Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh

Chương 87: Hiển hiện


1 tháng

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ninh Ân không giống như Ngu Linh Tê.

Có lẽ là trùng hợp, hoặc có lẽ bởi vì Tiết gia lại thi triển chiêu thức cũ nên mới thúc đẩy hắn mơ thấy những phiên đoạn rời rạc vụn vỡ của kiếp trước.

Điều này thực sự là không thể tưởng tượng được.

Nhưng trải qua đủ loại chuyện sau khi trùng sinh, chuyện không thể tưởng tượng đến đâu đi chăng nữa, chẳng qua cũng chỉ là cửu biệt trùng phùng (1) mà thôi.

Ngu Linh Tê có rất nhiều điều muốn nói, nàng một mình mang theo bí mật này đi quá xa, chưa từng có cơ hội để tận tình tâm sự.

Nhưng lời nói vừa dâng lên đến bên miệng, lại chỉ hóa thành một tiếng cười khẽ.

"Đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi."

Nàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Ninh Ân, đi đến một góc không người, nhẹ nhàng lặp lại một lần nữa: "Chỉ là giấc mộng thôi, Ninh Ân."

Hương hoa thoang thoảng trong gió đêm, trên mi mắt Ngu Linh Tê vương lên một chút ẩm ướt, nhưng nụ cười lại tươi tắn đẹp đẽ và ấm áp.

"Đó là một giấc mộng vô cùng ghê tởm."

Tầm mắt Ninh Ân dừng lại ở đuôi mắt đỏ nhạt của Ngu Linh Tê, một lúc lâu sau, hắn dịu dàng nói: "Trừng phạt ta đi, làm cho ta đau đớn một chút."

Dường như chỉ có sự đau đớn mà nàng ban cho mới có thể che đi nỗi đau nơi đầu quả tim của hắn khi tỉnh mộng.

Ngu Linh Tê nên trừng phạt hắn cái gì kia chứ?

Nói cho hắn biết kiếp trước mình chết trên giường của hắn, sau đó nhìn hắn phát điên tự ngược hay sao?

Thật vất vả mới đi được tới bước này, đại hôn sắp đến, đã đến lúc nếm thử vị ngọt rồi.

Vì thế nàng kiễng mũi chân, vịn kéo cổ của Ninh Ân xuống, trên tường có hai cái bóng một cao một thấp chồng lên nhau, hơi thở đan xen vào nhau.

Nàng nhắm mắt lại, khó khăn chạm vào môi Ninh Ân.

Môi của hắn lạnh đến nỗi không có chút nhiệt độ nào của người sống cả. Ngu Linh Tê dán chặt hơn một chút, cẩn thận ngậm lấy môi trên của hắn, truyền qua sự ấm áp mềm mại nhất.

Ninh Ân mở mắt ra, dường như là đột nhiên hôn trở lại.

Đôi mắt của hắn hàm chứa ý cười quyến luyến, lấp lánh, nhưng môi lưỡi lại dã man như muốn khiến người ta hít thở không thông.

Đám thị vệ còn đang chờ ở xa xa, Ngu Linh Tê nghẹn đến đỏ mặt, áp lưng vào bức tường thô cứng, khó chịu đến mức muốn đẩy hắn ra theo bản năng.

Nhưng cánh tay của hắn rất chặt, ngón tay trắng bệch, tay Ngu Linh Tê nâng lên giữa không trung, cuối cùng đành phải nhẹ nhàng hạ xuống, giống như cách mà hắn thường ngày vẫn vuốt ve mèo, đổi thành khẽ khàng vuốt ve sống lưng của hắn.

Hương hoa đi kèm với máu tươi rực rỡ, nở rộ trong đêm xuân yên tĩnh này.

Không biết qua bao lâu, Ninh Ân dần dần ôn hòa trở lại, rũ mắt xuống, nhẹ nhàng cắn lên môi dưới của nàng.

Ngu Linh Tê gắt gao vịn lấy cánh tay của hắn, hô hấp dồn dập đến mức gần như nói không nên nổi một câu hoàn chỉnh: "Dễ chịu hơn một chút rồi chứ, Tiểu Phong Tử?"

Ninh Ân vuốt ve hai má của nàng, ngoại trừ trong mắt nhiễm vài phần dục vọng, sắc mặt đã khôi phục như lúc ban đầu.

"Chàng xem, ác mộng rồi cũng sẽ tỉnh lại thôi."

Nàng ôm eo Ninh Ân, giọng nói so với gió tháng hai còn mềm mại hơn: "Chúng ta còn có rất nhiều 'ngày mai' nữa."

Qua một hồi lâu, Ninh Ân chậm rãi đáp một tiếng: "Ừm, mỗi ngày đều thay đổi một loại đau đớn. Cho dù là chết, cũng phải chết ở trên người Tuế Tuế."

Rất tốt.

Ngu Linh Tê chỉ có thể đỏ tai an ủi mình: Có tâm tình bắt đầu giở chứng điên cuồng, xem ra là đã khôi phục lại bình thường rồi.

Khi Tiểu Phong Tử khôi phục lại bình thường, chính là lúc Tiết gia cùng người đứng sau màn của họ bị diệt trừ.

Đêm khuya vắng lặng, Ngu phủ vẫn đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, người qua kẻ lại vô cùng nhộn nhịp.

Ngu Linh Tê vừa trở lại phòng khách đã thấy Ngu phu nhân và Tô Hoàn tự mình giám sát đám tôi tớ chuẩn bị cho ngày mai, thúc giục trang trí, bày bố, bận rộn vô cùng.

"Đêm cũng khuya rồi, tẩu tẩu mau đi nghỉ đi, trong bụng còn mang một người nữa đó."

Ngu Linh Tê kéo Tô Hoàn sang một bên ngồi xuống, không cho Tô Hoàn chạy tới chạy lui nữa. Vừa mới xoay người đã thấy Ngu Hoán Thần sải bước đi tới.

"Hắn ở bên kia, đều giải quyết xong hết rồi à?" 'Hắn' trong miệng của Ngu Hoán Thần, tất nhiên là chỉ Ninh Ân.

Ngu Linh Tê "Ừ" một tiếng, cười nói: "Hắn đã có chuẩn bị từ lâu, cũng may chỉ là lo bóng sợ gió một hồi."

"Tiết Sầm thì sao?" Nàng hỏi lại.

"Độc kia cực kỳ khó mà nghiệm ra được, đành phải mang vật chứng đưa đến Đại Lý tự."

Ngu Hoán Thần hơi nhíu mày, khoanh tay nói: "Nhưng mà cũng đã kịp thời cho hắn uống thuốc thúc nôn rồi, Thái y viện đang hội chẩn ở Đại Lý tự. Nếu độc mà Tiết Sầm trúng thật sự là 'Bách hoa sát', cụ thể là độc đã xâm nhập vào mấy phần, có thể sống được mấy ngày, đều không biết chắc được."

Tô Hoàn nhìn Ngu Linh Tê đang trầm mặc một cái, lặng lẽ kéo ống tay áo của phu quân mình.

Ngu Hoán Thần cũng kịp phản ứng lại, muội muội nhỏ nhất lập tức sắp phải xuất giá, không thích hợp nói đến những đề tài như này thêm nữa.

Ngu Linh Tê còn đang suy ngẫm, nghĩ một chút rồi nói: "Có một vị dược lang có lẽ sẽ có cách chữa trị, chỉ là hiện tại ông ta không ở trong kinh, không biết có kịp được hay không."

"Được, chuyện này cứ để ca ca xử lý."

Ngu Hoán Thần vuốt ve mái tóc của muội muội, cúi đầu cười nói: "Hiện tại việc Tuế Tuế phải làm chính là ngủ một giấc thật ngon, đợi lễ xuất giá ngày mai."

Ngu Linh Tê cũng nở nụ cười, cong ánh mắt long lanh ánh nước, nói: "Huynh trưởng, đời này thật tốt."

Ngày mười tám tháng hai.

Đại cát, thích hợp cưới gả.

Mặt trời còn chưa kịp ló rạng, tiếng gà gáy chim hót đã vang lên, chân trời ánh lên một đường trắng hồng sáng tỏ, lễ xuất giá đúng hẹn mà đến.

Trời vừa tờ mờ sáng, Ngu Linh Tê đã xuống giường rửa mặt chải đầu, tắm rửa thay y phục.

Tĩnh vương phủ phái một số cung nữ trang điểm khéo léo, từ gội đầu đến sửa móng tay, từ búi tóc đến trang điểm, đều là ai làm việc người đó, cho đến gần trưa, mới trang điểm chỉnh tề.

Ngu Linh Tê nhìn mình trong gương đồng, phượng quan rực rỡ, váy đỏ thêu vàng, vòng tay vàng ngọc trên cổ tay vang lên, tóc mai đen nhánh làm nổi bật đôi môi đỏ mọng trên làn da tuyết trắng, kiều diễm gần như xa lạ.

Mặc kệ đã chuẩn bị tâm lý bao nhiêu lần, khi nhìn thấy chính mình mặc giá y (2) đỏ tươi chờ người trong lòng tới nghênh thân (3), trong lòng vẫn là nổi lên từng đợt sóng dạt dào, khó có thể dừng lại được.

Lần này là thật sự phải gả cho người ta rồi.

Trong lòng Ngu Linh Tê có trăm ngàn cảm xúc đan xen, chớp chớp mắt, khóe miệng lại không chút keo kiệt mà nhếch lên.

Giờ cát, lúc hoàng hôn, đội ngũ nghênh thân của Tĩnh vương phủ đúng giờ tới nơi.

Ninh Ân không có thân hữu (4) gì để làm tân tương (5), hắn là đích thân dẫn người đến nghênh thân.

Dựa theo lễ chế, vốn dĩ còn có cả quá trình chặn cửa thúc giục trang điểm, nhưng bởi vì thân phận Ninh Ân thật sự quá mức uy nghi hiển hách, sự sợ hãi của tân khách đối với hắn gần như đã khắc sâu trong xương cốt, nhất thời không ai dám ngăn đội ngũ nghênh thân lại cả.

Ngu Linh Tê tay cầm khước phiến (6), khoác lên cánh tay Ngu Hoán Thần, từng bước từng bước, bước qua thảm đỏ kéo dài, những năm tháng trải qua trong suốt hai đời, vào giờ khắc này đan xen vào nhau, viên mãn.

Trong tầm mắt mông lung, ánh hoàng hôn như dát vàng len lỏi nơi cuối trời, nàng nhìn thấy Ninh Ân đi thẳng vào cửa.

Cách lớp châu ngọc từ phượng quan rủ xuống lung lay trước mặt, có thể thấy được Tĩnh Vương điện hạ một thân cổn miện cát phục, thân dài đứng thẳng, tuấn mỹ cường hãn tựa như thiên thần trên núi cao, quý khí thiên thành.

Phía sau lưng hắn là những dải lụa đầy màu sắc thi nhau bay múa, hoa cái (7) xán lạn, cả một đám người đến nghênh thân quỳ rạp một vùng, nhìn không thấy điểm cuối.

Nhưng ánh mắt hắn thủy chung vẫn luôn nhìn về phía nàng, lộ ra sự mừng vui thoải mái.

"Sau khi gả qua đó, nếu như chịu thiệt thòi thì đừng có nhẫn nhịn."

Trước khi dẫn muội muội giao cho Tĩnh Vương, Ngu Hoán Thần mượn tiếng nhạc hỷ che đậy, thấp giọng nói: "Nhớ kỹ, Ngu gia vĩnh viễn ở phía sau muội."

Ánh mắt Ngu Linh Tê chợt trở nên chua xót, hướng về phía cha mẹ nàng mà lạy một lạy thật lâu, lúc này mới xoay người, đặt đầu ngón tay vào lòng bàn tay đang vươn ra của Ninh Ân.

Xương ngón tay của nam nhân thon dài cứng rắn, cho người ta sức mạnh, cảm thấy yên bình.

Sau lễ nghênh thân sắc phong còn phải ngồi kiệu hoa vào cung triều gặp đế hậu.

Nhưng hoàng hậu vì phạm tội mà bị phế truất, hoàng đế thì trúng gió nằm liệt trên giường, Ninh Ân liền trực tiếp đưa Ngu Linh Tê đến vương phủ. Lễ bộ và người của Quang Lộc tự đều làm như không thấy, không ai dám chõ miệng vào.

Mặc dù khiếp sợ Ninh Ân độc ác tuyệt tình, rất nhiều quy trình dài dòng đều đã được giảm bớt, nhưng vẫn phải lăn qua lộn lại đến tận lúc tối mịt.

Ninh Ân không có thân hữu, cho nên Tĩnh Vương phủ không ồn ào như Ngu phủ, chỉ có đèn đuốc rực rỡ đầy đình, treo đèn kết hoa, là điều mừng vui mà Nhiếp chính vương phủ của kiếp trước chưa từng có.

"Cô nương... Không, Vương phi nương nương."

Hồ Đào cùng đi theo hầu hạ cầm hai cái hộp gỗ đàn hương hình thanh dài, xin chỉ thị: "Hai thứ này, để ở chỗ nào cho người được ạ?"

Thứ được đặt trong hộp là chiếc bút lông chạm sơn đỏ và cây trâm cài tóc mà Ninh Ân tặng nàng.

Vốn dĩ cũng muốn đưa cả con mèo hoa tinh ranh kia cùng nhau tới đây, thật sự chỉ tiếc rằng nàng vừa chạm vào liền nổi phát ban, đành phải từ bỏ.

Ngu Linh Tê tranh thủ khoảng thời gian rảnh rỗi để ăn hai ngụm cháo, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cứ đặt ở trên bàn đi, chốc nữa lại thu dọn sau."

Hồ đào "Vâng" một tiếng giòn tan, lại nhịn không được lải nhải: "Nô tỳ nghe người của Lễ bộ nói, lần này quy chế mà Tĩnh Vương cưới người, so với Đông cung cưới Thái tử phi chỉ có hơn chứ không kém. Quả nhiên là một sự kiện trọng đại rầm rộ khắp cả kinh thành trăm năm khó gặp."

Nói đến đây, Hồ Đào lại có chút thổn thức.

Ai có thể nghĩ đến "Khất Nhi" vết thương chồng chất như một con chó hoang khi xưa, giờ đây lại trở thành Tĩnh Vương điện hạ quyền thế lừng lẫy đây?

Đang tán gẫu, chợt thấy Ninh Ân kéo theo ánh đèn lấp lóe, đẩy cửa tiến vào.

Hồ Đào cuống quýt đưa khước phiến đến tay Ngu Linh Tê, theo những người hầu khác cùng nhau cúi đầu quỳ lạy, ngay cả việc thở mạnh một hơi cũng không dám.

Ninh Ân thay đổi bộ thường phục đỏ thẫm, ngọc quan và dây lưng nạm ngọc, làm nổi bật khuôn mặt tuấn lãng không gì sánh bằng. Ngu Linh Tê chưa bao giờ thấy có nam nhân nào giống như Ninh Ân, rõ ràng hai đời đã gặp qua trăm ngàn lần, đổi cảnh tượng khác gặp lại, vẫn sẽ bị hắn làm cho kinh diễm.

Hắn làm như chốn không người mà đi tới trước mặt Ngu Linh Tê, đưa tay gỡ chiếc khước phiến trong tay nàng ra, giơ ngón tay vén thùy châu trước trán nàng ra sau tai, quan sát hồi lâu.

Khoảng cách gần như vậy, Ngu Linh Tê thậm chí có thể nhìn thấy đáy hình phản chiếu nơi đáy mắt của hắn là bản thu nhỏ của chính mình.

Đỏ tươi, giống như hai quả cầu lửa tung tăng nhảy vào đôi mắt đen nhánh của hắn.

"Thật đẹp." Hắn từ từ chậm rãi đưa ra kết luận.

Trong mắt Ngu Linh Tê lóe lên những đốm sáng li ti, nhỏ giọng cười nói: "Còn chưa tới canh giờ đâu, sao chàng lại không đi vãn yến?"

"Một đám tạp ngư, cũng xứng đáng để bổn vương tự mình chiêu đãi?"

Ninh Ân dứt khoát ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện, quang minh chính đại thưởng thức tân phụ (8) kiều diễm như hoa.

Cung nữ chưởng sự của ty nghĩa là một người tinh quái, thấy Tĩnh Vương chờ đến mất kiên nhẫn, lập tức lấy ra rượu hợp biện buộc dây thừng đỏ, cung kính nói: "Mời điện hạ cùng Vương phi nương nương uống rượu hợp biện, trăm năm hảo hợp."

Rượu hợp biện được đựng trong vỏ trái bầu, nguyên một bát lớn, Ngu Linh Tê nhấp một ngụm nhỏ đã bắt đầu thấy nóng lên rồi.

Ninh Ân ngược lại không hiện lên trên mặt, bất luận uống bao nhiêu rượu cũng vẫn là gương mặt trắng lạnh, chỉ là đuôi mắt sẽ có chút phiếm đỏ, nhìn qua có thêm vài phần lãnh diễm.

Hai người trao đổi, uống nửa ly rượu còn lại của đối phương.

Ánh mắt đen sâu thẳm của Ninh Ân nhìn Ngu Linh Tê, mỉm cười, tận lực hướng về phía dấu son môi nàng lưu lại ở mép chén, đè môi uống.

"..."

Trong lúc thất thần, Ngu Linh Tê ngậm một ngụm rượu trong miệng, suýt nữa thì bị sặc.

Ngụm rượu kia rốt cuộc cũng không uống xuống hết, ít nhất có một nửa bị cuốn vào môi lưỡi của Ninh Ân.

Trên người Ngu Linh Tê nóng lên, hai gò má ửng đỏ, cũng không biết là men rượu dâng lên hay là bởi vì nụ hôn say đắm vừa rồi mang theo mùi rượu trong trẻo.

Các cung nữ đã không còn ở đó nữa, không ai to gan đến mức dám đến nháo động phòng của Tĩnh Vương.

Trong tẩm điện rộng lớn như vậy, chỉ nghe thấy tiếng hít thở triền miên lẫn nhau.

Lớp trang điểm bị dính mồ hôi có chút khó chịu, Ngu Linh Tê vuốt ve sợi châu đính trên phượng quan đang vương loạn bên tóc mai của mình, nhỏ giọng nói: "Còn chưa tắm rửa thay y phục đâu, ta đi rửa mặt trước."

Vừa dứt lời nàng liền dùng lý trí còn sót lại đẩy Ninh Ân ra, nhanh như chớp di chuyển qua phía sau tấm bình phong.

Tháo phượng quan và gỡ búi tóc xuống, rửa sạch lớp phấn son, Ngu Linh Tê xõa tung mái tóc dài, giơ tay vỗ vỗ hai má nhẵn nhụi ướt sũng để cho tinh thần tỉnh táo lại.

Suy nghĩ một chút, nàng lại cởi giá y, chỉ mặc trung y với váy trong màu đỏ, loạng choạng đi ra khỏi bình phong.

Ninh Ân đã nới lỏng chiếc ngoại bào và đai lưng, một bộ áo choàng cùng màu lỏng lẻo, đang dựa vào trên giường lật xem cái gì đó.

Tư thế của hắn nhàn rỗi mà ưu nhã, mắt cũng không nhấc lên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, gọi: "Lại đây."

Thấy hắn lật xem nghiêm túc như vậy, Ngu Linh Tê nổi lên sự tò mò.

Nàng xách váy ngồi bên cạnh hắn, chống mép giường, tò mò thăm dò: "Chàng đang xem cái gì vậy? Nghiêm túc như thế..."

Lời còn chưa nói hết đã bị hình ảnh hoa loa kèn trắng to bự trong quyển sách nhỏ làm cho sửng sốt.

Dựa theo truyền thống trong kinh, khi nữ tử xuất giá sẽ có một phần tị hỏa đồ (9), có tác dụng để làm cho hiểu chuyện.

Ninh Ân lại lấy vật này ra, còn xem đến mức… như vậy...

Mặt không đổi sắc như vậy.

"Gạo sống đều đã nấu qua rồi, còn sợ mấy tấm hình này?"

Ninh Ân liếc nhìn Ngu Linh Tê đang cố ra vẻ bình tĩnh, nở nụ cười, cắn cắn vành tai ửng đỏ của nàng nói: "Đêm nay tân hôn vui vẻ, Tuế Tuế là lớn nhất, đến chọn vài trang đi."

Ngu Linh Tê lại sửng sốt trong chốc lát, mới hiểu được hắn nói "chọn vài trang" là có ý gì.

Nàng mới không ngoan ngoãn nhảy vào trong cạm bẫy, định dời tầm mắt ra, lại bị Ninh Ân nhẹ nhàng nắm cằm, dịu dàng mà cường ngạnh để cho nàng học cách lựa chọn.

"Cái này, hay là cái này?"

Hắn lật trang, lập tức tự mình lắc đầu nói: "Cái này không được, xích đu lắc lư như này, dễ khiến cho Tuế Tuế bị thương."

Thật là đủ rồi đấy!

Ngu Linh Tê mặt đỏ tai hồng, dứt khoát kéo vạt áo hắn xuống, lấy môi khâu lại.

Cuốn sách rơi trên mặt đất, ánh nến lung linh giao triền, chiếu sáng một đêm dịu dàng.

...

Ngu Linh Tê vẫn cảm thấy, làn da của Ninh Ân lạnh đến gần như tái nhợt, rất thích hợp với màu đỏ.

Nhưng khi tầm mắt lay chuyển, Ngu Linh Tê trơ mắt nhìn hình xăm hiện lên trên ngực hắn, từ mờ nhạt chuyển thành đỏ thẫm như máu, vẫn kinh hãi đến tim run rẩy.

Thì ra, đây chính là con dấu Ninh Ân vì nàng mà khắc.

Con dấu độc quyền của nàng.

Hồ nước nóng bốc lên hơi nước mờ ảo, khuấy động lên từng đợt sóng lan ra khắp hồ.

Mi mắt Ngu Linh Tê ướt át, dựa vào trong ngực Ninh Ân, vươn ngón tay mảnh khảnh tỉ mỉ miêu tả hai chữ "Linh Tê" vẫn còn tươi đẹp chưa phai ở nơi trái tim của Ninh Ân, khàn giọng hỏi: "Khắc xuống từ khi nào vậy?"

"Sau lần nấu cơm đầu tiên, không có mượn tay người khác."

Đối với kẻ điên mà nói, con dấu khắc trên ngọc chết không tuyệt vời bằng "ngọc sống", cho nên Ninh Ân mới khắc tên của nàng lên vết thương trước ngực.

Hắn kéo tay Ngu Linh Tê, để cho nàng chạm vào màu đỏ tươi kia, khẽ cười một cách ngốc nghếch (10), nói: "Thích không?"

Ngu Linh Tê có thể nói cái gì được đây?

Thích hắn thích đến mức lồng ngực trướng lên chua xót, thật lâu không ngưng.

"Đau lắm phải không?"

Nàng dán má lên lồng ngực ướt sũng của hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn.

Ninh Ân ôm lấy vòng eo thon gọn của nàng, nhếch môi.

Có đau không ư? Không nhớ được nữa rồi.

Hắn chỉ nhớ rõ cơn hưng phấn không gì sánh được kia, khi mà hết thảy những điều có liên quan đến Ngu Linh Tê được khắc lên trên người hắn.

"Lần sau, cũng khắc cho ta một cái luôn đi."

Ngu Linh Tê hừ nói: "Muốn đau thì đau cùng nhau."

Một cánh hoa hồng theo dòng nước phập phồng phiêu đãng, dính vào ngực nàng, có chút ngứa ngáy.

Nàng đưa tay muốn lấy ra, lại bị Ninh Ân cầm lấy cổ tay.

Hắn nhìn kỹ hồi lâu, sau đó rũ mắt cúi đầu, dùng răng nhẹ nhàng ngậm bỏ cánh hoa.

Cả người Ngu Linh Tê run lên, ngẩng đầu lên đã thấy cánh hoa đỏ tươi được ngậm trong đôi môi mỏng màu nhạt của hắn, diễm lệ vô song.

Hắn làm sao nỡ để Ngu Linh Tê phải chịu đau đây?

Ninh Ân vươn đầu lưỡi cuốn một cái, cuốn cánh hoa vào trong miệng, chậm rãi nhai nát.

Hắn híp mắt nói: "Lần sau dùng Xích Huyết (11) vẽ một đóa hoa trên ngực Tuế Tuế đi, cũng có hiệu quả như nhau cả thôi."

(1) Cửu biệt trùng phùng: Xa cách lâu ngày mới được gặp lại.

(2) Giá y: Váy cưới.

(3) Nghênh thân: Rước dâu.

(4) Thân hữu: Bạn bè thân thiết.

(5) Tân tương: Người xướng lễ hoặc người tiếp khách trong hôn lễ thời xưa. Nghĩa khác còn có nghĩa là phù rể.

(6) Khước phiến: Quạt che mặt của cô dâu thời xưa.



(7) Hoa cái: Vòm xe của vua chúa thời cổ đại.



(8) Tân phụ: Vợ mới cưới.

(9) Tị hỏa đồ: Tranh tránh lửa, cũng là hình dùng để "tự sướng".

(10) Nguyên văn là 吃吃低笑道, mình cho rằng tác giả gõ sai chính tả nên tự sửa thành 痴痴地笑道, cười một cách ngốc nghếch.

(11) Xích Huyết: Một loại thuốc nhuộm màu đỏ tươi (nhưng sau khi lên màu sẽ chuyển thành màu xanh).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp