Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh

Chương 89: Hâm nóng lại


4 tháng

trướctiếp

Ngu Linh Tê lắc chuông suốt nửa đêm, mệt đến mức vùi mình vào trong chăn, một lúc lâu sau vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần.

Cổ chân mảnh khảnh trắng nõn của nàng buông thõng xuống mép giường, sợi dây đỏ tinh xảo, hai chiếc chuông vàng ở trên vẫn còn hơi rung động, trong ánh nến mông lung kéo ra ánh sáng màu cam rực rỡ.

Nàng nhớ tới kiếp trước bị Ninh Ân ép buộc mình phải nhảy múa, cũng từng đeo chuông vàng một lần. Chẳng qua khi đó chuông vàng không phải đeo trên chân, mà là buộc ở trên người, ngậm ở trong...

Hai đời trôi qua, thế nhưng sở thích kỳ quái của Tiểu Phong Tử một chút cũng không hề thay đổi.

Hai má của Ngu Linh Tê đỏ lên, nàng oán thầm, còn chưa kịp chợp mắt nghỉ ngơi một lát, lại bị Ninh Ân kéo vào trong lồng ngực, giam cầm thật chặt.

"Thanh âm thật dễ nghe."

Ninh Ân nhướng đôi mắt đen láy, nâng tay vén lọn tóc mai ướt đẫm của Ngu Linh Tê sang một bên, không biết là đang khen tiếng chuông, hay là khen nàng.

Dựa vào nhau gần như vậy, Ngu Linh Tê có thể nhìn thấy hai chữ 'Linh Tê' trên ngực của hắn đỏ đến chói mắt, làm toát lên vẻ đẹp diễm lệ vô cùng, hoàn toàn bất đồng với vẻ mặt lạnh lùng anh tuấn của hắn.

"Nói cái gì mà không muốn nghe thấy tên của nam nhân khác, giả bộ tức giận."

Đóa hoa điểm giữa trán của Ngu Linh Tê cũng đã nhòe màu, hữu khí vô lực nói: "Chàng chính là tìm cớ để bắt nạt người ta."

"Đúng."

Ninh Ân thừa nhận rất dứt khoát, một bộ dáng không sợ gì cả, hỏi: "Thì đã làm sao?"

"Còn có thể làm sao được nữa?"

Ngu Linh Tê chớp chớp đôi bờ mi ướt át, hừ nói: "Chỉ có thể điên loạn cùng với chàng thôi chứ sao."

Ninh Ân sững sờ, lập tức ôm chặt nàng, cúi đầu cười rộ lên, lồng ngực cũng rung lên theo.

Ngu Linh Tê 'Ưm' một tiếng, suýt nữa thì hít thở không thông, vội vàng vặn vẹo thân thể nói: "Ta muốn tắm rửa."

Lúc này Ninh Ân mới đại phát từ bi mà buông nàng ra, xuống giường mặc áo choàng, áo choàng rộng lớn như mây rơi xuống, che đi thân hình cao lớn cường tráng như khối ngọc lạnh lẽo.

Sau đó, hắn thuận tay cầm lấy một chiếc áo choàng lớn phủ lên, ôm luôn cả thân mình của Ngu Linh Tê lẫn chiếc áo choàng lớn ấy đi tịnh thất (1) ở cách vách.

Vạt áo choàng lớn màu đen chỉ lộ ra một chút đầu ngón chân màu trắng nõn phiếm hồng, tiếng chuông bằng vàng trầm đục theo từng bước chân của hắn mà vang lên từng tiếng 'đinh linh đinh linh', tê dại thấu xương.

......

Ngu Linh Tê vậy mà lại ngủ thiếp đi, ngủ một giấc xong tỉnh lại không biết đêm nay là hôm nào.

Ban đêm, trời từng đổ mưa, sắc trời vẫn còn âm u, cành hoa rơi xuống bên cạnh ngọn nến ngày đêm không tắt, Ninh Ân nhàn tản ngồi đó, ngón tay lại lật qua một trang danh sách.

Hắn mặc một bộ thường phục màu đỏ tươi, màu sắc tươi sáng làm loãng đi bớt sự áp bách âm u lạnh lẽo trên người hắn, càng làm nổi bật lên mái tóc đen như mực, hai gò má trắng nõn tuấn lãng.

Ngu Linh Tê nhìn một thân y phục này của hắn, nhớ tới ngày thứ ba sau tân hôn cần phải hồi môn yết kiến phụ mẫu, vội hỏi: "Đã là giờ nào rồi?"

Vừa mở miệng, giọng nói lại mềm nhũn đến gần như yếu ớt rên lên.

Không khỏi khó xử mà hắng giọng, rút cánh tay về lại trong chăn.

Ninh Ân khép lại bản danh sách, trong mắt đầy ý biếng nhác: "Vừa qua giờ ngọ."

"Giờ nào cơ?" Ngu Linh Tê khiếp sợ.

"Giờ ngọ."

Ninh Ân lại bình tĩnh lặp lại một lần nữa, đứng dậy nhéo nhéo hai má của nàng: "Bữa trưa muốn ăn gì?"

Ngu Linh Tê nào còn quan tâm đến việc bữa trưa nên ăn cái gì được nữa?

Dựa theo ước định thì giờ thìn nàng sẽ về nhà mẹ đẻ để yết kiến, vậy mà lại trễ mất hai canh giờ liền!

"Hoảng hốt cái gì?"

Ninh Ân đưa tay đè lại bàn tay đang vội vàng mặc y phục của Ngu Linh Tê, chậm rãi nói: "Ta đã sai người truyền tin cho Ngu phủ, trì hoãn Quy ninh yến (2) rồi."

"Thật sao?"

Bàn tay đang loạn cào cào mà mặc áo choàng của Ngu Linh Tê dừng lại, có chút hoài nghi: "Chàng đã nói như thế nào?"

Ninh Ân nhớ lại một khoảnh khắc, giọng nói như giếng cổ không một gợn sóng mà kể lại: "Tuế Tuế ngủ ngon chưa tỉnh, cứ để cho bọn họ chờ đó."

"Hết rồi?"

"Hết rồi."

Cường thế lạnh lùng như thế, nhưng lại đúng là phong cách của Ninh Ân.

"Vô cớ kéo dài thời gian quy ninh, cha nương chờ sốt ruột rồi sẽ lại suy nghĩ lung tung, vẫn là mau chóng trở về đi."

Bàn tay đã ngừng lại của Ngu Linh Tê lại nhanh chóng mặc y phục, quay con ngươi trong suốt liếc nhìn Ninh Ân một cái: "Sau này cũng không được làm như vậy nữa, tổn thương thân thể."

Chẳng qua cũng chỉ là lời hù dọa người khác, Ngu Linh Tê cũng chưa từng thấy Ninh Ân bị thương bao giờ.

"Thật không có đạo lý."

Ninh Ân dựa vào mép giường nhìn nàng, vô tội nói: "Rõ ràng là Tuế Tuế ham chơi, luôn miệng cầu xin bổn vương..."

Cung tỳ cầm y phục này đến y phục khác vào cửa, Ngu Linh Tê vội vàng đưa tay che cái miệng đáng ghét của Ninh Ân lại.

Chóp mũi cao ngất của Ninh Ân đặt lên đầu ngón tay cái của nàng, đôi mắt đen láy hàm chứa ý cười, há miệng, cực kỳ chậm rãi mà liếm lếm lòng bàn tay của nàng.

Quy ninh yến về Ngu phủ được đổi thành vãn yến (3).

Giờ dậu, mộ sắc tứ hợp (4), ngưòi trên kẻ dưới trong Ngu phủ đều đã chờ ở trước bậc thềm.

Ngu Linh Tê vừa xuống xe đã chạy thẳng vào lòng Ngu phu nhân, cười tủm tỉm gọi một tiếng: "A nương!"

Ngu phu nhân thấy nữ nhi khí sắc hồng nhuận, khí thái cao quý diễm lệ, lúc này mới thu lại sự lo lắng trong suốt cả một ngày đặt trở về trong bụng.

Ninh Ân cũng đang mặc hồng y cùng màu với nàng, đai ngọc hài đen, chậm rãi bước lên bậc thềm đá, thản nhiên tiếp nhận bái lễ từ người trên kẻ dưới của Ngu phủ.

Ngu phủ hiển nhiên đã chuẩn bị hồi lâu, bữa tối thập phần phong phú, người hầu bày đồ ăn nối đuôi nhau mà vào, trên bữa tiệc lại yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng chén đũa va chạm rất nhỏ.

Ninh Ân mặc dù từng ở nhờ ở Ngu phủ hơn nửa năm, nhưng chưa bao giờ có cơ hội cùng mọi người trong Ngu gia ngồi cùng tịch yến để uống rượu, lần thứ hai đến cửa, đã là Tĩnh Vương cao cao tại thượng.

Khó trách vẻ mặt của cha nương đều có chút gượng gạo, không quá tự nhiên.

Ngu Linh Tê tự tay châm trà cho cha nương, cười nói: "Món tôm phù dung này, vừa nhìn liền biết là A nương tự tay làm."

Nàng vừa mở miệng, bầu không khí trong yến tiệc liền trở nên sống động.

Ngu phu nhân dịu dàng tiếp lời nói: "Biết được Tuế Tuế muốn trở về, đặc biệt chuẩn bị đấy."

Dứt lời, bà bóc vỏ một đĩa tôm, chuẩn bị để thị tỳ đưa qua cho nữ nhi nếm thử.

Nhưng đĩa còn chưa bưng qua thì đã thấy Ninh Ân trên chủ vị đang thong thả mà bóc một con tôm, đặt vào trong bát của Ngu Linh Tê.

Hắn làm việc này thập phần tự nhiên, phảng phất như lại trở về thời gian làm Vệ Thất.

Ngu Linh Tê nhớ rõ Ninh Ân tuy rằng mỗi khi nhìn thấy máu tươi sẽ phá lệ hưng phấn, nhưng lại không thích ăn thịt, nên đã thuận tay lấy bát cháo bích liêu trước mặt mình đưa qua cho hắn.

Ngu phu nhân trao đổi một ánh mắt với trượng phu của mình, chung quy vẫn là thu đĩa tôm kia về, không quấy rầy bầu không khí ngọt ngào của tân nhân (5) nữa.

Dùng xong bữa tối, tân nhân còn phải ở lại nhà mẹ đẻ một đêm, cha vợ và con rể nói chuyện với nhau, mẹ với con gái thì cùng nhau giãi bày tâm sự.

Ngu Linh Tê theo mẫu thân đi tới phòng khách để giãi bày tâm sự, lúc trở về đã thấy Ninh Ân và Ngu tướng quân, mỗi người ngồi một bên, nhìn nhau không nói gì.

"Trò chuyện xong rồi sao?"

Ngu Linh Tê cười tủm tỉm xách váy tiến vào, tầm mắt dạo qua một vòng giữa khuôn mặt của cha và khuôn mặt đạm mạc của Ninh Ân.

Ninh Ân câu có câu không, chuyển động chén trà trong tay, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống một cái: "Nếu tướng quân cùng tiểu tế (6) nói chuyện không hợp nhau, vậy thì không cần phải miễn cưỡng 'tâm sự' với nhau nữa."

Dứt lời liền đứng dậy, làm như chốn không người mà ngoắc chặt lấy ngón tay của Ngu Linh Tê.

Trong mắt Ngu Linh Tê xẹt qua một chút kinh ngạc, nhéo nhéo ngón tay của Ninh Ân, ý bảo hắn yên tâm, không nên nóng nảy, lúc này mới xoay người hành lễ với Ngu tướng quân, nói: "Đã vất vả cả một ngày rồi, cha nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ."

Ngu tướng quân thở dài một cái, khoát khoát tay.

Ngu Linh Tê gật đầu, lúc này mới đi theo Ninh Ân ra cửa.

"Cha đã nói gì với chàng thế?"

Hai người sánh vai đi dưới hành lang rực rỡ ánh đèn, Ngu Linh Tê nhìn gương mặt tuấn mỹ của Ninh Ân hỉ nộ bất hình, nhẹ giọng hỏi.

Ninh Ân đảo mắt nhìn lại, khóe môi giật giật: "Lệnh tôn hỏi ta dự định sau này, câu trả lời của ta, không được như ý muốn của người."

Dự định sau này... Là có liên quan đến việc đoạt đích kế vị hay sao?

Ngu Linh Tê nhếch môi, liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập tới gần.

Thân vệ của Tĩnh Vương phủ bước nhanh đến, đè thấp giọng nói: "Điện hạ."

Ninh Ân xử lý sự tình cũng không kiêng dè Ngu Linh Tê, thân vệ cũng không lảng tránh, thấp giọng nói: "Trong cung đã xảy ra chuyện rồi."

Vẻ mặt của Ninh Ân không hề có chút biến hóa nào.

Hắn mỉm cười nhìn Ngu Linh Tê, niết niết đầu ngón tay của nàng: "Tự mình đi ngủ trước đi, ngoan."

Ngu Linh Tê biết, nếu không phải chuyện thập phần quan trọng, thân vệ cũng sẽ không chọn lúc này mà quấy rầy.

Nàng gật gật đầu, mày cong cong như trước: "Được."

Nàng buông tay ra, đi về phía sương phòng hai bước, lại dừng lại.

Không đợi Ninh Ân mở miệng, nàng đã nhanh chóng xoay người, nhào vào trong ngực Ninh Ân, động tác liền mạch.

"Dạ hành bên ngoài, chú ý an toàn." Ngu Linh Tê vỗ vỗ lưng Ninh Ân, cho hắn một cái ôm dịu dàng ấm áp.

Đường môi của Ninh Ân khẽ nhếch lên, nhấc bàn tay đang buông xuống bên cạnh lên, vòng ôm lấy eo nàng.

Đưa mắt nhìn Ngu Linh Tê trở về phòng, nụ cười nhàn nhạt trong đáy mắt của Ninh Ân trầm xuống, ngưng tụ thành sự lạnh lẽo sâu thẳm u ám.

Xe ngựa trực tiếp hướng về phía cửa cung mà đi, không ai dám ngăn cản.

Trường Dương cung, tượng Phật trong điện đột ngột hiện ra nét bi thương quỷ dị, nhìn xuống lão giả đang hấp hối nức nở trên long sàng.

Đế vương phong vân lúc trước, hiện giờ giống như là bại khuyển bị rút đi xương sống, đang chảy nước dãi, kéo dài hơi tàn sắp hấp hối.

Sắc mặt của ông tím tái, ngón tay gầy gò co giật vặn vẹo, nghiễm nhiên đã không còn lại mấy phần khí sắc của sự sống nữa.

Cung nhân phụ trách hầu hạ quỳ gối trên mặt đất, theo tiếng bước chân của Ninh Ân đang dần tới gần mà khơi dậy từng đợt khủng hoảng cực đoan mà run rẩy.

Ánh nến trải xuống đất, Ninh Ân ngồi ở trên chiếc ghế giao ỷ (7) duy nhất trong điện, cầm lấy y đái chiếu (8) còn viết dang dở trên bàn, cười nhạo.

Nụ cười đó rất khẽ, ở trong điện tĩnh mịch có vẻ đặc biệt đột ngột.

"Đã thành ra bộ dáng như này rồi, còn không chịu yên tĩnh một chút."

Ninh Ân ngước mắt lên, cười đến đặc biệt dịu dàng: "Hiện tại không ngại nói một chút xem, là ai cho ông dũng khí để giãy dụa lúc sắp chết đây?"

...

Ninh Ân cả đêm không về.

Lúc Ngu Linh Tê tỉnh lại, chăn gối bên cạnh vẫn lạnh lẽo.

Dùng bữa sáng xong liền có thân vệ của Vương phủ đến đón Ngu Linh Tê hồi phủ, người dẫn đầu chính là Chiết Kích.

Trước khi lên xe, Tô Hoàn đỡ cái bụng bầu năm tháng, đặc biệt đưa bánh ngọt vừa mới làm xong tới cho Ngu Linh Tê.

"Một hộp bánh sen, một hộp bánh đậu đỏ, đều là thứ Tuế Tuế thường ngày thích ăn."

Hai má Tô Hoàn đầy đặn hơn một chút, giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng: "So ra còn kém tay nghề của Vương phủ, coi như là đồ ăn vặt mà ăn trên đường cho bớt thèm đi."

"Đa tạ tẩu tẩu."

Ngu Linh Tê nhận hộp thức ăn, tầm mắt dừng lại ở trên cái bụng càng ngày càng nhô lên Tô Hoàn, tò mò hỏi: "Đêm qua nghe a nương nói, tiểu tử kia biết đá bụng rồi ạ?"

Tô Hoàn ôm bụng gật đầu: "Thỉnh thoảng sẽ quậy ầm ĩ như vậy một lúc, tính hoạt bát lại giống như một tiểu tử vậy."

"Tốt quá."

Ngu Linh Tê tưởng tượng một phen, huynh trưởng anh vũ cùng với Tô Hoàn thanh tú linh động, đó nhất định sẽ là một hài tử cực kỳ xuất sắc.

Tô Hoàn che miệng cười: "Đừng nói ta nữa, Tuế Tuế dự định khi nào mới có chuyện mừng đây?"

"Muội á?" Ngu Linh Tê hỏi lại.

Nàng không nghĩ tới vấn đề này, cả hai đời cũng chưa từng nghĩ tới.

Kiếp trước, tính tình của Ninh Ân âm tình bất định lại bệnh thái cường thế, đương nhiên sẽ không cho phép nàng tùy ý mang thai sinh con. Đời này ư? Ngoại trừ lần đầu tiên ngay lúc bắt đầu, Ninh Ân cũng chưa từng lưu lại dấu vết gì.

Ngu Linh Tê cũng không thèm để ý, nàng luôn cảm thấy sinh con là chuyện xa xôi mà mơ hồ, tưởng tượng không ra hài tử của Ninh Ân sẽ trông như thế nào.

Trở lại Tĩnh Vương phủ, nàng rất nhanh đã đem vấn đề này vứt ra sau đầu.

Ngu phu nhân chuẩn bị mười hai món đồ trang sức trâm hoa cài đầu làm quà hồi lễ Hồi môn yến, ngụ ý mong cuộc sống của nữ nhi mình được đầy đủ giàu có, hôn nhân mỹ mãn.

Hồ Đào cùng với thị tỳ ở một bên thu thập, Ngu Linh Tê dựa vào trên giường, nhìn thấy hai cái hộp gỗ đàn hương đặt ở trên bàn.

Là cây bút lông chạm mực đỏ và chiếc trâm cài tóc có hoa văn xoắn ốc bằng bạch ngọc mà Vệ Thất đưa cho lúc còn ở Ngu phủ.

Ngu Linh Tê mở hộp gỗ đàn hương, sờ sờ, ánh mắt trở nên dịu dàng.

Nàng dự định đặt hai vật này trong tầm tay ở nơi nào đó dễ thấy. Nhưng trong cái ngăn kéo của bàn trang điểm đã chứa đầy những món đồ trang sức mới mua, Ngu Linh Tê nhìn chung quanh một cái, ánh mắt dừng lại ở cái tủ thấp bên cạnh giường kia.

Ngăn kéo của cái tủ thấp này không bị khóa, có lẽ nàng có thể sử dụng nó được?

Ngu Linh Tê suy nghĩ một chút, ngồi ở mép giường nhẹ nhàng kéo ngăn kéo ở tầng thứ nhất ra.

Bên trong có mấy bình thuốc màu sắc khác nhau, còn có một lưỡi dao ngắn, một quyển sách dưới đáy hòm, một đôi chuông vàng, một lọ...

Hai má Ngu Linh Tê nóng lên, không ai rõ ràng hơn nàng lọ kem dưỡng màu bạch ngọc tinh tế có hương thơm thơm ngát kia là dùng để làm gì.

Bút lông với trâm cài tóc tất nhiên không thể đặt chũng một chỗ cùng với những vật này được, nàng đóng ngăn kéo lại, lại kéo ra tầng thứ hai.

Sau đó lại ngẩn ra.

Trong tầng này không có vật nào kỳ quái gì cả, chỉ có một dải dây đai màu trắng hạnh nhân xếp chồng lên nhau, một khối ấn bằng mặc ngọc được điêu khắc thành hình mỹ nhân, một sợi dây trường mệnh ngũ sắc, hai viên giấy dầu đều dính thành một đoàn, kẹo mạch nha đã bị tan chảy, chiếc lá phong có chữ ở trên, còn có...

Còn có con diều giấy hình chim loan xanh đã được tu bổ hoàn thiện, đặt nghiêm chỉnh dưới đáy ngăn kéo tủ.

"Nghe đồn, diều giấy có thể mang tâm tình xấu và cả vận xui lên trời."

"Tâm tình tốt hơn một chút rồi chứ?"

Ngu Linh Tê nhận ra, con diều giấy này là con diều mà sau lần thứ ba phát độc vào năm ngoái, nàng và Ninh Ân đã cùng nhau thả.

Khi đó, bởi vì cha nương gấp rút nghị thân cho nàng, tính tình của Ninh Ân rất cổ quái, nàng bèn lôi kéo hắn cùng nhau thả diều giấy làm vui.

Kết quả thì chưa dỗ dành người ta được bao nhiêu, dây diều còn bị đứt, diều giấy phiêu đãng rơi xuống phương xa.

Không nghĩ tới, ấy vậy mà lại xuất hiện ở trong ngăn kéo tủ của Ninh Ân.

Là hắn âm thầm nhặt con diều giấy về nhà sao? Còn dùng bột nhão tu sửa nó xinh đẹp như vậy nữa.

Ngu Linh Tê nhìn đống đồ đạc chất đầy nửa cái ngăn kéo tủ, ánh mắt nhu hòa hẳn lên.

Thì ra, mỗi một thứ nàng đưa, cho dù chỉ là tiện tay đưa ra, hay là đồ vật linh tinh mà nàng quay đầu liền quên đi mất, Ninh Ân đều cất giữ cẩn thận ở một góc bí mật.

Rõ ràng là một người tàn nhẫn lạnh lùng bạc bẽo như vậy, lại có tính nhẫn nại và tỉ mỉ như thế, thật sự là...

Thật sự là muốn chết rồi.

Ngu Linh Tê chống cằm, khóe miệng nổi lên ý cười nhàn nhạt.

Đang nhìn đến mức xuất thần, chợt thấy một cái bóng râm, từ sau lưng bao trùm lên thân mình.

"Nhìn cái gì vậy?" Giọng nói của Ninh Ân vang lên.

Ngu Linh Tê như mới tỉnh ra từ trong mộng, theo bản năng đi đóng ngăn kéo tủ lại.

Nhưng mà đã muộn mất rồi, cánh tay của Ninh Ân vươn ra từ phía sau thân nàng, dùng tư thế nửa ôm giữ mà đè tay nàng lại, sau đó nhàn nhạt 'Ồ' một tiếng.

"Bị phát hiện rồi à."

Hắn đặt cằm lên vai nàng, kéo dài ngữ điệu, nói.

Ngu Linh Tê vội vàng thu tay lại, quay đầu lại nói: "Ta chỉ muốn cất một thứ, cũng không phải là cố ý dò xét cái gì đâu."

Ninh Ân nở nụ cười, suốt một đêm không ngủ, hai bên má có chút lạnh lẽo, trong đáy mắt lại toàn là sự dung túng.

"Cả người ta đều là của Tuế Tuế, còn không đến mức mới bị nhìn một hai thứ đồ là đã nổi giận."

Ánh mắt của hắn tra xét một vòng ở trong ngăn kéo tủ, tựa như đang chọn lựa cái gì đó.

Sau đó ngón tay thon dài khều lấy dải đai màu trắng hạnh nhân kia, dịu dàng nói: "Sự thân mật của chúng ta bắt đầu từ dải đai này, hay là, bây giờ dùng nó để hâm nóng lại thuở ban đầu đi."

Hâm nóng lại... Cái gì của thuở ban đầu cơ?

Ngu Linh Tê không kịp chất vấn, dải đai kia đã nhẹ nhàng rơi trên mắt nàng, một mảnh mông lung.

(1) Tịnh thất: Phòng tắm.

(2) Quy ninh yến: Tiệc mừng tân nương tử hồi môn.

(3) Vãn yến: Dạ tiệc.

(4) Mộ sắc tứ hợp: Khoảng thời gian khi chập tối, sắc trời dần dần trở nên nhá nhem, lúc này, ở đầu đường đều treo lên những chiếc đèn đủ loại màu sắc, rực rỡ lung linh.

(5) Tân nhân: Vợ chồng mới cưới.

(6) Tiểu tế: Con rể.

(7) Giao ỷ: Ghế xếp; ghế gấp.

(8) Y đái chiếu: Mật chiếu thường được cất giấu nơi thắt lưng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp