Lúc Ngu Linh Tê tỉnh lại, thắt lưng vẫn còn nhức mỏi.

Xiêm y và tập sách nằm rải rác lộn xộn trên mặt đất, Ninh Ân hiếm khi không dậy sớm, nằm nghiêng bên giường ngủ trưa, dưới vạt áo lỏng lẻo mơ hồ lộ ra đường nét rắn chắc.

Ngu Linh Tê rũ mắt nhìn kỹ, hình xăm lộng lẫy kia đã mờ đi, một lần nữa hóa thành màu trắng lạnh lẽo.

Nàng không nhịn được vươn ngón trỏ ra, vừa chạm vào ngực, đã bị Ninh Ân giơ tay nắm chặt, bao bọc trong lòng bàn tay.

"Muốn xem dấu ấn sao?"

Hắn mở mí mắt ra, trong con ngươi đen láy là một khoảng trời sao, sáng láng ý cười.

Ngu Linh Tê cử động thắt lưng đau nhức tê dại, thức thời rút ngón tay lại, nói: "Không được, hôm nay còn phải đi hành miếu kiến lễ (1) nữa đó."

Ninh Ân thờ ơ, cúi đầu nói: "Thế nhưng bản vương lại muốn xem dấu ấn của Tuế Tuế."

Dứt lời liền chậm rãi vén chăn ra, cúi người hôn xuống.

Lúc cung tỳ tiến vào thu dọn, Ngu Linh Tê quả thực không dám nhìn thẳng.

Cũng may cung nhân hầu hạ của vương phủ đều được huấn luyện kỹ càng, thứ không nên nhìn thì tuyệt đối sẽ không nhìn thêm chút nào, việc không nên hỏi cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ mở miệng, lúc này nàng mới tìm lại được một chút mặt dày trong việc dùng sắc mua vui cho người ở kiếp trước của mình.

Chứ đừng nói gì đến việc bây giờ nàng đã là nữ chủ nhân đứng đắn, dẫn dần cũng trở nên thản nhiên hơn rồi.

Vào giờ thìn (2), Ngu Linh Tê chải đầu trang điểm xong, thay một thân du y (3) trang trọng, trâm cài tóc bằng vàng được khảm hoa đua nhau tỏa sáng, cùng với Ninh Ân ngồi xe đến Thái Miếu để tế bái.

Cấm quân phụ trách hộ tống mở đường, mà Ngu Tân Di thì dẫn đầu Bách Kỵ ti canh giữ ở hai bên xe. Nhìn thấy muội muội được chăm sóc phục tùng, nét kiều diễm trên mặt lại càng thêm kiều diễm, sâu trong đôi mắt của vị nữ võ tướng tư thế oai hùng này toát ra một nụ cười tán thưởng.

"A tỷ, Tiết Sầm thế nào rồi?"

Trước khi lên xe, Ngu Linh Tê mượn cơ hội giáp mặt với tỷ tỷ hỏi một câu.

"Sáng nay nôn ra máu một lần, nhưng mà không chết được, có Ngu Hoán Thần cùng với thái y ngày đêm thay phiên nhau chẩn trị cho hắn rồi."

Vừa nói đến việc này, Ngu Tân Di liền đầy bụng tức giận: "Cái tên Nhị ngốc kia đem tất cả trách nhiệm và tội danh đều ôm hết vào người mình, chết cũng luôn mồm nói rằng chuyện hạ độc đều là do một mình mình gây ra, một lòng muốn chết để tạ tội. Tiết Nhị Lang tay trói gà còn không chặt chứ nói gì đến việc giết người, ai mà tin được? Vào lúc này mà còn một mực giải vây cho hung thủ thật sự, thật không biết trong đầu tên đó đang nghĩ cái gì nữa."

Ngu Linh Tê mím môi lại.

Nàng biết, từ khi Tiết Sầm uống chén rượu độc kia, hắn đã không có ý định tiếp tục sống sót nữa rồi.

Giết người vì tình, nỗi hận đoạt thê cùng với việc hành thích hoàng tử là hai chuyện khác nhau, chuyện đằng trước chỉ cần một người đền mạng, mà chuyện đằng sau thì sẽ liên lụy đến cả gia tộc.

Tiết Sầm muốn dùng cái chết của mình để bảo toàn người trên kẻ dưới của Tiết gia. Hắn luôn ngây thơ cho rằng, thế gian sẽ có phương pháp vẹn toàn đôi bên.

"Tuế Tuế, đôi mắt của nàng cứ đảo loạn liên tục, lại đang suy nghĩ chuyện gì vậy?"

Xe lún xuống một cái, Ninh Ân mặc một thân vương bào màu tím sẫm ngồi lên xe.

Ngu Linh Tê hoàn hồn, ngước mắt cười cười: "Trời có chút âm u, không biết có mưa hay không."

Mây mù che khuất cả mặt trời, gió thổi đến mức chuông treo trên xe cũng rung vang.

Ninh Ân nhướng mí mắt lên, sau đó lại nhếch miệng: "Vậy ư? Bản vương thấy, ánh mặt trời khá là chói mắt đấy chứ."

Ngu Linh Tê nhìn sắc trời tối tăm bên ngoài tường cung, cười nói: "Lại dỗ dành ta rồi, ánh mặt trời ở đâu ra?"

Ninh Ân không nói gì, nhìn nàng hồi lâu, sau đó giơ ngón tay lên, cách một khoảng không, chỉ vào đôi mắt sáng ngời của nàng.

Mí mắt nàng khẽ run rẩy, chứa đầy những tia sáng vụn vỡ, giống như dải ngân hà đang chuyển động vậy.

Thái Miếu trang nghiêm cổ kính, từng hàng linh vị đứng vững như rừng núi, đèn sáng như biển, phản chiếu khuôn mặt lãnh đạm không chút sợ hãi của Ninh Ân.

Đối với mấy thứ này, hắn không hề biểu hiện ra một chút kính sợ nào, lúc nhìn đám linh bài bằng nửa con mắt, thậm chí mơ hồ còn mang theo một chút châm chọc.

Nếu không phải vì muốn chiếu cáo Ngu Linh Tê là thê tử của hắn, vì để cho bá quan phủ phục quỳ lạy dưới váy nàng, chắc Ninh Ân cũng sẽ lười nể mặt đặt chân vào nơi này.

Theo lệ mà tới Thái Miếu xong, đoàn xe liền khởi hành hồi cung.

Dựa theo lễ chế, sau khi tế miếu kiến lễ, Vương phi còn phải đến Trường Dương cung để bái kiến hoàng đế.

"Lão hoàng đế thật biết cách hưởng thụ, khung cảnh mùa xuân trong ngự hoa viên và Bồng Lai Trì đều không tồi."

Ninh Ân lại nói: "Nếu như Tuế Tuế không có việc gì, có thể đi qua bên đó dạo một vòng, Trường Dương cung cũng không cần phải đi nữa, không sạch sẽ."

Dám ghét bỏ nơi ở của hoàng đế không sạch sẽ, Ninh Ân là người đầu tiên.

"Chàng không vào cung sao?" Ngu Linh Tê vội vàng hỏi.

"Luyến tiếc vi phu đến mức ấy cơ à?"

Ninh Ân dường như nở nụ cười một cách cực kỳ chậm chạp, giọng nói ưu nhã trầm thấp: "Đi bắt cá, chỉ có thể để Tuế Tuế chịu thiệt thòi, tự mình tiêu khiển một lát vậy."

Con cá kia, tất nhiên là con cá lọt lưới.

Là Tiết Tung sao?

Suy nghĩ một chút, Ngu Linh Tê câu lấy bàn tay của Ninh Ân, mỉm cười nói: "Phu quân, ta nói với chàng một chuyện, chàng đừng tức giận đấy nhé."

Ninh Ân nhíu mắt lại, ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh.

Ngu Linh Tê luôn cảm thấy Ninh Ân nhất định là biết được điều nàng muốn nói việc gì, đôi mắt xinh đẹp trong trẻo lạnh lùng này luôn có thể nhìn thấu hết thảy tâm tư của người khác.

"Nếu như có thể, ta muốn chàng tha cho Tiết Sầm một mạng."

Ánh mắt của nàng trong suốt, vẫn là thản nhiên nói ra thành lời.

Ninh Ân nhíu đuôi mắt, không chút biểu tình nói: "Tuế Tuế nàng nên biết, ta cũng không phải là người rộng lượng gì."

"Bởi vì ta biết cho nên mới không muốn có bất kỳ liên quan gì đến chuyện đó. Nhưng Nếu Tiết Sầm lấy cái chết để thành toàn thì sẽ vĩnh viễn lưu lại trong hồi ức của ta, hoặc là rất nhiều năm sau, ta vẫn sẽ nhớ rõ chén rượu độc mà hắn đã uống."

Ngu Linh Tê nương theo tay áo che lấp, nắm lấy ngón tay của hắn nói: "Ta không muốn như vậy."

Giữa nàng và Ninh Ân, không cần bất luận kẻ nào thành toàn.

Mà hung thủ thật sự, kẻ đã lợi dụng sự si ngốc của Tiết Sầm, cũng không nên tiêu dao ngoài vòng pháp luật.

Ninh Ân trở tay giữ chặt đầu ngón tay của nàng, không nói 'được', cũng không nói 'không được'.

"Tiếng chuông vàng này có dễ nghe không?"

Hắn hỏi một câu hỏi không liên quan gì cả.

Ngu Linh Tê ngẩn người, theo tầm mắt của hắn nhìn lại, dưới hoa cái có treo hai chuỗi chuông vàng nhỏ mỏng manh, theo sự chuyển động của xe mà nhẹ nhàng lắc lư, phát ra âm thanh dễ nghe.

Nàng cong mắt, dịu dàng nói: "Dễ nghe."

Ninh Ân bộ dáng đứng đắn, cao thâm khó lường, chậm rãi nheo mắt lại, không biết đang tính toán cái gì.

"Trước khi mặt trời lặn, ta sẽ tới đón nàng." Trước khi xuống xe, hắn nói.

...

Ninh Ân đổi xe ngựa, đi đến Đại Lý tự một chuyến.

Bên trong chính điện dùng để xử lý công vụ, một nam nhân tay đầy vết bẩn đang lui vào một góc, ngơ ngác bấu lấy người gỗ trong tay.

An vương, xếp thứ ba trong số các hoàng tử, là một kẻ ngốc đến triệt để.

Năm ngoái thái tử bức cung, Tĩnh Vương lấy thế lôi đình quét sạch triều đình, hoàng đế đại khái là đã cảm giác được điều gì đó nên đã đồng thời phong vương ban tước cho vị Tam hoàng tử ngốc này, dời đến vương phủ ở ngoài cung.

Tam hoàng tử tính ra cũng đã hai mươi bốn - hai mươi lăm tuổi rồi, thế nhưng lại còn yếu ớt như một thiếu niên mới mười bảy - mười tám tuổi, hai má gầy gò, nhìn qua có vài phần âm nhu nữ tính.

Bộ dáng vụng về của y, đột nhiên bị "mời" đến nơi xa lạ này, thoạt nhìn có chút khiếp đảm mờ mịt, trong móng tay đều là dăm gỗ, máu tươi đầm đìa.

Ninh Ân hứng thú nhìn y đùa nghịch người gỗ, một chút nôn nóng cũng không có.

"Quà chúc mừng tân hôn mà Tam hoàng huynh đưa tới, bản vương đã nhận được rồi."

Hắn thản nhiên nói: "Bây giờ, nên đến lượt bổn vương hoàn lễ rồi."

"Ngươi là ai?" Tam hoàng tử hình như không hiểu rõ lời hắn nói, hơi nghiêng đầu một chút.

Ánh mắt của y rất đen, đen đến mức hầu như không có chút ánh sáng nào, cả người hiện ra khí chất ngốc nghếch như một con rối được nặn từ bùn đất vậy.

"Người gỗ trong tay ngươi chơi không vui."

Ninh Ân ngoắc ngoắc ngón tay: "Bản vương tặng ngươi một cái biết cử động, thế nào?"

Y hơi ngước mắt lên đã có thị tòng áp giải một người đi tới.

Là Tiết Tung.

Hắn bị người trói vào cọc gỗ, tầm mắt tránh đi Tam hoàng tử, tức giận nhìn Ninh Ân.

"Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi!" Tiết Tung phẫn nộ mắng.

"Giết? Ngươi còn chưa đủ tư cách."

Ninh Ân chỉnh lại ống tay áo của mình, nói: "Bản vương tân hôn vui vẻ, không nên thấy máu."

"Ngươi..."

Rất nhanh, Tiết Tung một câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời, chỉ có thể phát ra từng tiếng thét gào đầy thống khổ.

Hai khắc sau, khớp tay khớp chân của Tiết Tung đều mềm nhũn mà rũ xuống. Ninh Ân dùng roi nâng tay hắn lên, tay hắn mềm nhũn nhấc lên, chạm vào chân hắn, chân hắn hơi lắc lư, phảng phất như chỉ cần thêm mấy sợi tơ là có thể thao túng hắn làm ra bất kỳ động tác nào muốn làm.

"Con rối này, thích không?"

Ninh Ân ném roi, hài lòng hỏi.

Tam hoàng tử nhìn Tiết Tung tựa như được vớt ra từ trong nước, ngây người một lúc lâu, ấp úng nói: "Thích... Thích lắm."

Ninh Ân gật gật đầu: "Tam hoàng huynh có thể sống đến cuối cùng, cũng là có nguyên nhân của nó. Chỉ tiếc là..."

Hắn nở nụ cười, giơ tay thăm dò huyệt vị sau đầu của Tam hoàng tử: "Chỉ tiếc rằng, nếu như cả đời đều là kẻ ngốc thì mới có thể sống lâu dài được."

"Ngươi muốn làm gì?"

Tiết Tung mở to hai mắt, đôi mắt đỏ ngầu, gào thét lên: "Ngươi buông ngài ấy ra!"

Hồi ức xẹt qua trong đầu, Tiết Tung nhớ tới đoạn thời gian khi còn niên thiếu dựa vào nhau mà bước qua, nhớ tới tất cả nhẫn nhục gánh nặng cùng trò chuyện thâu đêm.

Hắn ở Tiết gia yên lặng vô danh, sống trong cái bóng của họ. Chủ thượng là người duy nhất tin tưởng vào năng lực của hắn, và cũng sẽ là người nguyện phó thác cả tính mạng của mình cho đối phương.

Vì sự tín nhiệm này, hắn có thể hy sinh tất cả.

Nhưng giờ đây hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh suy nhược kia mềm nhũn ngã xuống đất, ánh mắt dần dần trở nên trống rỗng mờ mịt, giống như một con rối gỗ.

"A! A!"

Tiếng rên rỉ tuyệt vọng vang vọng khắp đại điện, lại tại một khắc nào đó đột nhiên dừng lại, lại trở về sự yên bình tĩnh mịch như ban đầu.

Ninh Ân nhận lấy chiếc khăn tay do thị tòng đưa tới, tiện tay mang theo, đi một chuyến tới lao ngục.

Đại khái là do Ngu Hoán Thần có đánh tiếng từ trước, Tiết Sầm vẫn chưa bị đối xử quá khắc nghiệt, một mình một gian phòng, quét dọn rất sạch sẽ gọn gàng, ăn uống y phục đều có đầy đủ.

Nhìn thấy Ninh Ân đi ra từ trong bóng tối, trên khuôn mặt bệnh tật của Tiết Sầm xẹt qua một tia kinh ngạc, rất nhanh sau đó liền trở nên thư thái.

"Không cần thẩm vấn nữa, ta đều đã thú nhận hết rồi, tất thảy đều là do ta tự mình làm."

Hắn dựa vào tường nhắm mắt mà ngồi, trên môi hiện ra màu đỏ quỷ dị: "Chém đầu hay là chờ ta độc phát mà chết, tất cả đều nghe theo ý của ngươi."

Ninh Ân nhìn kỹ Tiết Sầm đang chật vật hồi lâu, giống như đang quan sát kỳ vật nhân gian gì đó vậy.

Sau đó Ninh Ân rút ra được một kết luận: "Não của ngươi không ổn, nhưng da mặt lại khá là dày đấy chứ."

Tiết Sầm tức giận đến mức ho sặc sụa không thôi, trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra màu đỏ khi bị người khác sỉ nhục.

Ninh Ân đang vội đi đón Ngu Linh Tê, không có thời gian để nói nhảm, lấy viên 'Bách giải đan' cuối cùng mà dược lang để lại ra, sai người mạnh mẽ rót xuống cho Tiết Sầm.

"Ngươi cho ta ăn... Ư ưm!"

Tiết Sầm chống cự không được, nghẹn đến hai mắt ướt đỏ, ôm cổ họng quỳ trên mặt đất sặc đến mức hai mắt ngập nước.

Trước mắt, 'Bách hoa sát' không có thuốc giải, viên thuốc này cũng chỉ có thể áp chế được độc tính, miễn cưỡng giữ lại một cái mạng cho hắn.

Ninh Ân thản nhiên khẽ hừ mũi giễu cợt, chậm rãi bước ra khỏi lao ngục. Sự âm u từ trên khuôn mặt không có tì vết của hắn mờ đi từng tấc, từng tấc, trong đôi mắt đang híp lại một nửa hiện ra nụ cười nhàn nhạt.

Cái chết là sự giải thoát dành cho những kẻ yếu đuối, có một vài loại tội lỗi, phải sống để gánh chịu thì mới có ý nghĩa.

Thế nên, ngay từ đầu, hắn đã không có ý định để cho Tiết Sầm chết.

Tuế Tuế có phần xem thường Ninh Ân hắn rồi, ấy vậy mà lại còn vì loại chuyện nhỏ này mà mở miệng cầu xin.

"Điện hạ, kế tiếp đi nơi nào?" Trước cửa Đại Lý tự, thị tòng xin chỉ thị từ Ninh Ân.

Ninh Ân nhìn sắc trời vẫn còn sớm.

Hắn suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Đên tiệm vàng trong thị trấn đi."

Muốn nghe Tuế Tuế rung chuông.

...

Vừa qua giờ dậu (4), Ninh Ân quả nhiên đã đến đón Ngu Linh Tê.

Đi dạo cả nửa ngày, Ngu Linh Tê vừa về phủ đã mệt đến mức dựa vào trên giường.

"Yếu đuối ghê."

Ninh Ân ngoài miệng thì nói như vậy nhưng rốt cuộc vẫn vén áo choàng ngồi ở bên giường, đặt một chân của nàng lên đầu gối của mình, vén váy lên, nắm lấy bắp chân cân xứng nhẵn nhụi, nhẹ nhàng vuốt ve.

Lòng bàn tay nam nhân nóng rực áp lên thịt nơi bắp chân, nhiệt độ theo vùng da bị áp sát mà lan ra khắp nơi, Ngu Linh Tê không phục vểnh mũi chân lên, nói: "Còn không phải là bởi vì tối hôm qua chàng..."

Ninh Ân tăng thêm một chút lực, cố ý hỏi: "Tối hôm qua cái gì?"

Lúc hắn vừa động, trong ống tay áo liền truyền đến tiếng chuông reo lên rất nhỏ, giống như là tiếng ve kêu, lại thanh thúy hơn cả tiếng ve.

Ngu Linh Tê liếc mắt nhìn hắn, giữa trán điểm hoa phản chiếu ánh sáng ấm áp của đèn sa (5), sáng rực rỡ, không gì sánh được.

Nhớ tới một chuyện, ánh mắt của nàng đi xuống, men theo bàn tay với từng khớp ngón tay thon dài của Ninh Ân rơi vào ống tay áo không nhiễm một hạt bụi của hắn, không nhìn thấy vết máu nào cả.

"Chuyện của Tiết gia, xử lý có thuận lợi không?" Ngu Linh Tê chống người dậy, hỏi.

Ninh Ân giống như nhìn thấu tâm tư của nàng, câu ra ý cười tản mạn: "Trong vòng bảy ngày tân hôn với Tuế Tuế, bản vương không giết người."

Về phần những kẻ tự mình tìm chết thì hắn không quản được rồi.

Ngu Linh Tê "Ồ" một tiếng, như có điều suy nghĩ nói: "Vậy Tiết Sầm cũng vẫn còn sống... Ưm!"

Ninh Ân không nhẹ không nặng nhéo nhéo đùi trong của nàng, không vui nói: "Lúc này còn nhắc tới nam nhân khác, đáng phạt."

Ngu Linh Tê nhướn nhướn đuôi mắt diễm lệ, hoàn toàn không bị mắc bẫy.

Tiểu Phong Tử khi thật sự tức giận sẽ không biểu hiện ra bên ngoài, thoạt nhìn càng không vui thì càng là đang tìm cớ làm chuyện xấu.

Quả nhiên, bàn tay của Ninh Ân tiếp tục hướng lên trên, ánh mắt của Ngu Linh Tê lập tức trở nên mềm nhũn, khép đầu gối lại, kẹp chặt cánh tay của hắn.

'Rinh rinh', trong ống tay áo của hắn lại truyền đến tiếng kêu khẽ khàng giống như tiếng ve kêu mà lại không phải là tiếng ve kêu.

Ngu Linh Tê vội vàng không ngừng thay đổi đề tài: "Trên người chàng có thứ gì đó đang kêu."

Ninh Ân vẫn không động đậy.

Bị bóng người bao phủ, thân thể Ngu Linh Tê đều trở nên căng thẳng, cấp bách nói: "Thật sự là có tiếng kêu."

Ninh Ân rút tay ra, từ trong ống tay áo lấy ra một cái hộp gấm hình vuông.

Vừa mở ra xem, ấy thế mà lại là hai chiếc chuông bằng vàng được xâu bởi một sợi dây đỏ.

Chuông vàng ước chừng lớn cỡ trái nhãn, được làm vô cùng tinh xảo, hoa văn phù điêu tinh tế hiện ra. Ninh Ân lắc lắc chuông, lập tức phát ra tiếng thanh thúy giống tiếng ve kêu mà lại không phải là tiếng ve kêu.

"Vậy mà lại quên mất cái này."

Ninh Ân cầm lấy lòng bàn chân đang muốn rụt lại của Ngu Linh Tê, lấy sợi dây đỏ buộc chuông vàng đeo vào mắt cá chân Ngu Linh Tê.

Dây thừng đỏ tươi, chuông vàng lấp lánh, làm nổi bật làn da trắng nõn tựa như thoa phấn của nàng, xinh đẹp vô cùng.

Nhưng rất nhanh, Ngu Linh Tê chợt phát hiện ra, cặp chuông bằng vàng này có tiếng kêu trầm hơn tiếng chuông bình thường một chút, thoáng động một chút liền giống như tiếng ve kêu 'ong ong', mắt cá chân rất ngứa.

"Tuế Tuế nói thích nghe tiếng chuông, ta bèn làm ra một đôi cho Tuế Tuế. Vốn dĩ là muốn ngậm trong miệng, đáng tiếc là lưỡi đồng ở bên trong còn chưa được sắp đặt chỉnh tề..."

Ninh Ân nâng tay gẩy gẩy chiếc chuông, như ý nguyện mà nhìn thấy thân thể của nàng run rẩy, nháy mắt nói: "Nàng thích chứ?"

Ngu Linh Tê cắn môi nói không nên lời.

Chuông vàng reo suốt nửa đêm. Thì ra ban ngày Tiểu Phong Tử hỏi nàng tiếng chuông vàng có dễ nghe không, ấy vậy mà lại là đang trù tính việc này.

(1) Hành miếu kiến lễ: Lễ tế bái tổ tiên sau khi cô dâu mới về nhà chồng. Theo truyền thống Trung Quốc thời xưa thì cô dâu về nhà chồng được ba tháng, nhà chồng sẽ lựa ra một ngày thích hợp để làm lễ cho tân phụ (nàng dâu mới) tới tông miếu để tế cáo tổ tiên, để biểu thị tân phụ đó bắt đầu từ thời khắc ấy chính thức trở thành một thành viên trong gia đình. Từ đó, hoàn thành lễ thành phụ (hay còn được gọi là lễ sau khi thành hôn).

(2) Giờ thìn: Khoảng thời gian từ bảy đến chín giờ sáng.

(3) Du y: Áo cánh; áo tay chẽn.

(4) Giờ dậu: Khoảng thời gian từ năm giờ đến bảy giờ chiều.

(5) Đèn sa: Loại đèn có chao đèn bằng vải lụa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play