, cười cười: “Thì tôi đến chơi thật mà.” Chơi với con tin.
…
Nhà giam.
Giang Noah tóm tắt lại một chút gia thế phức tạp của mình: “Anh không thể đưa em ra khỏi đây, nhưng anh sẽ ở đây cùng em đến khi an toàn. Đừng lo lắng.”
Lưu Ngọc Luy phức tạp nhìn hắn: “…” Nhưng cũng không cần bị nhốt chung chứ?
Tưởng rằng Idol của mình sẽ như siêu nhân điện quang giải cứu công chúa khỏi hang ổ của hắc long. Ảo tưởng thì vẫn là ảo tưởng mà thôi.
Hắn kéo cậu qua ôm chặt, động chạm bé yêu mọi lúc mọi nơi, mở mồm thả thính: “Em thấy hai đứa mình có giống Romeo và Juliet không nè, dù sóng to gió lớn gì cũng không thể ngăn cản tình yêu của chúng ta.”
“Không có em, anh làm gì cũng thấy chán, không có động lực đi hát luôn. Idol của em sắp vì thiếu hơi em mà muốn giải nghệ rồi nè.”
Lưu Ngọc Luy chưa bao giờ bị ôm nâng niu trong tay ai, ngoài ngại ngùng ra còn có cảm động: “Lúc nào rồi mà còn đùa giỡn vậy…Mà anh thích em thật hả?” Cậu cũng không ngốc tới mức không biết hắn sẽ gặp nguy hiểm như thế nào để vào đây gặp cậu.
Giang Noah nghiêm túc trả lời: “Thích.”
“Anh thích em, vì là em.” Thích em, chứ không phải Lưu Ngọc Luy.
Ai có thể phớt lờ nhân cách, mị lực của một thần tượng tỏa sáng lấp lánh và năng lượng tích cực mà cậu ấy mang lại đây?
Hắn thì không thể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT